Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 76: Nam nam thụ thụ bất thân

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Thôi đi! Đi hết là được!!!" Nàng nhìn một màn người xướng kẻ họa, cảm thấy thật mệt mỏi, đành đối với hai người thỏa thuận gật đầu.

Lý Dục hớn hở hỏi lại, đến khi chắc chắn hắn sẽ đi cùng mới tung tăng hớn hở chạy ra ngoài. Hắn nhìn nàng, gật đầu:"Ta biết ta làm phiền cuộc sống bình lặng của hai ngươi, nhưng, ta rất thích đứa nhỏ... Chi bằng, ngươi để bổn vương nuôi dưỡng, người thúc thúc như ngươi cũng không phải lo lắng!!!"

"Câm miệng! Ngươi còn nói bậy ta sẽ đá ngươi ra ngoài!!!" Nàng nhìn biểu hiện của hắn, cực kì không vui và khinh bỉ.

Lý Dương không nói gì nữa, thở dài rời khỏi phòng. "Bổn vương chỉ đùa thôi, Dục nhi cũng sẽ không rời ngươi đâu..."

------------------

Lý Dương dắt tay Lý Dục đi trên phố. Hai người vừa đi vừa cười nói, bỏ lại Ngọc Lan phía sau bơ vơ.

Hai người này, thật quá phận!!!

"Baba, người xem... Hôm nay con sông nhỏ này đông nghịt người... Chúng ta mau đến, nếu không sẽ hết thuyền..." Lý Dục chỉ vào một con thuyền nhỏ bên ven bờ, nhanh chóng kéo Lý Dương qua đó.

Lý Dương bị một tiểu hài lôi đi, có chút cảm giác quái lạ, nhưng bước chân vẫn nối theo gót đứa nhỏ, thi thoảng còn cùng cười nói.

Lý Dục vì mải mê chơi mà khi bước chân lên thuyền bị trượt ngã, cũng may Lý Dương giữ được tay đứa nhỏ. Lý Dục hai mắt sáng lên, tỏ vẻ khen ngợi:"Baba, người thật lợi hại!!!"

Nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa đành cười đanh mặt, kéo Lý Dục về phía mình:"Thúc thúc không lợi hại sao?!"

Khuôn mặt âm lãnh của nàng dọa Lý Dục không nhẹ, vội ngoan ngoãn gật đầu:"Lợi hại! Mẫu thân người lợi hại!!!"

Lý Dương một chân bước lên thuyền, nghe thấy vậy thì dừng cước bộ, khó hiểu lặp lại:"Mẫu thân???"

"Không có! Dục nhi chỉ là nhớ mẫu thân, cho nên luôn ao ước ta là nữ nhi, làm mẫu thân nó... Không sao.... Quen rồi..." Nàng vội bịt miệng Lý Dục, cười khan trả lời, còn không quên dục Lý Dương lên thuyền.

Lý Dương hơi nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.

Ngọc Lan cầm theo một đĩa hoa quả lên thuyền. Lý Dương và Lý Dục vẫn hai người dính như kẹo. Nàng thầm mắng, sau đó mới gượng gạo đưa Lý Dục miếng táo, mà, Lý Dục không ăn, liền đưa cho Lý Dương. Hai người cười nói vui vẻ, khiến cho người làm mẫu thân như nàng thật nuốt không trôi cục tức này.

Hừ!!!

"Mẫu.... À, Bối Lạp Lạp, sắp đến giữa sông rồi, người mau qua đây!!!" Lý Dục gọi nàng ngồi hậm hực ở ngoài thuyền.

Nàng đi vào, thấy Lý Dục cầm một hộp nhỏ, gương mặt tươi cười, chạy lại ôm lấy nàng:"Bối Lạp Lạp, người thật tốt! Dục nhi cứ tưởng Bối Lạp Lạp làm việc nhiều quên mất sinh thần của Dục nhi rồi!!!"

Nàng ôm lấy tiểu bảo bối vào lòng, thật sự rất vui, "Ngốc! Dục nhi đã tròn ba tuổi rồi, đương nhiên ta sẽ không quên..."

Hắn nhìn một màn này, bàn tay đan vào nhau trong áo khẽ nới lỏng, cười mỉa mai:"Khí chất nam nhi của ngươi đi đâu rồi?!"

"Liên quan gì đến ngươi!!!"

Bổn cô nương còn chưa tính sổ việc ngươi ở nhà ta, và, phá hỏng hàng của ta!!!

Hắn nhăn mặt, không vui quay mặt đi. Chẳng hiểu sao, đều là nam nhân, nhưng hắn thực muốn ngược người này!!!

Thật kì quái!

Tiếng nhạc nổi lên bên bờ. Cả ba người cùng nhau đón sinh nhật cho Dục nhi, khung cảnh thực đầm ấm. Nhưng, đương lúc Lý Dục cầm lấy đồ Lý Dương tặng thì ầm một tiếng. Một chiếc thuyền không cẩn thận va phải thuyền của nàng. Lý Dục bị ngã, tuy bị gỗ làm xước tay nhưng vẫn cố gắng giấu hai người, cười gượng. Cây nến cũng bị đổ, vì thế mà làm con thuyền một màu đỏ rực.

Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc như bản thân từng bị Cao Ngọc Bích suýt thiêu chết, trong lòng nàng hiện lên từng cơn sợ hãi. Nhưng, nàng nhanh chóng đưa Lý Dục cho hắn, sau đó bảo hắn mang người đưa vào bờ. Nàng tin, ba năm qua, Lý Dương cũng không thể yếu ớt đến độ không lôi được một đứa trẻ vào bờ...

Lý Dương vội bảo Lý Dục nín thở, sau đó nhảy tùm xuống sông, một mạch đưa đứa trẻ lên bờ. Khi nhờ được người đỡ Lý Dục lên, nhìn thuyền cháy ngày một lớn, hắn lại thay đổi cách nghĩ, đi cứu nàng. Dù trước đây hai người thực không quen biết, hắn có thể để mặc nàng chết, nhưng giờ nàng là thúc thúc của Dục nhi, hắn phải cứu cho được!!!

Ngọc Lan nhìn mặt nước sóng sánh, tuy rằng từ nhỏ đã sợ, nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một lần. Tuy rằng mang nỗi chán ghét và thù hận của mình đặt lên người hắn, nhưng giờ chỉ có thể đặt chút hi vọng cuối cùng lên hắn...

Nàng tự an ủi bản thân. Sông mà, không sâu, không chết được!

Sau đó nhảy tùm xuống.

Lý Dương nhìn thấy cảnh đó, bỗng nhiên phát hiện ra vài điểm kì quái, nhưng vẫn không quên bơi tới cứu nàng. Thấy nàng từ từ chìm xuống, hắn vừa đỡ lấy vừa lôi nàng lên.

Nhưng, nàng vốn không biết bơi, rơi xuống đã không còn sức thở nữa. Hắn bắt đầu vừa kéo người vừa đấu tranh nội tâm.

Đó là nam nhân!!!

Nam nam thụ thụ bất thân!!!

Cuối cùng, sợ nàng không giữ được nữa, hắn đành "hy sinh bản thân". Kéo nàng lại, hắn đặt môi lên môi nàng, từ từ truyền hơi thở cứu mạng nàng. Vừa chạm môi, một dòng điện truyền qua khiến hắn đơ người hai giây. Cuối cùng, hắn rời môi khỏi nàng, gắng sức đưa nàng lên khỏi mặt nước.

Vừa ngóc được đầu lên, gặp được mọi người đưa thuyền ra cứu, hắn liền đưa nàng cho mọi người, mệt mỏi chìm xuống.

Lâu lắm rồi, hắn mới khổ sở như vậy!!!

---------------

Tiếng ho truyền đến bên tai. Mọi người thấy hắn tỉnh dậy, vội đỡ hắn ngồi. Thấy nàng đang sưởi ở một góc khuất, hắn mới đứng lên, dần dần tiến tới. Thấy cây cối che mất tầm nhìn của mình, cũng không thấy Lý Dục đâu, hắn vừa bước đi vừa hỏi:"Ngươi có sao không? Dục nhi đâu?!"

"Không được lại đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top