Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 84: Tìm thấy con mồi

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Phụ thân, Lý Dương đã theo tới đây rồi!!!"

Nữ nhân lo sợ lên tiếng.

Trong khi nữ nhân đang suy nghĩ xem làm thế nào để không bị hắn phát giác, thì nam nhân lại cười lạnh:"Oắt con, đúng là không tự lượng sức."

"Người đã có chủ kiến rồi?!" Nữ nhân nghe vậy, liền hớn hở cười.

"Hân nhi, con sống sót được một lần, còn sợ không sống được lần nữa... Ta tự có chủ kiến, con cứ ở trong khách điếm nghỉ ngơi đi..."

Hân nhi...

Lý Dương một bộ nhíu mày. Giọng nam nhân này hắn biết, còn Hân nhi là...

Lý Dương còn muốn nhìn xem nữ nhân đó sau vài năm không gặp sẽ có bộ dáng thế nào thì đạp phải vài cái rơm rạ trơn tuột khiến hắn suýt đứng không vững.

Mặc dù hắn cũng không có làm sao, nhưng nam nhân bên trong đã phát giác, vội vàng ly khai căn nhà gỗ. Nam nhân nhìn ra ngoài, tuy rằng không thấy ai, nhưng mi tâm lại nhíu chặt vào.

"Con thấy không? Nếu hành động khinh suất, chúng ta rồi sẽ bị nắm lấy yếu điểm!!!"

Nữ nhân gật đầu, "Nữ nhi hiểu."

"Nơi này không thể ở được nữa, mau rời đi. Thời gian này đừng xuất đầu lộ diện..."

Rồi cả hai liền chia nhau, đường ai nấy về...

Lý Dương mở mắt, lấy tay che đi ánh sáng đang chiếu tới, rồi mới chầm chậm ngồi dậy. Thấy bản thân nằm gục trên bàn, hắn cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên...

Giống như hôm qua trải qua nhiều việc phải vận động đầu óc khiến Lý Dương một thân não bộ muốn vỡ tung.

Hắn khẽ day day trán, lắc lắc đầu một chút, muốn rót chút trà thì thấy cánh cửa mở tung ra. Chỉ thấy nàng đứng ở đó, ánh mắt hiện rõ sự không vui.

"Mau, đi tìm hung thủ!"

Lý Dương ừ một tiếng, sau đó đứng dậy muốn đi ra sau nhà trọ. Nàng thấy hắn còn không đi, liền kéo áo lôi lại:"Ngươi có đi hay không? Ta không muốn mang tội danh giết phế Thái tử thêm một ngày nào nữa!!!"

"Ta muốn đi ngoài..." Lý Dương tức giận đáp.

Nàng ngốc lăng buông cánh tay đang cầm áo hắn ra, nhìn hắn đi khuất mới khó hiểu suýt xoa. Kì quái...

Hắn muốn đi WC, tại sao lúc nàng đến còn chưa đi, nàng nhắc có vài chuyện thì Lý Dương lại muốn đi ngoài... 😑😑😑

Không trùng hợp đến vậy chứ?!

Sở dĩ nàng muốn nhanh chóng giải quyết vụ này vì tránh đêm dài lắm mộng, hơn nữa cũng vì bảo toàn thân phận của nàng cùng Lý Dục hai người...

Bàn cờ này, Cao Minh nhất định không được thắng!!!

Lý Dương trở lại, không quản nàng giục, liền xuống lầu ăn sáng, không quên nhắc nàng một câu:"Không vội...."

Nàng nghe vậy, nụ cười nặn ra cả buổi bỗng chốc cứng đờ. Trước đây, nàng nhớ Lý Dương từng nói:"Ngươi có nhanh hay không phá án?"

Hiện tại....

Hắn nhất định không phải người giữ lời hứa, ừ , nam nhân mặc váy...

Nghĩ đến vậy, trong lòng nàng đỡ bực bội hẳn. Hơn nữa, bỗng dưng lại cảm thấy giống như trở về lúc nàng mới tới đây, vui vẻ mà lại thú vị...

Lý Dương sau khi kết thúc cũng một đường đi tìm nữ nhân khiến hắn suýt chết dưới lưỡi kiếm của nam nhân kia. Hắn tuy không hiểu tại sao nàng nhiệt tình đến vậy, nhưng vẫn nhắc nhở nàng chuyện hôm qua...

Lại đổi lấy một câu:"Kì quái... Đêm tối ngươi không ở trong khách điếm lại ra ngoài làm gì?!"

Hắn còn đang nghĩ xem nên dùng lý do nào để phản bác thì nàng lại nói:"Ờ mà liên quan gì đến ta... Đi thôi!!!"

Nghe được nàng nói như vậy, trong lòng hắn lại dâng lên một trận buồn bực.

Còn tại sao, thì hắn vẫn chưa rõ...

Dù rõ, hắn cũng không tin...

"Đây chính là nơi nữ nhân hôm qua lén lén lút lút, rồi thấy kì quái ngươi mới đi theo chứ gì?!" Nàng đứng trước một khách điếm nhỏ và hẹp, từ từ phân tích.

Hắn đang chìm trong suy nghĩ viển vông, nghe thấy vậy liền giật mình, ngây ngốc mở miệng:"Hả?"

Nàng khẽ quét ánh mắt đáng sợ về phía hắn, sau đó liền sải bước vào trong. Hắn cũng đi theo:"Này, ngươi không sợ bị nữ nhân đó phát giác sao?!"

"Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con..."

Lão bản thấy khách tới vội vàng chạy ra ngoài. Đối với sự niềm nở quá khích của ông chủ, Lý Dương và Ngọc Lan cũng chỉ có thể cười gượng.

"Các vị khách quan muốn dùng gì?! Ở đây có cơm chiên phượng, ngư sầu tiếu, dê quay, gà quay... đều có đủ. Món ăn đầy đủ hương vị, lại bắt mắt, đảm bảo có thể làm cho các vị nhớ mãi không quên..." Lão bản bắt đầu thao thao bất tuyệt.

"Vậy sao?" Hắn bật cười, lấy trong người ra một đĩnh bạc lớn, "Ta mượn vài phòng ở đây một lúc. Chỗ này đủ hay không đủ?"

"Đủ đủ đủ... Đủ rồi..." Lão bản hai mắt sáng lên, liên tục gật đầu.

Nàng lắc đầu cảm thán. Quả nhiên dù là thời đại nào, không có tiền thì chẳng làm gì được cả...

Hai người dạo một đường khắp khách điếm, từng phòng từng phòng nhìn qua một chút. Mỗi lần ghé qua, không khiến nàng tức giận thì lại xấu hổ muốn chôn đầu vào đất. Giống như, khách điếm này tạo ra để cho người ta phát hỏa vậy...

Lý Dương cả đường một mặt lạnh tanh. Đối với một đứa trẻ còn chưa bước vào tuổi trưởng thành như hắn, tính cách này thật sự không hợp...

Bỗng, cuối lầu phát ra vài tiếng nói chuyện nhỏ. Hắn liền một đường đi tới gian phòng nhỏ cuối cùng, khẽ hé mắt.

"Đại tiểu thư..."

"Lão Triệu, ta muốn nhờ ông nói với phụ thân đưa ta vượt biên..." Tiếng nữ nhân truyền đến. Còn hai người phía ngoài này, chỉ nở một nụ cười chế giễu.

Lại như vậy tìm thấy rồi!!!

"Ai?" Nữ nhân nhìn ra ngoài, quát một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top