Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 85: Tỷ muội tình thâm là đây

Nguồn: Tiểu Cua

(...). (^_^)

"Ai?" Nữ nhân giống như thính giác hay khứu giác của cẩu phát triển, mặc dù hai người bên ngoài không có động chạm gì, nhưng vẫn là như vậy phát hiện, nhìn ra ngoài, quát một tiếng.

Hắn khụ một tiếng, bịt mũi lại, nói bằng giọng rất ư đàn bà:"Cô nương có cần dùng gì nữa không?!"

"Không, cút đi!" Nữ nhân nghe vậy, không cần suy nghĩ liền lên tiếng.

"Vâng, vâng..." Hắn cười một tiếng, sau đó rất nghe lời núp vào một góc.

Nàng nhìn một màn này, không nhịn được cười cười nói:"Thật không nghĩ tới Thái tử Điện hạ lại có ngày phải khúm núm như vậy ha!"

"Như nhau thôi..." Hắn cũng cười, nháy nháy mắt.

Nàng liền một bụng nghi hoặc. Như nhau chỗ nào?!

Tiếng cửa truyền đến. Hai thân ảnh một nam một nữ lén lút qua cửa sổ đi ra ngoài. Nàng thấy vậy, không còn suy nghĩ xem giống hắn ở điểm gì, liền chạy tới cửa phòng nữ nhân đó vừa nói chuyện, chỉ thấy ở đó có chút bạc.

"Người lại chạy rồi?" Hắn nhíu nhíu mi, ra vẻ bản thân rất không đồng tình cách chạy trốn hiện thực của nữ nhân đó.

Trong khi đó, lại không hề biết, bản thân cũng luôn trốn tránh một hiện thực...

"Còn không truy?" Nàng đứng trên cửa sổ, nói vọng vào.

Nhiều lúc, tại sao nàng thấy Lý Dương não bộ chậm chạp đến vậy...

Lý Dương thân ảnh lập tức nhảy theo bước điệu của nàng, không tới một phút liền thấy bóng dáng người bọn họ phải đuổi theo.

"Tốt nhất lần này Điện hạ đừng lộn người!" Nàng cười chế giễu.

Hắn không quản nàng nữa, chỉ thấy hai người kia đáp đất, liền vòng tay ôm nàng kéo xuống.

Ngọc Lan tự dưng bị kéo, có chút mất đà, liền đầu đập đầu hắn, hai người cứ thế mông đáp đất và người đáp người.

"Từ lần sau làm gì ngươi không thể thông báo tiếng được à?!" Nàng bị đau, tức giận quát.

"Còn không phải do ngươi suốt ngày suy nghĩ lung tung..." Hắn bị nàng đè sắp ngộp thở, nhưng nghe vậy, giống như bị tổn thương, cũng cãi lại, trong lòng vạn vạn lần cho rằng đều là lỗi của nàng.

Ngọc Lan nhìn Lý Dương, thập phần bất đắc dĩ. Đại ca à, nói trọng điểm đi nào!!!

Suy nghĩ lung tung gì chứ?!

Hai người còn định đao kéo búa xông lên một trận, liền nhớ ra chuyện chính, vội vàng đuổi theo hai người vừa rồi.

"Lại đâu rồi?!" Hắn tức giận, vò vò đầu rồi thẫn thờ ngồi bệt xuống đất. Nàng nhìn hắn, khẽ động lòng thương xót.

Ai ngờ, hắn qua mắng nàng:"Đều tại ngươi... Xú nữ nhân..."

Nàng thấy vậy, liền cho hắn một bạt. Uổng công nàng vừa động lòng thương xót mà...

"Các ngươi là ai?" Tiếng nam nhân khoảng trung niên từ sau lưng nàng vọng tới. Lý Dương nhìn nam nhân đó, rồi lại thấy một nữ nhân bước tới, có vẻ như không muốn cùng nàng và hắn nói chuyện...

Hắn nhỏ giọng hỏi:"Ngươi giải quyết ai?"

"Tùy..." Nàng lập tức xông lên phía trước.

Nữ nhân cùng nam nhân thấy vậy cũng nhất tề rút kiếm. Lý Dương cùng Ngọc Lan ngoài một chiết phiến và một thanh chủy thủ thì không còn gì cả. Lúc đầu, có vẻ như ưu thế nghiêng về phía hai người giống như xa lạ kia, nhưng bỗng dưng nàng và hắn cùng nhau chuyển đổi cách thức, từ võ công cổ đại qua hiện đại. Tuy rằng lần đầu thấy Lý Dương dùng quyền cước hiện đại, nhưng mỗi một đường quyền đều có lực và sự ảo diệu còn hơn cả lão sư ở phòng tập chỗ nàng từng học...

Hắn một tay chế trụ nam nhân nọ, một tay nắm lấy nàng, cùng nàng phối hợp tung một cước đẩy lùi nữ nhân kia. Hai người xa lạ nhưng lại như gần gũi kia bỗng chốc bị đánh bằng chiêu thức quái dị, có chút không thích ứng được...

Nữ nhân một chân quỳ dưới dất, một tay chống xuống, tức giận hỏi:"Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Hay là người bên cạnh lão già kia???"
(Lão già ở đây là Hoàng thượng)

Lý Dương cùng nàng đồng thanh cười một tiếng, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối, tay nàng liền đi tới tháo khăn che mặt của nữ nhân đó xuống, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên tột độ...

Hắn cũng đồng nhất ngơ người...

Nữ nhân thấy vậy liền quay mặt đi, tức giận quát:"Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Cao Ngọc Bích, không nghĩ tới dung nhan mĩ miều của ngươi lại..." Hắn lại trưng vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.

Nữ nhân giật mình, khẽ quay đầu lại:"Sao các ngươi biết?!"

Nàng và hắn đều tháo xuống mạng đội đầu. Cao Ngọc Bích nhìn hai người, những uất hận trong thời gian trước đều đổ dồn tới. Chẳng có cái gì là tỷ muội tình thâm, cũng chẳng có cái gì huynh muội tình nghĩa...
(Có thể hiểu là anh em kết nghĩa do thân phận của Cao Minh và Hoàng hậu)

Cao Ngọc Bích rút trong người ra châm bạc, hướng nàng mà đâm tới, vừa đâm vừa dùng ánh mắt tràn đầy máu tươi quát:"Đều tại ngươi... Ả đàn bà ti tiện... Đều tại ngươi hết... Nếu không có ngươi, Cao gia cũng không đi đến bước đường này..."

Nguyên lai, má trái của Cao Ngọc Bích bị hủy rồi...

Cao Ngọc Bích may mắn thoát chết trong trận lửa lớn như vậy cũng là một điều kinh ngạc...

Hiện tại, tỷ muội tàn sát lẫn nhau, xem ra màn kịch này, cũng thật hấp dẫn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top