Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 34

*Câu Chuyện Tiếp Tục*
Ở sau, Bạch Vũ Nhi làm vẻ sợ sệt đưa tay níu lấy Y Liên, diện váy tôn lên sự dịu dàng, e thẹn của cô ta.

- Y Liên, đừng như vậy.
Y Liên quay qua vỗ vỗ tay cô ta trấn an.
- Vũ Nhi à, do cậu hiền quá. Nên mới để cô ta bắt nạt cậu đấy.
Phương Hy chướng mắt nói.
- Nói gì đó, cô nói mà không nhìn lại bản thân mình đi. Sống thật với bản thân đi, đừng có diễn nhiều quá.
Y Liên cười nói.
- Bạn Phương Hy à, tôi đây cũng có lòng tốt lo lắng cho cậu sẽ bị cô ta làm mờ mắt thôi.
Phương Hy tạch lưỡi nói.
- Tch, thôi cảm ơn. Thay vì lo cho tôi, cô nên lo cho bản thân mình thì hơn. Coi chừng bản thân bị dắt mũi mà không biết ấy.
Y Liên nhăn mày.
- Cô.
Phương Hy hất mặt. Ảnh Nguyệt đưa tay giữ Phương Hy lại, nói.
- Không cần cãi nhau với cô ta. Tốn thời gian lắm.
Vũ Nhi đi qua nắm tay cổ tay Ảnh Nguyệt, mặt hối lỗi.
- Ảnh Nguyệt, tớ thay Y Liên xin lỗi cậu, cậu đừng trách cậu ấy được không. Cậu đừng giận, việc cậu bị đuổi khỏi Ảnh Gia cũng là phần lỗi của tớ, tớ xin lỗi cậu có được không ?
Ảnh Nguyệt giằng tay ra khỏi Vũ Nhi, nhưng không biết làm sao mà cô té ngã ra đất, việc này thu hút nhiều sự chú ý của nhiều học viên ở đó. Vũ Nhi ngồi đó bắt đầu rơi nước mắt.
- Tớ biết là tớ không tốt, cậu hành hạ tớ thế nào, tớ cũng không đánh trả đâu. Miễn cậu có thể hả giận là được.
Y Liên nổi giận định đến đỡ lấy Vũ Nhi đang ngồi trên đất, lúc này giọng của Dương Nhi đã cất lên.
- Đứng im đó.
Y Liên bị giọng lạnh của cô ra lệnh, cơ thể liền tức khắc nghe lời không động đậy. Đám nam chính thấy cảnh Vũ Nhi bị té cũng vội đi đến, dẫn đầu là Ảnh Kiệt. Nhưng Tuyết Dao nào để bọn họ đi qua dễ dàng, cô liền đi lên trước thẳng thừng chặn đường, vừa vặn Diệp Huyên cùng đàn em xuất hiện đứng cạnh Tuyết Dao ngáp ngắn ngáp dài nói.
- Đi đâu gấp vậy, đứng đây nói chuyện chút đi.
Ảnh Kiệt lạnh giọng.
- Tránh ra.
Tuyết Dao khoanh tay, đáp.
- Ngại quá, phía trước đang bận xử lý vài chuyện. Cảm phiền đứng đợi tý đi.
Ảnh Dạ bực tức định đi đến, Diệp Huyên liền chắn trước cậu, giọng không khách khí nói.
- Không nghe cậu ấy nói gì à, đứng đợi tý đi.
Ảnh Kiệt ráng nhịn, đưa tay kéo Ảnh Dạ xuống. Yên Lang thầm cười hứng thú hướng về phía Dương Nghi, Từ Liêm và Đình Phong vì không muốn ảnh hưởng danh tiếng nên chỉ có thể đứng im chịu trận. Hàn Thiên cùng Phương Tử đứng ở đằng xa quan sát tình hình, Hàn Thiên huýt sáo mỉm cười nói.
- Xem cô bạn gái của cậu kìa, đúng là boss lớn của thế giới ngầm nhỉ.
Phương Tử nghe Hàn Thiên nói vậy cũng chỉ mỉm cười đáp.
- Cũng giống y như cậu thôi.
Hàn Thiên nhún vai.
- Cách đối xử của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trở lại với cuộc đối thoại kia, Phương Hy và Ảnh Nguyệt đang ngạc nhiên với lời nói của cô, Vũ Nhi cũng ngưng khóc mà ngước mắt hơi bất ngờ nhìn cô. Dương Nghi vẫn khoanh tay, gương mặt bình thản cất lời.
- Cô đứng dậy.
Vũ Nhi ngu ngơ nói.
- Sa...sao ạ.
Y Liên nói.
- Chị nói gì vậy, cậu ấy vừa bị ngã, sao có thể...
Chưa kịp nói hết, Dương Nghi lên tiếng cắt ngang.
- Tôi nói ĐỨNG DẬY.
Cô nhấn mạnh 2 từ cuối, kèm theo sát khí toả ra đã đến âm độ, Vũ Nhi sợ hãi vội lồm cồm đứng dậy. Tất cả học viên xung quanh gần đó kiểu "Ơ, nãy mới thấy không đứng lên được mà". Giờ thì bắt đầu bàn tán xì xào vang lên về việc cái té lúc nãy của Vũ Nhi là giả bộ, mặt cô ta giờ đã đỏ cỡ nào. Dương Nghi thấy cô ta đứng lên cũng mỉm cười hài lòng, cô đứng đó nói.
- Sau này có muốn té, nói với tôi. Tôi giúp cô.
Vũ Nhi nghe vậy, cũng chỉ có thể im lặng, Y Liên tuy vậy không chịu yếu thế, nhìn sang Ảnh Nguyệt nói.
- Lần sau tao tính với mày sau. Đi thôi, Vũ Nhi.
Rồi kéo cô ta đi qua phía nam chính, Ảnh Kiệt và đám nam chính khác bu vào lo lắng, riêng chỉ Thiên Yên Lang vẫn đứng đó nhìn cô mỉm cười. Ảnh Kiệt lúc đó đưa mắt lạnh lườm Dương Nghi, cô cũng mỉm cười đáp lại. Đám học viên cũng giải tán, Phương Hy giơ ngón tay trước cô.
- Oa, chị Nghi. Thật ngầu nha.
Dương Nghi nói.
- Cô bạn đó đã muốn té như vậy. Thì nên thành toàn cho người ta. Cũng tới giờ khởi hành rồi, mấy đứa về xe đi.
Phương Hy gật đầu, quay qua kéo tay Ảnh Nguyệt chạy đi. Ảnh Nguyệt nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn cô, như muốn nói gì đó. Dương Nghi nhìn cô bé rồi cười nhẹ, Tuyết Dao cũng cảm ơn Diệp Huyên rồi bản thân tự quay về với cô. Tất cả lại leo lên xe tiếp tục chuyến khởi hành đến bãi biển.

*3 Tiếng Sau*
Những chiếc xe buýt đậu theo hàng trong chỗ đỗ xe rộng lớn trước Khách Sạn 5 Sao sang trọng, tất cả các học viên đã nhanh chóng xuống xe xếp thành mỗi lớp 2 hàng nam nữ. Nghe phổ biến vài thời gian, sau mỗi lớp đều được giáo viên phân phòng, có phòng ở 4 người, có phòng ở 6 người. Riêng những người thuộc gia tộc lớn đều được đặc cách cho ở căn phòng VIP riêng biệt. Các học viên khác đều đã được phân phòng nên đã rời đi lên lầu nhận phòng trước, riêng chỉ còn lại những người thuộc gia tộc lớn : Dương Nghi, Tuyết Dao, Diệp Huyên, Phương Hy, Ảnh Nguyệt, Ảnh Kiệt, Ảnh Dạ, Vũ Nhi, Y Liên, Yên Lang, Từ Liêm, Đình Phong.
Phương Tử mỉm cười chìa thẻ từ cho mỗi người, Y Liên nhìn Ảnh Nguyệt liền nở nụ cười khinh thường.
- Cô ta mà cũng thuộc gia tộc danh giá. Rõ ràng là bị đuổi đi rồi còn đâu.
Ảnh Kiệt tuy không thích đứa em gái này, nhưng khi nghe vậy cũng khó chịu nói.
- Y Liên, đừng nói nữa.
Y Liên nghe vậy cũng không nói nữa, thầm liếc xéo Ảnh Nguyệt.
- Ở chung với loại người như vậy, thật mất cả hứng.
Dương Nghi nhận lấy thẻ từ Phương Tử cũng lạnh nhạt đáp lời.
- Nếu cô không thích có thể sang khách sạn khác.
Tuyết Dao nhìn thẻ từ trong tay vui vẻ nói.
- Mà tôi dám cá với cô bé là chẳng có khách sạn nào có thể phục vụ đẳng cấp 5 sao như ở đây đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top