Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ba

đôi khi chương bân quên mất rằng, bản thân đã bỏ lỡ những điều gì đó ở hiền trấn.

không đơn giản chỉ ở việc nó thích anh, có những lúc chương bân quên mất rằng nó đã thay đổi như thế nào. tóc mái của nó dài hơn trước nhiều, che mất một nửa mắt, nói đúng hơn là cả quả tóc của nó đều đã dài ra, và có vẻ như mấy năm rồi nó không hề cắt đi.
cơ mà chương bân lại quá bận rộn để chú ý đến những điều nhỏ nhặt đó, bận rộn để tâm đến long phúc.

hiền trấn khi trước luôn nói với anh rằng nó muốn nuôi tóc dài ra, sau đó nhuộm một màu thật đã. chương bân khi đó không trách nó, ngược lại còn bảo nó nên làm thế. tại vì tuổi trẻ mà, ai chẳng muốn một lần nông nổi. nhưng sau đó lại là một khoản thời gian dài, nó không hề có ý định nuôi tóc dài ra, vẫn để má nó cắt đều đặn.
bỗng dưng bây giờ nhìn lại, chợt thấy tóc nó dài hẳn ra thế này, chương bân đúng là có chút ngạc nhiên. có lẽ nó tính nuôi dài rồi nhuộm tóc thật.

lại phát hiện thêm một điều nữa mà trước đây anh hiếm khi để mắt đến, là hiền trấn khi ngủ nhìn rất.. đẹp? ý anh là, đẹp trai. hiền trấn những lúc ngủ mơ màng thế này lại đẹp đến mộng mị, nếu được so sánh chương bân sẽ bảo là nó trông giống hoàng tử ngủ trong rừng.
tóc mái hiền trấn rũ xuống trán, mắt nó nhắm nghiền, chỉ có thế thôi mà đối với chương bân chính là đẹp đến động lòng.
vì sao anh biết á? vì anh đang ngắm nó ngủ, ngắm nó say giấc sau một hồi 'tâm sự' tối của cả hai.
nhắc lại lúc tâm sự, chủ yếu toàn là chương bân nằm miên man nói, chứ hiền trấn không hó hé lời nào. nó chỉ nằm đó lắng nghe, mắt chớp chớp ngắm nhìn anh nói. có lẽ chương bân đã kể về những câu chuyện của mình nhiều đến nỗi không biết là nó thiếp đi từ lúc nào.

trong phút chốc, chương bân vô tình nghĩ rằng, những phút giây thầm lặng ngắm hiền trấn ngủ say như thế này đôi khi lại yên bình đến lạ.
cảm giác hệt như đó là một khoản lặng mà ta vô tình rơi vào, ở đó chỉ nhìn thấy những điều đẹp đẽ nhất cuộc đời mà ta đã vô tình lướt qua, chẳng có những muộn phiền lo âu hay bất kể điều gì khác nữa.

có thể nói từ trước đến giờ, chương bân chỉ tìm thấy sự yên bình này ở hiền trấn mà thôi. nó đặc biệt, đúng vậy, nó đặc biệt.

khẽ vuốt dọc gương mặt hiền trấn, chương bân nằm sát lại vào người nó, rồi thì thầm hỏi gì đó, sợ rằng nó sẽ nghe thấy. dứt lời, anh mỉm cười, đứng lên nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. có lẽ sớm mai hiền trấn ngủ dậy sẽ buồn lắm khi nghe má nó bảo anh về từ tối qua mà không ngủ lại cùng nó mất thôi.

"đừng đợi mãi đến khi chúng ta đi qua mất cái thuở đợi chờ nhau được không em?"

-
hai tuần trôi qua từ cái hôm hiền trấn ôm chăn khóc như thất tình trong phòng. kể vậy là tại vì muốn khịa nó thôi chứ không có ý gì đâu.
với cả nó cũng đem kể cho chí thành nghe, tưởng sẽ được an ủi chia sẻ tâm tình các kiểu ai ngờ bị chí thành mang ra khịa suốt tận hai tuần.

"ê cái thằng ôm chăn khóc vì xoài lắc!"
kiểu, như vậy đó..

"thôi đi tao vả cho vêu mỏ đấy!" - hiền trấn ngồi chồm hổm dưới đất, tay cầm quạt mo giơ lên chực chọi chí thành
"mần chi rứa?" - chí thành hỏi, xắn ống quần lên ngồi xuống dòm cái nồi i nốc bự tổ chảng kê trên bếp củi mà hiền trấn đang quạt
"sắp tết rồi mạy, nấu bánh tét"
"ủa tuần nữa mới tết?"
"tao nấu trước mày mất gạo hả? đi chỗ khác chơi!"

ừ đó, một tuần nữa là tới tết rồi.
mà hiền trấn nó không có biết gì hết trơn đó, sớm nay má nó réo dậy nấu bánh nó mới biết.
hiền trấn suốt ngày chỉ có từ chương bân trong đầu, cũng gần như mất khái niệm về thời gian, má nó không nhắc chắc nó còn tưởng thu đang rụng lá vàng. biết tết sát mông rồi thì nó bị má sai vặt ngay, nào là dọn dẹp, chà rửa các kiểu. sớm nay gà chưa gáy má nó đã dậy gói bánh tầm chục cái rồi quăng cho nó đem ra sân bắt nồi bắt củi nấu.

ta nói ngồi quạt mà nó ngán chết bà đi được, may mà có thằng thành ghé qua chơi (dù nó mong chương bân cơ) không nó hụp đầu vô nồi bánh luôn.

"tóc mày dài kìa, tính cắt hông?" - chí thành ngồi ôm giò hỏi, tay vò vò cái đầu hiền trấn
"đang để dài mốt nhuộm vàng, cắt cắt cái đầu mày á" - hiền trấn vuốt tóc một cái rồi hất lên như mấy anh người mẫu chuyên nghiệp, sau đó cầm quạt quạt chính mình.

hơi nóng bốc ra từ nồi bánh tét làm hiền trấn nó hơi quạo. chứ thiệt tình, thử ngồi đó khói nghi ngút phả vô mặt coi có quạo hông? mồ hôi nó nhễ nhại, cầm cái quạt mo quạt tới lui mà muốn rớt nước mắt. khổ cái, tưởng thằng thành qua thì nó mần cho trò gì vui để ngồi đỡ chán ai ngờ đâu nó như vầy nè

"mày có thấy long phúc đẹp hông?"
"long phúc đang làm gì nhỉ?"
"long phúc tết này đi đâu chơi ta?"
"nhớ long phúc quá ò!"

ta nói chưa lôi cái cục gạch ống đen sì xếp dưới bếp củi ra chọi vô mặt nó là quý nó lắm đó:)
nghe bạn thân ngồi tương tư tình địch, hiền trấn rốt cuộc là khổ thế nào đây nhỉ?

"tiên sư cha nội mày ăn không ngồi rồi ra đây lãi nhãi lãi nhãi đau cả tai bố tổ sư mày không giúp tao thì cút về chuồng của mày đi!"
"ủa mắc gì quạo? giờ nói về chương bân cho mày vừa lòng ha?" - chí thành bĩu môi, làm mặt khinh bỉ hiền trấn, xong liền bị nó xắn ống quần lấy cây chổi chà đập bộp bộp lên đầu

cuối cùng thì thay vì phụ nhau nấu bánh tét, tụi nó lấy gạch ống lót bếp dí nhau, cười sang sảng khắp sân.

"nói chứ, nếu thật sự mai mốt chương bân không thương mày, nếu long phúc không thương tao... tao thương mày"
chí thành dí nhau với hiền trấn đuối sức, liền ngồi bịch xuống cạnh nồi bánh tét phả khói nghi ngút, khói phả vào mặt nó làm má với mũi nó ửng đỏ lên. khi đó mắt chí thành trông lấp lánh như cả vũ trụ chui tọt vào mắt nó vậy, nhưng mà dòm nghiêm túc lắm kìa.

"ừ, ngoài mày ra tao cũng chả muốn cưới ai"

hiền trấn ngước mặt lên trời cười, nó sợ bắt gặp ánh mắt của chí thành lúc đó lắm. chí thành không phải một đứa si tình nặng như hiền trấn dù người ta đem lòng thích long phúc thật. phải nói là chí thành rất ít khi nói chuyện tình cảm, cũng ít khi tâm sự với ai, bởi vậy hiền trấn là người duy nhất biết nó thích long phúc. mắt nó không phải tự nhiên lúc nào cũng lấp lánh như thế, nói lấp lánh ở đây, tức là mắt nó lúc nào cũng hiện lên những niềm vui nỗi buồn mà nó trải qua. thay vì nói ra, mọi thứ nó đều giấu nhẹm đi trong đôi mắt ngập nổi ưu sầu của mình.

có những khi chí thành chỉ ước rằng, long  phúc có thể, dù là vô tình hay cố tình cũng được, nhìn vào mắt nó một lúc thôi.

"trấn, mày cưới tao sơm sớm tí nha!"
"mày còn bao lâu?"
"tao đoán là sau khi tụi mình tốt nghiệp."

hiền trấn nghĩ, giá như ngày xưa không lỡ thương chương bân nhiều như thế,

giá như hiền trấn thương chí thành nhiều như thế.

-
"thành về rồi hả con?"
má hiền trấn đứng trong bếp, đỡ lấy mẻ bánh tét hiền trấn vừa đưa rồi nghiêng đầu cười hỏi nó.
hiền trấn gật đầu, phụ má nó xếp mấy cái bánh tét lên rổ rồi cất lên kệ.
"nó nói còn bao lâu?"

má hiền trấn lại hỏi, làm lòng nó chùng xuống hẳn. đã nó không muốn nghĩ về việc này nữa rồi cơ mà..
"năm rưỡi nữa, nó bảo con thế."
"khổ, mày ráng từ giờ tới lúc tốt nghiệp làm nó vui vui tí nha con.."
"..."
"thằng nhỏ thích bồ thằng bân, cái thằng mày chết mê chết mệt phải hông? má không có khuyến khích mày làm như vầy, nhưng mày thương thành, mày thương mày, thì ráng giành thằng bân về đi con."

hiền trấn đứng nghe má nó nói, thấy như sắp bị bóp nghẹn đến nơi.
má nó nói đúng, nó thương chí thành, nó thương nó, thì nó phải cố mà giành chương bân về thôi.
nhưng làm cách nào mà được? chắc chắn là không được.

"được hay không còn tùy má ạ."
cất cái bánh tét cuối cùng lên kệ, hiền trấn thở dài, cười với má nó một cái rồi xin bà cho ra đường.
má nó vừa cho phép, nó đã thả ống quần xuống, vuốt lại tóc tai rồi vớ lấy cái áo khoác chạy ra khỏi nhà.

nó muốn đi gặp chương bân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top