Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Dương

Dương bước vào buồng sau khi đưa cơm cho ba, nằm xuống giường mà nỗi uất ức vẫn tràn ngập trong lòng. Nước mắt cậu lại ứa ra, từng giọt nước mắt tuổi thân lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, những ký ức đau đớn và khắc nghiệt của tuổi thơ hiện về, khiến cậu không thể kiềm chế được cảm xúc.

Dương nhớ lại những ngày tháng mưu sinh đầy gian khổ trong xóm nghèo. Khi còn rất nhỏ, cậu đã phải ra ngoài kiếm sống. Không có ai chăm sóc hay bảo vệ, cậu phải tự mình đối mặt với cuộc sống đầy khắc nghiệt. Ai sai bảo gì, cậu đều phải làm. Dương đi làm thuê vặt vãnh, từ việc nhặt rác, bưng bê, đến những công việc nặng nhọc hơn như bốc vác hay dọn dẹp.

Công việc không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nhiều lần, Dương bị chửi mắng và thậm chí là đánh đập khi không làm vừa ý chủ. Có lần, khi cậu cố gắng làm việc ở một quán ăn, chủ quán đã không hài lòng với sự vụng về của cậu và đuổi cậu ra ngoài, không quên kèm theo những lời lẽ cay nghiệt và đòn roi. Mỗi lần như thế, Dương chỉ biết nén nước mắt và tìm đến công việc khác, bởi cậu không có lựa chọn nào khác.

Một trong những ký ức ám ảnh nhất của Dương là lần cậu đi cướp để có tiền mua đồ ăn. Đó là một đêm tối tăm, khi cơn đói hành hạ, cậu không còn cách nào khác ngoài việc liều mình đi cướp. Nhưng chưa kịp làm gì, cậu đã bị người ta bắt lấy. Họ đánh cậu dã man, từng cú đấm, cú đá giáng xuống cơ thể nhỏ bé khiến cậu đau đớn và sợ hãi tột độ. Cậu chỉ biết ôm đầu, chịu đựng những trận đòn roi vô tình.

Lần khác, để kiếm tiền nhanh hơn, Dương đã nhận đi đánh lộn mướn cho một nhóm giang hồ ở xóm trên . Trong một cuộc xung đột, cậu bị chém một vết sẹo to ở bên cánh tay phải. Vết sẹo ấy không chỉ là dấu ấn của một trận đòn kinh hoàng, mà còn là ký ức đau đớn và khắc nghiệt về những ngày tháng phải chiến đấu để sinh tồn.

Dù cuộc sống đầy khó khăn và thử thách, Dương không bao giờ để mình gục ngã. Cậu học cách cứng rắn, biết cách bảo vệ bản thân và đối mặt với mọi hiểm nguy. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Dương luôn khao khát một tình thương, một sự quan tâm và một chốn bình yên để dựa vào. Những giọt nước mắt tuôn trào đêm nay không chỉ là nỗi đau của hiện tại mà còn là sự tủi thân và khao khát về một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Dương khóc nấc lên, nước mắt lăn dài trên má rồi thiếp đi lúc nào không hay. Việc này đã trở nên quá quen thuộc với cậu. Những giọt nước mắt đêm nay không chỉ là biểu hiện của sự mệt mỏi và đau khổ, mà còn là nỗi lòng của một đứa trẻ luôn phải tự mình đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt. Cậu đã trở nên lạnh lùng và cọc cằn hơn xưa, bởi chỉ có như vậy cậu mới có thể thích nghi và sinh tồn trong thế giới tàn nhẫn này.

Cuộc sống đã dạy Dương phải trở nên cứng rắn và không để lộ sự yếu đuối. Cậu phải xây dựng một vỏ bọc cứng rắn để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương và đau đớn mà cuộc đời mang lại. Cậu không còn là đứa trẻ ngây thơ bị cuộc đời vùi dập nữa, mà đã trở thành một người có thể đối mặt với mọi thử thách, dù có khắc nghiệt đến đâu.

Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, Dương vẫn giữ một tình cảm đặc biệt dành cho ba mình, người thân duy nhất còn lại của cậu. Mặc dù ông Sỉn có những lúc tệ bạc, nghiện rượu và thường xuyên gây gổ, Dương vẫn rất yêu thương và lo lắng cho ông. Cậu hiểu rằng ông Sỉn cũng có nỗi đau và những thất bại riêng, và điều đó khiến cậu không thể nào từ bỏ người ba của mình.

Những đêm dài đầy nước mắt và ký ức đau thương đã trở thành một phần trong cuộc sống của Dương. Cậu đã học cách tự mình đứng lên sau mỗi lần vấp ngã, nhưng trái tim cậu vẫn đầy những vết thương chưa lành.

Khi tỉnh giấc vào sáng hôm sau, Dương cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Những giọt nước mắt đêm qua dường như đã rửa sạch phần nào nỗi buồn trong lòng cậu. Cậu nhìn ra cửa sổ, thấy Ninh đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho ngày mới. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Ninh qua khung cửa sổ, cậu lườm anh một phát rồi quay đi vào nhà vệ sinh.

Sáng hôm đó, Dương qua nhà bà Hồng để nhận chở hàng giùm. Bà Hồng là hàng xóm, người bạn và cũng gần như là người mẹ thứ hai của Dương. Trong nhiều năm qua, bà đã luôn ở bên cạnh cậu, giúp đỡ và động viên cậu trong những lúc khó khăn nhất.

Vừa lúc đó, Ninh bước ra để mua một ít gia vị còn thiếu trong nhà. Cả hai gặp mặt nhau ở đầu ngõ. Ninh mỉm cười, chủ động chào Dương:

"Chào Dương!"

Dương không đáp lại anh mà chỉ nhướng chân mày rồi quay đi, bỏ lại Ninh đứng đó. Cậu vẫn chưa quen với sự xuất hiện của Ninh và cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với anh. Nhìn thái độ của Dương, bà Hồng thắc mắc và bước tới hỏi thăm Ninh: "Cháu là người mới chuyển đến đây phải không? Làm gì mà chuyển đến xóm này vậy?"

Ninh, với nụ cười chân thành, trả lời: "Dạ, cháu mới chuyển đến đây. Cháu muốn tìm một nơi yên tĩnh để bắt đầu lại cuộc sống."

Bà Hồng nghe vậy, cảm thấy tò mò hơn: "Cháu làm nghề gì? Tại sao lại chuyển đến đây?"

Ninh không ngần ngại, kể lại câu chuyện của mình:

"Trước đây, cháu đã phạm sai lầm và phải đi tù. Nhưng cháu đã ăn năn hối cãi và hoạt động công ích, được giảm án và ra tù sớm hơn hai năm. Giờ cháu muốn làm lại từ đầu và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Nghe xong, bà Hồng bất ngờ nhưng không tỏ ra sợ hãi hay kì thị như Ninh lo lắng. Bà mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Cháu giỏi lắm! Không phải ai cũng có can đảm để làm lại từ đầu. Hãy cố gắng lên, bắt đầu cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Ở đây, ai cũng cần một cơ hội thứ hai."

Ninh cảm thấy lòng mình ấm áp hơn nhờ sự đón nhận và động viên của bà Hồng. Anh biết rằng mình đã tìm được một nơi có những con người tốt bụng và sẵn sàng giúp đỡ nhau. Điều đó càng làm anh thêm quyết tâm để làm lại cuộc đời. Bà Hồng nhìn theo bóng Dương đang chuẩn bị chở hàng, rồi quay lại nói với Ninh:

"Cháu biết không, Dương là một cậu bé tốt nhưng cuộc đời của nó thật không dễ dàng. Nếu cháu có thể, hãy giúp đỡ nó. Nó cần một người bạn, một người anh để dựa vào."

Ninh gật đầu, lòng quyết tâm: "Dạ, cháu sẽ cố gắng giúp đỡ Dương. Cháu cũng thấy cậu ấy rất đặc biệt."

Bà Hồng mỉm cười, đặt tay lên vai Ninh:

"Cả hai cháu đều cần sự hỗ trợ và tình yêu thương. Cô hy vọng tuổi trẻ của hai đứa sẽ vượt qua được tất cả."

Ninh thân thiện mua đồ xong rồi quay về phòng trọ. Dương thì sau chốc lát cũng giao hàng xong, trở về nhà bà Hồng để nhận tiền công. Bà Hồng nhìn cậu với ánh mắt trìu mến, rồi ngồi xuống trò chuyện cùng Dương.

"Dương, con biết Ninh là ai không?" Bà Hồng hỏi, nhướng mày tò mò. "Thấy hai đứa hình như đã nói chuyện và biết nhau trước đó."

Dương ngạc nhiên: "Con có gặp anh ấy hôm qua, nhưng không biết rõ anh ấy là ai. Anh ấy mới chuyển đến xóm mình thôi."

Bà Hồng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói: "Ninh là người đã từng đi tù, nhưng đã ăn năn hối cãi và được giảm án ra tù sớm. Giờ nó bảo là đang cố gắng làm lại cuộc đời."

Dương há hốc mồm ngạc nhiên: "Thế là con gặp đại ca thứ thiệt rồi sao? Haha!" Cậu cười lớn, sự ngạc nhiên chuyển thành thích thú.

"Đại ca vừa ra tù mà lại sống cạnh mình. Đúng là bất ngờ thật!"

Trên đường về, Dương suy nghĩ nhiều về câu chuyện của Ninh. Cậu cảm thấy một sự đồng cảm, vì cả hai đều phải đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Dù hoàn cảnh khác nhau, nhưng cả hai đều cần phải mạnh mẽ để vượt qua.

Khi về đến nhà, Dương thấy Ninh đang đứng trước cửa phòng trọ, như đang đợi ai đó. Cậu bước tới, cười cười:

" Ninh, tôi nghe nói anh là đại ca vừa ra tù hả? Đúng là cuộc sống có nhiều điều bất ngờ thật!"

Ninh cười, không thấy bị xúc phạm mà chỉ thấy sự hài hước và chân thật trong lời nói của Dương:

"Ừ, anh là người vừa ra tù. "

Dương nhìn Ninh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cảm thông: " ok hiểu. Tôi cũng đã trải qua nhiều chuyện trong đời. Thôi, từ nay mình là hàng xóm, có gì anh cần giúp thì cứ nói nhé."

Ninh gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp: "Cảm ơn em, Dương. Anh rất vui khi có em là hàng xóm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top