Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Ninh Dương

Chiều hôm đó, Dương hẹn gặp ba người bạn thân là Em, Pi và Ti ở góc xóm. Bộ tứ bài bạc quậy phá này đã gắn bó với nhau từ nhỏ, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu trò nghịch ngợm và rắc rối. Họ ngồi dưới gốc cây to, trò chuyện và đùa giỡn.

Em, với vẻ mặt hứng khởi, nói: "Này, hôm nay tao nghe nói có trận đá gà hay lắm ở bãi đất trống cuối xóm. Bọn mình đi coi không?"

Pi, gật đầu hưởng ứng: "Ừ, lâu rồi không có gì vui. Đi coi đá gà đi, có khi tao còn đặt cược một chút nữa."

Ti, với vẻ mặt ranh mãnh: "Đúng đó, đi coi cho vui. Biết đâu hôm nay tụi mình lại thắng đậm thì sao."

Dương cười lớn, đồng tình: "Thôi được rồi, đi thì đi. Nhưng mà tụi bây phải cẩn thận đó. Không biết có công an rình rập không. Nghe nói dạo này tụi áo xanh nó ghê lắm."

Cả bốn đứa đồng ý và nhanh chóng kéo nhau tới bãi đất trống. Trận đá gà diễn ra kịch liệt, tiếng hò hét và cổ vũ vang dội khắp nơi. Dương, Em, Pi và Ti đắm chìm trong không khí sôi động của trận đấu, đặt cược và cổ vũ cho những con gà chiến đấu.

Bất ngờ, tiếng còi xe công an vang lên làm cả đám người đang xem đá gà hoảng loạn. Công an ùa đến, bắt giữ tất cả những ai có mặt tại hiện trường. Dương, Em, Pi và Ti không kịp chạy thoát, bị công an dẫn về đồn. Nghe tin này, bà Hồng chạy vội sang nhà Ninh, thở hổn hển:

"Ninh, tụi thằng Dương bị công an bắt rồi! Mày chở tao lên xã để bảo lãnh tụi nó về, nhanh lên!"

Ninh nghe vậy cũng hốt hoảng, mau chóng cùng bà Hồng lên đồn công an. Tại đây, Ninh kiên nhẫn năn nỉ và giải trình hoàn cảnh của Dương và ba người bạn. Sau một thời gian thuyết phục, cuối cùng công an cũng đồng ý thả cả bốn đứa ra. Trên đường về, không khí giữa Ninh và Dương trầm lặng. Ninh không nói gì, mặt anh nghiêm nghị và có phần giận dữ. Dương cảm nhận được lỗi của mình, không dám nhìn vào mắt Ninh, chỉ biết ụ mặt xuống, im lặng theo sau.

Khi về đến nhà, Dương ngập ngừng nói: " T..Tôi xin lỗi. "

Ninh thở dài, giọng anh trầm buồn:

"Dương, anh không muốn thấy em phải lặp lại những sai lầm của anh. Em còn trẻ, còn nhiều cơ hội để làm lại cuộc đời. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì, đừng để bản thân mình và những người xung quanh phải lo lắng và thất vọng."

Dương gật đầu, cảm thấy sự hối hận và quyết tâm thay đổi. Cậu biết rằng mình phải làm gì đó để xứng đáng với sự quan tâm và giúp đỡ của Ninh. Và từ hôm nay, cậu sẽ cố gắng sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, không chỉ cho bản thân mà còn cho những người đã luôn ở bên cạnh cậu.

Sáng hôm sau, sau một đêm suy nghĩ, Ninh ngỏ lời với Dương:

"Dương, em có muốn sang làm việc bên kho gạo cùng anh không? Anh nghĩ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu cùng nhau."

Dương gật đầu đồng ý, mắt ánh lên hy vọng. Cậu biết rằng, để thay đổi cuộc đời mình, cậu phải cố gắng và làm việc chăm chỉ. Nhìn lại quá khứ không mấy vẻ vang, Dương càng có động lực để nỗ lực hơn.

Chiều hôm đó, Em, Pi và Ti rủ Dương ra đánh bài, nhưng cậu từ chối. "Hôm nay tao đi xin việc làm "

Khi cả hai đến kho gạo, người chủ vừa nhìn thấy Dương đã từ chối ngay lập tức. Ông ta lớn tiếng chửi mắng:

"Đồ ăn cắp ăn trộm, hư thân! Tôi không cần mấy đứa như mày ở đây!"

Dương uất ức, khóe mắt ngấn lệ. Cậu giận dữ nói:

"Không nhận người ta mắc gì chửi người ta dữ vậy, tôi cũng không cần tiền của ông đâu!"

Cậu lao vào định đấm ông chủ, nhưng Ninh nhanh chóng cản lại.

Ninh đối mặt với ông chủ, nói thẳng:

"Nếu ông khinh người đến như vậy thì thôi, tôi cũng không cần làm chỗ của ông nữa. Tôi cũng khai luôn, tôi cũng không vẻ vang gì đâu. Tôi là thằng mới ra tù đây này."

Nói rồi, anh nắm tay Dương lôi cậu về nhà. Trên đường đi, Dương trách móc:

" Ninh, sao anh lại nghỉ làm? Anh đang có công việc ổn định mà. Sao lại bỏ chỉ vì tôi chứ, thằng ngu này ?"

Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn Dương đến một quán hủ tiếu gần đó. Họ ngồi xuống, gọi món. Dương, vẫn còn xúc động và giận dữ, nhìn anh không hiểu. Nhưng khi bát hủ tiếu được dọn lên, cậu lập tức phấn khích và ăn ngon lành.

"Lâu lắm rồi em mới được ăn ngon thế này. Ngon quá anh ạ!"

Ninh nhìn Dương, ánh mắt trìu mến và đầy suy nghĩ. Anh hiểu rằng Dương cần có thời gian và sự hỗ trợ để thay đổi. Dù đã đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng trong khoảnh khắc này, anh thấy rõ hy vọng trong mắt cậu.

Ninh mỉm cười, nói nhẹ nhàng: "Dương, anh tin em có thể thay đổi. Chúng ta sẽ tìm một công việc khác, nơi mà người ta không phán xét em chỉ qua quá khứ. Em xứng đáng có một cơ hội mới."

Dương nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành và tình cảm ấm áp từ Ninh. Cậu cười, nói với miệng đầy hủ tiếu:

"Cảm ơn, tôi sẽ cố gắn.

Nhìn Dương ăn một cách vui vẻ, Ninh cảm thấy lòng mình thổn thức. Cậu bé này đã trải qua quá nhiều đau khổ, và anh muốn làm tất cả để giúp cậu có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh thầm hứa sẽ luôn ở bên cạnh Dương, giúp cậu bước qua mọi khó khăn và tìm lại chính mình.

Tối hôm đó, khi nằm chuẩn bị ngủ, Dương bỗng nhớ về Ninh. Cậu trằn trọc, tự hỏi vì sao Ninh lại tốt với mình như vậy. Trong lòng cậu dấy lên những nghi ngờ, liệu có phải Ninh là cảnh sát ngầm đang điều tra mình về những lần ăn trộm trước đây? Suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu khiến Dương không tài nào chợp mắt được.

Không chịu nổi sự bất an, Dương quyết định hành động. Cậu mở cửa phòng trọ, rón rén sang phòng của Ninh. Thấy đèn phòng vẫn sáng, Dương nhẹ nhàng gõ cửa. Ninh ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy Dương. Anh đang viết gì đó trong quyển sổ, nhưng nhanh chóng cất đi khi thấy Dương.

" Chưa ngủ à?" Dương hỏi, ánh mắt dò xét.

Ninh cười nhẹ, trả lời:

"Chưa, anh còn chút việc phải làm. Em vào đi."

Dương lắc đầu, ngoắc Ninh ra ngoài:

"Ra ngoài ngồi nói chuyện cho mát, trong này nóng lắm."

Ninh hiểu ý, gật đầu và cùng Dương bước ra ngoài. Họ tìm một chỗ yên tĩnh dưới bóng cây gần phòng trọ, ngồi xuống. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm.

Dương mở lời, giọng ngập ngừng: " Ninh, tôi có chuyện muốn hỏi. Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy? còn tôi chỉ là một đứa đi ăn trộm, quậy phá, còn anh thì..."

Ninh nhìn Dương, ánh mắt ấm áp nhưng kiên định:

"Dương, anh hiểu em đã trải qua nhiều khó khăn. Anh cũng từng phạm sai lầm và đã trả giá cho những lỗi lầm đó. Anh muốn giúp em, vì anh thấy ở em có điều gì đó giống anh. Ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai, và anh muốn em biết rằng có người tin tưởng và sẵn sàng giúp em thay đổi."

Dương lặng im, đôi mắt cậu đượm buồn nhưng cũng ánh lên tia hy vọng.

"Nhưng tôi vẫn còn sợ... Sợ rằng những gì tôi đã làm sẽ mãi mãi ám ảnh tôi. "

Ninh đặt tay lên vai Dương, nói nhẹ nhàng:

"Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai nằm trong tay chúng ta. Em không phải một mình đối mặt với nó. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, giúp em vượt qua mọi khó khăn."

Dương cảm động, nước mắt rưng rưng: "Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng, sẽ không làm anh thất vọng."

Ninh mỉm cười, nhìn Dương với ánh mắt đầy hy vọng.

"Anh tin em, Dương. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn."

Họ ngồi dưới bóng cây, trò chuyện thêm một lúc nữa. Dương cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như vừa trút bỏ được gánh nặng tâm lý. Cuộc trò chuyện với Ninh đã giúp cậu nhận ra rằng, dù quá khứ có tăm tối đến đâu, vẫn luôn có cơ hội để làm lại từ đầu nếu biết nỗ lực và có người sẵn sàng hỗ trợ.

Cuối cùng, khi đêm đã khuya, họ quay về phòng trọ. Dương cảm thấy lòng mình bình yên hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng, với sự giúp đỡ của Ninh, cậu sẽ vượt qua được mọi thử thách và xây dựng lại cuộc đời mình.

____________________________________________________________________________________________

BÂY GIỜ CHO HAI XẾP ĐẾN VỚI NHAU ĐƯỢC CHƯA BÀ CON HAHA. HAY CHẮC ĐỂ CHO DƯƠNG KHOÁI NINH XÍU HEN..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top