Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Việc làm mới, câu chuyện mới

Sáng hôm đó, trong lúc nấu cơm cho ba, Dương bỗng cảm thấy choáng váng. Mọi thứ trước mắt cậu mờ dần và cơ thể mất thăng bằng. Cậu ngã quỵ xuống sàn nhà, làm rơi một cái bát. Tiếng động lớn khiến ông Sỉn chạy vội vào xem chuyện gì xảy ra. Ông Sỉn thấy Dương nằm vật vã trên sàn, mặt mày tái nhợt. Hoảng hốt, ông đỡ Dương dậy, hô to cầu cứu:

"Có ai không? Giúp với! Dương bị làm sao rồi!"

Ở nhà bên cạnh, Ninh đang nấu cơm dở tay thì nghe tiếng kêu cứu. Anh lập tức dừng lại, chạy nhanh sang nhà Dương. Thấy tình hình nguy cấp, Ninh không chần chừ, nhanh chóng lấy xe đưa Dương lên trạm y tế gần nhà. Trên đường đi, Ninh nhìn Dương nằm bất tỉnh, lòng anh tràn ngập lo lắng.

"Cố lên, Dương. Em sẽ ổn thôi," anh thì thầm, hy vọng lời nói của mình có thể mang lại sức mạnh cho cậu.

Khi đến trạm y tế, các y tá nhanh chóng đưa Dương vào phòng cấp cứu. Ninh đứng ngoài chờ, lòng anh không khỏi bồn chồn và lo lắng. Ông Sỉn cũng vội vã chạy đến, ngồi xuống ghế, gương mặt hốc hác đầy lo âu. Sau một thời gian chờ đợi, bác sĩ bước ra, gương mặt nghiêm trọng.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Ninh và ông Sỉn đồng thanh đứng dậy, Ninh trả lời: "Tôi là bạn của cậu ấy, còn đây là ba của Dương. Bác sĩ, Dương sao rồi?"

Bác sĩ thở dài, nói:

"Cậu ấy bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức và thiếu dinh dưỡng. Chúng tôi đã truyền dịch và cậu ấy sẽ ổn định lại. Tuy nhiên, cần phải nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."

Vừa nghe bác sĩ bảo rằng Dương không sao, ông Sỉn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ông không nán lại lâu. Ông quay đi, bỏ lại Ninh ngồi đó chả hiểu chuyện gì. Ninh nhìn theo, cảm thấy bối rối và lo lắng cho Dương. Ninh cũng nhanh chống về để lấy ít đồ cho Dương.

Trên đường về, ông Sỉn ghé nhà bà Hồng để mua ít rượu. Thấy ông, bà Hồng không khỏi bực mình, mắng: "Ông Sỉn, con thì đang nằm bệnh, mà ông lại đi mua rượu để uống say be bét là thế nào? Ông có biết nghĩ cho thằng Dương không?"

Ông Sỉn cúi đầu, nhưng vẫn cầm lấy chai rượu. "Tôi... tôi chỉ muốn uống chút cho đỡ buồn," ông lẩm bẩm, không dám nhìn vào mắt bà Hồng.

Bà Hồng tức giận: "Buồn gì mà buồn? Ông phải biết nghĩ cho con chứ! Nó đang nằm viện, cần ông ở bên chăm sóc, chứ không phải để ông bỏ đi mua rượu."

Ninh, đứng từ xa quan sát, thấy cảnh đó mà lòng ngổn ngang. Anh quyết định tiến đến, nhẹ nhàng nói với bà Hồng:

"Cô Hồng, để cháu giúp Dương. Còn chú Sỉn, chú cần phải hiểu rằng Dương cần chú lúc này. Cháu sẽ lo cho Dương, nhưng cháu mong chú hãy suy nghĩ lại."

Ông Sỉn không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm chai rượu rồi quay đi. Bà Hồng thở dài, quay sang Ninh: " Mày nói đúng, nhưng ông ấy khó thay đổi lắm. Thôi, mày về lấy đồ cho nó, ghé mua gì cho nó ăn. Có gì chiều tao dọn tiệm rồi tao lên với hai bây" vừa nói cô vừa móc trong túi ra ít tiền đưa cho Ninh. Anh cũng không muốn nhận nhưng bây giờ anh là một thằng vô công rỗi nghề nên đành nhận tiền của cô.

Ninh gật đầu, cảm ơn bà Hồng rồi quay lại trạm y tế. Anh biết rằng không thể trông đợi nhiều vào ông Sỉn, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để giúp Dương. Với sự quyết tâm và tình cảm chân thành, Ninh tin rằng mình có thể giúp Dương vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Khi trở lại trạm y tế, Ninh thấy Dương đã tỉnh lại. Cậu nhìn anh, ánh mắt mệt mỏi nhưng chứa đầy sự biết ơn. " Ninh, làm phiền anh quá."

Ninh mỉm cười, nắm lấy tay Dương: "Không sao đâu, Dương. Em hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Mọi chuyện khác để anh lo."

Dương nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành và tình thương từ Ninh. "Cảm ơn"

Ninh biết rằng đây chỉ là bước khởi đầu cho một hành trình dài, nhưng anh quyết tâm sẽ luôn ở bên cạnh Dương, hỗ trợ cậu từng bước để xây dựng lại cuộc sống.

Sau hai ngày bồi dưỡng lại sức khỏe, Dương được phép trở về nhà. Cậu cảm thấy cơ thể đã dần hồi phục, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nỗi lo. Vừa bước vào cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Dương là ông Sỉn nằm be bét dưới sàn nhà, chai rượu lăn lóc bên cạnh. Ông vẫn không có ngày tỉnh, vẫn chìm trong men rượu như bao lần trước.

Dương thở dài, lắc đầu ngao ngán. Cậu quỳ xuống, nhẹ nhàng đỡ ông Sỉn dậy, đặt ông nằm ngay ngắn trên giường. " ba ơi, bao giờ ông mới tỉnh ngộ đây?" cậu thì thầm, ánh mắt chất chứa nỗi buồn và thất vọng.

Ông Sỉn khẽ cựa mình nhưng vẫn chìm trong cơn say. Dương nhìn quanh nhà, cảm thấy căn nhà trở nên trống vắng và lạnh lẽo. Cậu nhận ra rằng, dù có làm gì, dù có cố gắng thế nào, ông Sỉn vẫn không thay đổi. Sự thất vọng với người cha duy nhất của mình như càng đè nặng trong lòng Dương.

Cậu đứng dậy, bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nhìn bầu trời xanh thẳm, Dương tự nhủ phải mạnh mẽ hơn, phải thay đổi bản thân và cuộc sống của mình. Cậu không thể mãi sống trong cảnh này, không thể mãi để quá khứ và nỗi buồn kéo mình xuống. Vừa lúc đó, Ninh xuất hiện, mang theo một túi thực phẩm. "Dương, em đã về rồi. Sức khỏe sao rồi?"

Dương cố nở một nụ cười, dù vẫn còn chút mệt mỏi. Ổn. Cảm ơn đã giúp đỡ."

Ninh nhìn vào trong nhà, thấy ông Sỉn vẫn nằm trên sàn. Anh hiểu tình cảnh của Dương, nhẹ nhàng nói:

"Em đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh mang ít đồ ăn cho em đây."

Dương cảm thấy ấm lòng, biết rằng dù khó khăn, cậu vẫn có Ninh bên cạnh.

"Cảm ơn

Ninh đặt tay lên vai Dương, khích lệ: "Anh tin em, Dương. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách."

Nói rồi cả hai quay về nhà ai nấy ở. Tối hôm đó, Ninh nằm trằn trọc suy nghĩ rất nhiều. Hình ảnh Dương với nụ cười gượng gạo, ánh mắt buồn bã, và những giọt nước mắt lăn dài trên má cứ ám ảnh anh. Anh cảm thấy thương cậu rất nhiều, không chỉ vì hoàn cảnh khó khăn mà cậu phải chịu đựng, mà còn vì con người và tính cách của cậu.

Ninh nhớ lại những khoảnh khắc khi anh và Dương cùng trò chuyện, cùng làm việc, và những lúc Dương thể hiện sự mạnh mẽ và quyết tâm thay đổi bản thân. Mỗi lần nghĩ về Dương, lòng Ninh lại tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Anh bối rối, nhưng đồng thời cũng nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Dương ngày càng lớn dần.

Có lẽ, anh đã thích cậu.

Ninh tự nhủ, liệu tình cảm này có đúng không? Liệu anh có nên tiến xa hơn hay chỉ giữ tình bạn như hiện tại? Anh không muốn làm tổn thương Dương, càng không muốn cậu cảm thấy áp lực hay khó xử. Nhưng trái tim anh không thể phủ nhận những cảm xúc ngày càng mãnh liệt dành cho cậu. Anh đứng dậy, bước ra ban công nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Ninh tự hỏi, liệu có cách nào để bày tỏ tình cảm của mình một cách chân thành và tinh tế? Anh muốn Dương biết rằng cậu không cô đơn, rằng anh sẽ luôn ở bên cậu, ủng hộ và yêu thương cậu bất kể hoàn cảnh nào.

Suy nghĩ về tương lai, Ninh quyết định sẽ từ từ tiếp cận và chăm sóc Dương, để cậu cảm nhận được tình cảm của anh mà không bị áp lực. Anh sẽ để thời gian trả lời, để tình cảm của họ tự nhiên phát triển.

Với quyết tâm mới, Ninh trở lại giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng anh tin rằng tình yêu và lòng chân thành sẽ giúp anh và Dương vượt qua mọi khó khăn, tạo nên một tương lai tươi sáng hơn.

Quay về phía Dương, cậu cũng trằn trọc không khác gì Ninh. Nằm trên giường, cậu không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua. Hình ảnh của Ninh, sự quan tâm, sự ân cần và tình cảm mà anh dành cho cậu, khiến Dương cảm thấy có gì đó khác lạ trong lòng mình. Cậu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Ninh không chỉ là sự biết ơn hay tình bạn đơn thuần mà có lẽ là điều gì đó sâu sắc hơn.

Dương cảm thấy bối rối, lăn qua lăn lại trên giường, khiến ông Sỉn tỉnh giấc. Ông càu nhàu: "Mày khùng à Dương? Giờ này không ngủ còn lăn qua lăn lại làm gì mà đùng đùng vậy hả?"

Dương vội đáp: "Dạ, dạ không có gì đâu ba. Ba ngủ đi."

Ông Sỉn lẩm bẩm vài câu rồi lại chìm vào giấc ngủ. Dương thở dài, cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ của mình. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy về Ninh. Từ khi nào mà anh trở nên quan trọng đối với cậu đến thế?

Cậu nhớ lại những khoảnh khắc khi Ninh bên cạnh, những lúc anh động viên, hỗ trợ và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Cậu cảm thấy an toàn và được che chở mỗi khi ở bên Ninh. Những cảm xúc này khiến cậu bối rối, nhưng cũng đồng thời làm ấm lòng cậu.

Dương nằm im, lắng nghe nhịp tim của mình. Cậu biết rằng mình không thể trốn tránh cảm xúc này mãi. Có lẽ, cậu cần thời gian để hiểu rõ hơn về bản thân và tình cảm dành cho Ninh. Cậu tự nhủ rằng sẽ dần dần khám phá những cảm xúc này và xem nó sẽ dẫn đến đâu.

Trong đêm tối tĩnh lặng, Dương quyết định sẽ không vội vàng, sẽ để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Cậu hy vọng rằng, dù kết quả thế nào, cậu và Ninh sẽ luôn có nhau, ủng hộ và đồng hành trên con đường phía trước. Dương nhắm mắt, cố gắng tìm lại giấc ngủ. Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều băn khoăn, nhưng cậu cảm thấy an tâm hơn khi biết rằng có Ninh bên cạnh. Cuộc sống có thể đầy khó khăn và thử thách, nhưng với Ninh, cậu tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả.

Sau nhiều ngày miệt mài tìm việc, cuối cùng Ninh và Dương cũng tìm được một công việc ở huyện, cách nhà khá xa, mất hơn 40 phút chạy xe. Cả hai được nhận vào làm phục vụ tại một quán phở nổi tiếng trong khu vực. Công việc tuy không dễ dàng, nhưng cả hai đều cảm thấy vui vì đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày đầu tiên cả hai được nhận lương. Dương vui mừng cầm trên tay số tiền mình kiếm được, lòng đầy phấn khởi. Cậu nhìn Ninh với ánh mắt biết ơn, rồi bất ngờ đề nghị:

"Anh Ninh, giữ giùm tôi số tiền này được không? Tôi chỉ để lại một phần để sống qua ngày thôi, sợ giấu trong nhà ba lại lấy đi uống rượu."

Ninh ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu ra. Anh gật đầu, cầm số tiền từ tay Dương.

"Được rồi, anh sẽ giữ giùm em.

Dương nở nụ cười nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm hơn khi tiền của mình được Ninh giữ.

"Cảm ơn anh, Ninh. Tôi thật sự không biết phải làm sao nếu không có anh."

Ninh mỉm cười, vỗ vai Dương đầy khích lệ.

"Không sao đâu, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Sau đó, cả hai rời quán phở, lên xe chạy về nhà. Trên đường về, Ninh không thể ngừng suy nghĩ về trách nhiệm và tình cảm của mình đối với Dương. Anh biết rằng cuộc sống của Dương không hề dễ dàng, và anh muốn làm mọi thứ có thể để giúp cậu.

Dương cũng cảm thấy một niềm hy vọng mới. Dù con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng cậu tin rằng với sự giúp đỡ và đồng hành của Ninh, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Về đến nhà, Dương chia sẻ một phần tiền lương với ông Sỉn, mong ông sẽ dùng số tiền này để mua thức ăn thay vì rượu.

"Ba, tôi có chút tiền lương, ba giữ lại mà dùng, đừng mua rượu nữa."

Ông Sỉn nhìn con trai, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy số tiền. Dương hy vọng rằng sự thay đổi này sẽ dần dần cải thiện mối quan hệ giữa hai cha con và giúp ông Sỉn thoát khỏi cảnh nghiện rượu.

Ninh và Dương trở về phòng trọ, cả hai ngồi nói chuyện về tương lai, về những kế hoạch và mục tiêu mà họ muốn đạt được. Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng với sự quyết tâm và tình cảm chân thành, cả hai tin rằng họ sẽ vượt qua mọi khó khăn để tạo dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Đang ngồi nói chuyện, bỗng Dương tựa nhẹ vào vai Ninh. Cậu hít một hơi thật sâu, đôi mắt khép hờ, cảm nhận sự ấm áp và an toàn tỏa ra từ người bạn đồng hành. Đã lâu lắm rồi, cậu mới có được cảm giác này – cảm giác được ai đó quan tâm, giúp đỡ và ở bên cạnh một cách chân thành. Ninh cảm nhận được sự tựa vào của Dương, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, tạo thêm sự vững chãi và an ủi.

"Em ổn chứ?" anh hỏi khẽ, giọng nói đầy quan tâm.

Dương gật đầu, không nói gì nhưng đôi mắt cậu ánh lên những cảm xúc khó tả.

" Em chỉ... cảm thấy nhẹ nhõm. Đã lâu rồi em không có ai bên cạnh như thế này," cậu thì thầm, giọng nói pha chút nghẹn ngào.

sao nay chịu sưng em với anh rồi đấy sao? Dương sượn người im ru trước câu nói của anh. Quả thật từ trước cậu chỉ xưng tôi với anh.

Ninh hiểu, anh không cần phải nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên Dương, chia sẻ khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Cả hai đều cảm nhận được sự kết nối, một mối liên kết mạnh mẽ vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống.

"Anh Ninh," Dương lên tiếng sau một lúc im lặng. "Cảm ơn anh vì tất cả. Anh đã đến và thay đổi cuộc đời em. Em không biết phải nói sao để bày tỏ hết lòng biết ơn."

Ninh mỉm cười, siết nhẹ vai Dương. "Không cần phải cảm ơn anh đâu. Chúng ta là anh em, bạn bè, và anh sẽ luôn ở đây vì em. Chỉ cần em tiếp tục cố gắng và không từ bỏ, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."

Dương gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan, nhưng với Ninh bên cạnh, cậu không còn cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng.

Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, hai người ngồi cạnh nhau, lặng lẽ tận hưởng sự bình yên hiếm hoi. Họ không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng họ có nhau, đồng hành và ủng hộ nhau trong hành trình tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Dương ngồi tựa lên lưng Ninh, ngủ lúc nào không hay. Ninh quay lại nhìn Dương, thấy cậu đã ngủ say, khuôn mặt bình yên và dễ thương đến lạ. Trái tim anh sao xuyến, dâng trào những cảm xúc khó tả. Anh tự cảm thán, làm sao lại có người đáng yêu như vậy. Cậu thanh niên này, với tất cả những gì cậu đã trải qua, vẫn giữ được nét ngây thơ và mong manh.

Ninh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của Dương, để cậu nằm thoải mái hơn. Anh nhìn ngắm khuôn mặt của cậu, từng nét mặt hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn mờ. Ninh tự nhủ rằng anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ và chăm sóc Dương, dù có phải đối mặt với bất kỳ khó khăn nào.

"Em ngủ ngon nhé, Dương,"

Ninh thì thầm, cảm thấy một nỗi xúc động sâu sắc trong lòng. Anh biết rằng tình cảm của mình dành cho Dương không chỉ đơn thuần là sự quan tâm hay lòng trắc ẩn, mà đã trở thành một điều gì đó sâu sắc hơn, một sự gắn kết mà anh muốn bảo vệ cả đời.

Ninh nguyện sẽ làm tất cả để có thể chăm sóc Dương, bảo vệ cậu khỏi những tổn thương và mang lại cho cậu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh muốn Dương biết rằng cậu không còn cô đơn trong cuộc chiến đấu với cuộc sống này, bởi vì giờ đây cậu đã có anh, một người luôn sẵn lòng đứng bên cạnh và sẻ chia mọi khó khăn.

Anh thầm hứa với chính mình rằng sẽ không để Dương phải chịu đựng thêm bất kỳ đau khổ nào nữa. Cậu xứng đáng được hạnh phúc, được yêu thương và che chở. Với ý nghĩ đó, Ninh cảm thấy một niềm hy vọng mới, một động lực mạnh mẽ để tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.

Nhìn Dương ngủ say trong lòng mình, Ninh cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn nhưng vô cùng ý nghĩa. Anh biết rằng cuộc đời này sẽ đẹp hơn rất nhiều nếu có thể chăm sóc và yêu thương cậu thanh niên này. Và dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, anh vẫn sẵn sàng, bởi vì đối với Ninh, Dương đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Ninh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Dương, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp từ làn da của cậu. Dương khẽ cựa mình, tỉnh giấc vì cảm giác ấy. Mặc dù biết rằng Ninh vừa hôn mình, cậu không phản ứng, chỉ mở mắt nhìn anh trong giây lát. Ánh mắt Dương lấp lánh, chứa đựng những cảm xúc mà cả hai đều hiểu nhưng chưa nói ra.

Không nói lời nào, Dương quyết định ôm lấy Ninh, vòng tay qua người anh, rúc đầu vào ngực anh. Cảm giác an toàn và ấm áp từ Ninh khiến cậu cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết. Cậu không cần phải nói thêm điều gì, hành động của cậu đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Ninh cảm nhận được cái ôm chặt từ Dương, trái tim anh đập rộn ràng nhưng cũng ngập tràn hạnh phúc. Anh vòng tay ôm lại cậu, giữ cho cậu gần bên mình. Cả hai chìm vào giấc ngủ, cảm giác an yên và hạnh phúc lan tỏa trong không gian tĩnh lặng.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào hai người. Dương vẫn nằm trong vòng tay của Ninh, cảm giác ấm áp và bình yên khiến cậu không muốn rời xa. Ninh tỉnh giấc, nhìn xuống thấy Dương vẫn đang ngủ say, khuôn mặt cậu trông thật dễ thương và hạnh phúc.Dương khẽ mở mắt, nhìn thấy Ninh đang ngắm mình. Cậu cười nhẹ, vẫn không buông tay ra.

"Chào buổi sáng, anh Ninh," cậu thì thầm, giọng nói đầy ấm áp và yêu thương.

"Chào buổi sáng, Dương," Ninh đáp lại, siết nhẹ cái ôm. "Em ngủ có ngon không?"

Dương gật đầu, ánh mắt tràn ngập niềm vui. "Rất ngon."

Dương cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng, dù có bất kỳ khó khăn nào phía trước, cậu sẽ không phải đối mặt một mình nữa. Bởi vì cậu đã có Ninh, người sẵn sàng yêu thương và bảo vệ cậu suốt cuộc đời.

Và như thế, dưới ánh nắng ban mai, hai người nắm chặt tay nhau, sẵn sàng cho một ngày mới, một cuộc sống mới đầy hy vọng và yêu thương.

Sau nhiều ngày gần gũi và thấu hiểu nhau, Ninh và Dương đã quyết định yêu nhau. Tối hôm đó, trên đường đi làm về, Ninh cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để thổ lộ hết tâm tư của mình.

Khi cả hai đang về nhà, Ninh chợt dừng lại, quay sang nhìn Dương. "Dương, anh có chuyện muốn nói với em," anh bắt đầu, giọng nói đầy chân thành và nghiêm túc.

Dương ngồi sau xe im lặng, ánh mắt nhìn Ninh đầy tò mò và chờ đợi. "Có chuyện gì vậy anh?"

Ninh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để bày tỏ. "Từ lần đầu gặp em, tim anh đã hụt mất một nhịp. Em là người duy nhất khiến anh cảm thấy như vậy. Anh không thể ngừng nghĩ về em, về sự mạnh mẽ và đáng yêu của em. Anh đã yêu em, Dương."

Dương nhìn Ninh, đôi mắt cậu lấp lánh ánh nước. "Anh Ninh, em cũng có điều muốn nói. Từ lúc anh xuất hiện, cuộc sống của em đã thay đổi rất nhiều. Em cảm nhận được sự quan tâm, tình yêu thương mà anh dành cho em. Em cũng đã có tình cảm gì đó đặc biệt với anh. Em cũng yêu anh, Ninh."

Cả hai nhìn nhau, niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trong ánh mắt. Họ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận nhịp đập của trái tim hòa cùng một nhịp. "Cuối cùng, chúng ta đã thừa nhận tình cảm của mình," Ninh thì thầm vào tai Dương.

Dương mỉm cười, ôm chặt Ninh hơn. "Em thật sự rất hạnh phúc, anh Ninh."

Sau khoảnh khắc đó, cả hai tiếp tục đi về nhà. Dương ngồi sau xe, ôm chặt lấy Ninh. Trên con đường về nhà, họ cảm nhận được tình yêu và sự gắn kết mạnh mẽ. Ninh bon bon chạy về, còn Dương thì dựa đầu vào lưng anh, cảm thấy cuộc sống thật trọn vẹn và hạnh phúc.

Dưới bầu trời đầy sao, hai người hạnh phúc và yêu thương nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước. Họ biết rằng, dù có bất kỳ điều gì xảy ra, họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top