Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

6...

Hôm nay là ngày mà Dương chính thức xuất viện và trở về nhà sau một thời gian dài điều trị. Bà Hồng đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn để mừng Dương trở về cũng như cúng tạ ơn trời đất đã phù hộ cho Dương qua cơn nguy kịch. Ông Sỉn cũng không quên mời Ninh và những người hàng xóm thân thiết đến chung vui. Trong không khí ấm cúng và vui vẻ, mọi người tụ họp quanh mâm cơm. Tiếng cười nói rộn ràng, hòa cùng mùi thơm của những món ăn ngon lành. Dương ngồi cạnh Ninh, nhìn xung quanh với đôi mắt rạng rỡ, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Ông Sỉn, với gương mặt đầy cảm xúc, đứng lên phát biểu. Ông nói với giọng trầm ấm nhưng đầy kiên quyết:

"Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ gia đình tôi trong thời gian khó khăn vừa qua, đặc biệt là Ninh và bà Hồng. Nhờ có mọi người mà tôi nhận ra nhiều điều, và tôi quyết định từ nay sẽ bỏ rượu, tìm một công việc đàng hoàng để chăm lo cho con trai mình."

Cả nhà im lặng lắng nghe rồi vỗ tay nhiệt liệt. Bà Hồng xúc động nói: "Ông Sỉn, đó là quyết định đúng đắn. Chúng tôi luôn ở bên ông và Dương, sẵn sàng giúp đỡ bất cứ lúc nào."

Dương nắm chặt tay ba, mắt ngấn lệ: "Ba, con tin ba. Gia đình mình sẽ tốt đẹp hơn."

Mặc dù buổi tiệc mừng Dương xuất viện diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm áp, nhưng vẻ mặt của ông Sỉn vẫn lộ rõ nét lo lắng. Ông không thể rũ bỏ được những suy nghĩ u ám đang ám ảnh mình. Vấn đề sức khỏe của ông và kết quả xét nghiệm máu vẫn còn là một bí mật mà ông chưa chia sẻ với ai.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mọi người đang nâng ly chúc mừng, ông Sỉn lặng lẽ đứng lên và bước ra ngoài hiên nhà, cố tìm chút không gian yên tĩnh để suy ngẫm. Ông nhớ lại ngày mà Dương gặp tai nạn và ông không thể hiến máu vì sức khỏe yếu kém của mình. Kết quả xét nghiệm đã tiết lộ một sự thật đau lòng về tình trạng sức khỏe của ông, nhưng ông quyết định giữ kín, không nói với bất kỳ ai.

Ninh, tinh ý nhận ra sự bất thường trong thái độ của ông, lặng lẽ đi theo ra ngoài hiên. Anh bước nhẹ nhàng đến bên cạnh ông, đôi mắt đầy sự quan tâm và lo lắng.

" Chú, có chuyện gì thế ? Chúng ta đã vượt qua được nhiều khó khăn rồi, chú không cần phải lo lắng nữa đâu."

Ông Sỉn nhìn Ninh, rồi thở dài. "Cảm ơn con, Ninh. Nhưng đôi khi có những chuyện mà một mình ta phải đối mặt. Chỉ là một vài suy nghĩ về cuộc sống thôi, không có gì nghiêm trọng đâu."

Ninh biết ông không muốn chia sẻ thêm, nhưng anh vẫn kiên nhẫn. "Chú biết đó, chúng ta luôn ở đây để giúp đỡ nhau. Nếu có điều gì chú cần nói ra, đừng ngần ngại nhé."

Ông Sỉn mỉm cười gượng gạo, rồi vỗ nhẹ vào vai Ninh. "Cảm ơn con. Ta biết điều đó. Bây giờ con vào trong đi, để mọi người không lo lắng."

Ninh gật đầu rồi quay trở lại bàn tiệc, nhưng lòng vẫn không nguôi lo lắng. Anh biết rằng có điều gì đó quan trọng mà ông Sỉn đang giấu kín, và anh chỉ có thể hy vọng rằng ông sẽ tìm được cách giải quyết nó.

Trong khi đó, ông Sỉn đứng lặng yên, nhìn lên bầu trời đêm. Ông tự nhủ với bản thân rằng mình phải mạnh mẽ, không chỉ vì Dương mà còn vì cả gia đình. Ông quyết tâm sẽ thay đổi cuộc sống của mình, bỏ rượu và tìm một công việc ổn định để chuộc lại lỗi lầm của quá khứ và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho con trai.

Ông Sỉn ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ ngoài hiên, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên gương mặt ông, làm hiện rõ những nếp nhăn của sự hối tiếc và buồn tủi. Ông hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh của đêm tràn vào lồng ngực. Khóe mắt ông cay cay, dòng nước mắt như muốn trào ra, nhưng ông cố gắng kìm nén.

Trong đầu ông là hàng loạt những ký ức đau buồn, những khoảnh khắc mà ông đã làm tổn thương Dương. Ông nhớ lại những lần mắng mỏ, đánh đập con trai chỉ vì men rượu làm mất lý trí. Ông tự trách mình vì đã không đủ tỉnh táo để nhận ra những khổ đau mà Dương phải chịu đựng. Nếu không có rượu, có lẽ cuộc sống của ông và Dương giờ đây đã khác. Có lẽ họ đã có những khoảnh khắc hạnh phúc, thay vì những trận cãi vã triền miên.

Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, Dương bước ra ngoài hiên. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đến bên ông Sỉn và ngồi xuống, tựa đầu lên vai ba mình. Cảm giác ấm áp và thân thuộc làm lòng ông Sỉn chùng xuống. Ông không thể kìm được nữa, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.

"Dương à, ba xin lỗi," ông Sỉn thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Ba đã làm con khổ sở quá nhiều. Nếu không vì rượu, có lẽ ba đã là một người cha tốt hơn."

Dương không nói gì, chỉ siết chặt tay ba mình. Cậu hiểu rằng lời xin lỗi của ông Sỉn chứa đựng cả một biển nỗi đau và hối hận.

Cả hai ngồi đó, im lặng nhưng đầy ý nghĩa. Ông Sỉn khóc, nhưng trong những giọt nước mắt ấy, có một tia hy vọng mờ nhạt. Hy vọng rằng từ giờ trở đi, ông sẽ có thể làm lại từ đầu, sửa chữa những sai lầm và mang lại hạnh phúc cho con trai mình.

Dương lặng lẽ ngồi tựa lên vai ba, lòng tràn đầy cảm xúc. Dù biết rằng con đường phía trước còn nhiều khó khăn, nhưng cậu cảm nhận được sự thay đổi trong ba mình. Cậu tin rằng, với tình yêu và sự kiên nhẫn, họ sẽ có thể vượt qua mọi thử thách và xây dựng lại cuộc sống mới.

Ông Sỉn quay trở lại bàn tiệc, hòa mình vào niềm vui chung của mọi người. Nhưng trong lòng ông, một quyết tâm mới đã hình thành, quyết tâm thay đổi cuộc đời mình để mang lại hạnh phúc cho Dương và những người thân yêu.

Sáng hôm sau trong lúc nấu ăn, Dương ngồi trên sàn bếp, tay khẽ run run nhặt mớ rau muống để chuẩn bị cho bữa trưa. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má, hòa vào những cọng rau xanh mướt. Đang mải mê với những suy nghĩ của mình, Dương không để ý thấy ông Sỉn đã đứng phía sau từ bao giờ. Ông nhìn thấy con trai mình khóc, lòng ông se lại.

Ông ho nhẹ một tiếng để báo hiệu sự hiện diện của mình. Dương giật mình, vội vàng lau đi những giọt nước mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Ông Sỉn bước lại gần, đặt tay lên vai con trai, giọng trầm ấm:

" ra ngoài ngồi đi. Để ba nấu."

Dương ngạc nhiên nhưng cũng nghe theo lời ba. Cậu bước ra trước hiên nhà, ngồi xuống ghế, lòng vẫn còn trĩu nặng với những cảm xúc hỗn độn. Trong bếp, ông Sỉn bắt đầu nấu ăn. Đã lâu lắm rồi ông mới vào bếp, những động tác có phần lúng túng, nhưng ông vẫn kiên trì làm từng bước.

Một lát sau, bữa cơm đã xong. Ông Sỉn gọi Dương vào ăn, trên bàn bày biện những món ăn giản dị nhưng đầy tình cảm. Ông nhìn con trai, cười nói:

"Đã lâu lắm rồi ba không nấu ăn. Ăn được thì ăn, ăn không được cũng phải ăn nhé."

Dương cười mỉm, gật đầu. Cả hai ngồi vào bàn, bắt đầu bữa cơm trưa. Họ trò chuyện vui vẻ, kể nhau nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, những kỷ niệm cũ. Tiếng cười vang lên, phá tan sự im lặng vốn bao trùm căn nhà suốt thời gian dài.

Dương nhìn ba mình, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Những giọt nước mắt lúc nãy không chỉ là nỗi buồn, mà còn là niềm hy vọng, niềm vui khi thấy ba đã thay đổi. Cậu cảm nhận được sự chân thành, tình yêu thương mà ông Sỉn dành cho mình. Ông Sỉn cũng cảm thấy hạnh phúc khi thấy con trai cười, lòng ông như được an ủi. Ông biết rằng mình còn phải cố gắng nhiều, nhưng tình yêu và sự thay đổi của ông đã mang lại hy vọng cho cả hai. Bữa cơm trưa hôm đó không chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà còn là bước đầu cho một sự khởi đầu mới, một tương lai tươi sáng hơn cho ông Sỉn và Dương. Căn nhà nhỏ giờ đây tràn ngập tiếng cười, niềm vui và hy vọng, những điều đã từng mất đi trong quá khứ.

Đang ăn cơm, Ninh chạy vào, thở hổn hển nhưng khuôn mặt tràn đầy niềm vui:

"Chú Sỉn, cháu tìm được việc làm cho chú rồi. Làm bảo vệ cho một quán nước ở xóm trên."

Ông Sỉn ngỡ ngàng, rồi mừng rỡ đứng dậy, nắm chặt tay Ninh, xúc động nói:

"Cảm ơn con, Ninh.

Ninh nhìn Dương, ánh mắt cả hai trao nhau đầy hy vọng và niềm hạnh phúc. Ông Sỉn mời Ninh ở lại ăn cơm, nhưng Ninh từ chối vì đang ăn bên nhà thì nhận được điện thoại, anh đã vội chạy sang nhà Dương. Thấy vậy, Ninh quyết định về nhà lấy đồ ăn sáng nay mình đã nấu rồi mang sang nhà Dương.

Cả nhà quay quần bên mâm cơm, cảm giác hạnh phúc tràn ngập căn nhà. Sau khi ăn xong, Ninh và Dương ra phía sau nhà rửa chén, còn ông Sỉn thì ra nhà bà Hồng mua ít đồ đạc mắm muối cho nhà. Phía sau nhà, cả hai vừa rửa chén vừa nô đùa, tiếng cười vang lên.

Dương đột nhiên hỏi:

"Ninh, anh nghĩ sao về việc công khai với ba chuyện hai đứa mình yêu nhau?"

Ninh suy nghĩ rồi đáp:

"Chưa phải lúc đâu Dương, từ từ đã."

Bất ngờ, ông Sỉn quay về, nghe hết câu chuyện. Ông cầm chổi đuổi theo hai đứa, vừa đuổi vừa mắng yêu:

"Mày bê đê thiệt á hả Dương? Sao tao men lắm mà mày bê đê được ta?"

Dương và Ninh cười lớn, chạy vòng quanh xóm. Khi ông Sỉn thấm mệt, ngồi quỵ xuống, cả hai dìu ông về nhà. Trên đường về, ông Sỉn hài hước trêu:

"Thật ra, ba cũng cảm nhận được mối quan hệ của hai đứa từ trước rồi. Ba không cấm cản gì đâu, chỉ là muốn trêu đùa hai đứa thôi."

Dương tỏ vẻ giận dỗi:

"Con cứ tưởng ba sẽ giận dữ lắm."

Ông Sỉn vội vàng năng nỉ xin lỗi con trai mình, ba người vui vẻ bước về nhà. Từ xa, bà Hồng nhìn thấy cảnh gia đình hạnh phúc, nhẹ nhàng mỉm cười. Cả khu xóm dường như cũng vui lây trước cảnh gia đình họ, một gia đình đã vượt qua nhiều khó khăn để tìm thấy niềm hạnh phúc và sự bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top