Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Tai hoạ đã được định.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Tai hoạ đã được định, hậu cung chuẩn bị ăn tết, Vân Diễn có chuyện vui tấn vị.

Editor: bevitlangthang

Từ trước đến nay Thường Khâm làm việc đều là mạnh mẽ dứt khoát, hắn lập tức huy động tất cả Binh Bộ, chưa tới mấy ngày, các nơi đóng quân đều lục tục bắt đầu trình báo hành vi tham ô phạm tội.

Điều này làm hoàng đế tức giận khôn nguôi, hắn hạ lệnh nghiêm khắc trừng trị, rất nhiều quan lớn đều rớt đài, bao gồm tướng quân Trấn Bắc, cha của Anh phu nhân.

Anh phu nhân không còn gia tộc để dựa vào nữa, bây giờ nàng chỉ còn đứa con trai chưa đầy ba tuổi là một lợi thế. Nhưng trước khi Vọng Mai Cung bị khoá, Tam hoàng tử thường xuyên được bà vú dày dặn kinh nghiệm chăm sóc ở Thiên Cảnh Uyển, Thường Khâm hạ lệnh không cho bất kì ai được ghé thăm.

Xử lý xong chính sự trên triều, Thường Khâm tự mình tới xử lý chuyện hậu cung, ban đầu Anh phu nhân còn muốn biện minh, nhưng nhân chứng vật chứng đều có, dù có biện minh lươn lẹo đến đâu cũng không được gì. Ngày thường nàng tác oai tác oái, cung nhân trong cung bị nàng trách phạt cũng không ai thèm đứng ra giúp nàng, ngược lại ồ ạt vạch trần chuyện ác nàng làm.

Ở Khôn Trạch Điện, vẻ mặt Thường Khâm nhìn nghiêm túc, hắn lạnh lùng nhìn Anh phu nhân quỳ dưới đất, "Tử Anh...... Thật không ngờ nàng biến thành như vậy......"

Tên thật của Anh phu nhân là Nhạc Tử Anh, nàng bật cười, trên mặt toàn là nét trào phúng, "Đã bao giờ bệ hạ thật sự quan tâm đến các nữ nhân như chúng ta ở trong hậu cung chưa? Trước kia thần thiếp ra sao, bệ hạ có còn nhớ rõ không?"

Ánh mắt Thường Khâm sắc bén nhìn nàng, "Vậy nên ý của nàng là, mọi việc nàng làm, đều là lỗi sai của trẫm sao? Là trẫm xúi giục nàng làm ư? Mặc dù trẫm không thường xuyên ra vào hậu cung, nhưng có từng bạc đãi một phân một hào nào của các nàng chưa?"

Hoàng Hậu cũng trách cứ nói: "Từ trước đến nay bệ hạ chưa từng quá khắc khe với các cung nhân, Anh phu nhân, muội ăn nói cẩn thận."

Anh phu nhân chế giễu cười cười, không nói tiếp.

Thường Khâm tiếp tục hỏi: "Hãm hại rất nhiều cung nhân, lợi dụng Phương Trường sử để giết Di phu nhân, còn đẩy hết mọi lỗi sai lên người trẫm, đến tột cùng nàng là vì cái gì?"

Anh phu nhân bỗng nhiên cười ha hả, bắt đầu vào trạng thái điên cuồng, "Vì cái gì? Ta ở trong cung cũng lâu rồi, ta cũng không biết là vì cái gì......"

"Lời đồn Vân thất tử là quái vật, y sử dụng tà thuật, có phải cũng do nàng lan tin phải không?"

"Là ta." Anh phu nhân càng cười điên hơn nữa, trong mắt cũng mang đầy sự điên dại, "Chẳng lẽ y không phải là quái vật sao? Một tên quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ, vậy mà cũng bò lên long sàng được, còn dám trả đũa đạp ta xuống, bệ hạ có thấy y nên chết không? Vậy mà bệ hạ còn sủng ái tên quái vật đó, ha ha ha ha ha......"

"Láo xược!" Thường Khâm đập mạnh lên bàn dài, chén trà trên bàn cũng rung chuyển theo, tất cả mọi người trong điện đều quỳ xuống.

Giọng nói Thường Khâm đã lạnh đến âm cực, ánh mắt lạnh lẽo không một độ ấm, hắn không thèm liếc nhìn Anh phu nhân dù chỉ một cái, "Truyền lệnh xuống, tội nhân Nhạc Tử Anh, giáng xuống làm gia nhân tử*, đày vào lãnh cung, không gọi không được ra. Tam hoàng tử giao cho Tề mỹ nhân nuôi nấng. Các cung nhân trong Vọng Mai Cung tiếp tục chuyển đi nơi khác làm tạp dịch."

* chức thấp nhất của phi tần, ngang với cung nữ cấp thấp

Khoảnh khắc nghe thấy ba chữ 'Tam Hoàng Tử', cuối cùng Nhạc Tử Anh không còn cười được nữa, nàng sửng sốt trong chốc lát, bò tới bên chân Thường Khâm cầu xin khóc lóc nói: "Bệ hạ đừng đem Thuỵ Nhi giao cho người khác! Thiếp chỉ có một đứa con trai, nó là mạng thiếp! Bệ hạ!"

"Ngươi đã đi Thiên Cảnh Uyển thăm Thuỵ Nhi được mấy lần rồi? Thuỵ Nhi đã biết gọi phụ hoàng, nó đã từng gọi một tiếng mẫu thân bao giờ chưa? Ngươi cũng muốn Thuỵ Nhi đi lãnh cung với ngươi sao?" Thường Khâm không tiếp tục quan tâm đến Nhạc Tử Anh nữa, dặn dò Hoàng Hậu một lúc rồi rời đi.

"Bệ hạ! Bệ hạ! Thiếp không thể không có Thụy Nhi được!" Nhạc Tử Anh như phát điên mà gào khóc, Thường Khâm cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.

Chuyện hậu cung trên triều tạm thời hạ màn, khi Thường Khâm trở về Thần Dương Điện đã cực kỳ mệt mỏi, hắn chống khuỷu tay trên bàn, rồi lấy hai ngón tay nhéo giữa mày, tâm trạng cũng bực bội không thôi.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Không lâu sau, Vân Diễn mang hộp đồ ăn lặng lẽ đi tới Thần Dương Điện, y không để hạ nhân truyền tin rằng mình tới, nhưng khi sắp đến gần Thường Khâm thì đã bị hắn phát hiện.

Vân Diễn đành phải đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó y đi đến phía sau giúp hắn mát xa huyệt Thái Dương, rồi khẽ nói: "Kết quả chuyện đó ta đã nghe nói rồi. Đêm nay chàng ngủ một giấc thật ngon đi, đừng nghĩ đến chuyện phiền lòng kia nữa."

Thường Khâm gật đầu, bỗng nhiên thở dài một hơi, "Trẫm cũng đang suy nghĩ, có phải những việc này đều là do trẫm nên mới xảy ra không?"

Vân Diễn khom người vòng tay ôm lấy Thường Khâm, y dịu dàng nói: "Mỗi một người khi đã quyết định vào cung, chắc hẳn đã sớm có chuẩn bị với những gì mình sắp đối mặt. Nếu đã chọn, thì không còn đường để hối hận. Những cái lý do đùn đẩy đó chỉ là cái cớ, đơn giản chỉ là lòng người chưa đủ mà thôi."

"Mẹ trẫm mất sớm, từ nhỏ trẫm đã được một tay Thái Hậu nuôi nấng. Nhưng Thái Hậu cũng có con ruột của mình, khi nàng đối xử với trẫm, cũng chỉ tàm tạm mà thôi. Từ nhỏ trẫm đã thấy qua rất nhiều thủ đoạn hậu cung, cảm nhận được tình cảm lúc nóng lúc lạnh của người với người, có thể đi tới ngày hôm nay, chắc rằng xương tuỷ đã sớm đủ cứng cáp rồi."

Thường Khâm cười nhạt một cái, hắn kéo tay để Vân Diễn ngồi bên cạnh mình, "Các thời kỳ đế vương đều hy vọng quốc thái dân an, hậu cung hòa thuận, nhưng việc này thật sự rất khó......"

Vân Diễn lấy một chén trà sữa và điểm tâm hình thù kỳ lạ từ trong hộp đồ ăn ra ngoài, y cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Thường Khâm, "Trước kia Vân Diễn nghĩ rằng 'mưu sự tại nhân thành sự tại thiên'*, cố gắng hết sức mình, nghe theo ý trời. Nhưng bây giờ em cảm thấy, số phận của em là do em, không phải do trời nữa. Bệ hạ cảm thấy sao?"

* Thành ngữ này mang hàm nghĩa là tính toán hay lập kế hoạch cho bất kỳ một công việc nào đó thì là do bản thân ta. Còn làm sao để công việc đó thành công tốt đẹp là do trời.

Thường Khâm ăn xong miếng điểm tâm Vân Diễn đưa qua, nói: "Hay cho câu 'số phận của em là do em, không phải do trời'. E là đế vương không thể có hy vọng xa vời như thế được, nhưng mà, em thì có thể."

Vân Diễn nâng má cười nói: "Vân Diễn cũng nghĩ vậy. Mặc dù lòng người rất khó đoán, nhưng chỉ cần cuộc sống chúng ta bình an sống qua ngày, em cũng thấy đủ rồi."

"Em đó, quỷ tinh." Thường Khâm uống một ngụm trà sữa không thêm đường, cảm giác không tệ, "Em nghĩ rằng trẫm không nhìn ra sao, em cố tình dẫn trẫm đi đến Doanh Nguyệt Cung, để trẫm bắt gặp được bọn họ phải không?"

Vân Diễn đỏ mặt, cầm miếng điểm tâm trong tay quơ qua quơ lại, "Vậy...... Bệ hạ không tức giận sao?"

"Vì sao trẫm phải tức giận?"

"Tức giận là vì...... Những cái tâm tư này của Vân Diễn ......" Miếng điểm tâm đã bị Vân Diễn bóp đến nát bét, thế là y lại cầm một miếng khác tiếp tục hành hình.

"Chỉ cần em không làm chuyện gì xấu, trẫm sẽ không tức giận." Thường Khâm cứu điểm tâm đang cầm trong tay Vân Diễn ra, rồi nhéo lòng bàn tay của y, "Còn nữa, mặc dù Phương Trường sử không phải là chủ mưu, nàng bị người khác uy hiếp, nhưng cũng không thể xem như hoàn toàn vô tội được."

"Bệ hạ định xử lý thế nào?"

"Ừm...... Để nàng chép hết cuốn Kinh Đại Bát Nhã** vì Di phu nhân đi, lập linh vị trong cung để lúc nào nàng cũng cúng bái, phạt không có bổng lộc nửa năm."

**Bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 quyển (24 tập), mỗi tập trên dưới 1.000 trang, mỗi trang độ 1.500 chữ, tổng cộng khoảng 4.500.000 chữ (Hán); thường được gọi là Đại Bát Nhã, mang số hiệu 220.

Vân Diễn cười cười, "Ai cũng nói bệ hạ chính trực, nhưng thật ra lại rất nhân từ."

"Hôm nay miệng em ngậm đường sao?" Ngón cái Thường Khâm vuốt ve bờ môi Vân Diễn, nói tiếp, "Nhưng lãnh cung cũng không phải là nơi thoải mái gì, có thể biến thành cái dạng gì, chỉ đành xem tạo hoá của Nhạc Tử Anh. Chuyện này cũng không thể nói trẫm nhân từ được."

Nụ cười Vân Diễn nhạt dần, y thở dài: "Cũng coi như là báo ứng đi."

Sau khi Nhạc Tử Anh bị đày vào lãnh cung hai ngày, Phương Trường sử đến Ngưng Tuyết Các gửi lời cảm ơn đến Vân Diễn, cảm ơn y vì đã cứu mình một mạng. Nàng biết ngày thường Vân Diễn thích viết lách chơi chữ, vậy nên cố ý tặng cho y một miếng cẩm thạch để chặn giấy.

Vậy là giữa các vị nương nương đó đây trong hậu cung, cuối cùng Vân Diễn cũng có được một người có thể xem là bạn.

Càng gần cuối năm, các cung đều bắt đầu chuẩn bị ăn tết, các loại phong tục khác nhau đều làm người dị vực như Vân Diễn cảm thấy mới mẻ vô cùng, người trong các cung thường xuyên đến Ngưng Tuyết Các rồi đi, đặc biệt là Thuỵ Tùng Trai, tặng cho y không ít đồ ăn đồ uống và vài món trang trí nhỏ xinh, toàn bộ Ngưng Tuyết Các đều được trang trí làm không khí trở nên cực kỳ vui vẻ.

Vân Diễn nghĩ, chắc đây là lần đón năm mới vui nhất kể từ lúc y chào đời tới nay.

Nhưng mà chỉ như vậy thôi còn chưa hết, lễ Giao Thừa hôm đó, sau khi tuyên bố nghỉ lễ xong, Thường Khâm cũng tới hậu cung, trước tiên hắn tuyên bố tấn vị cho vài vị nương nương, trong đó gồm có Tề mỹ nhân vừa được giao quyền chăm sóc Tam hoàng tử lên làm phu nhân, còn Vân Diễn cũng từ thất tử lên làm mỹ nhân.

Sau đó, Thường Khâm cùng mọi người ăn Tết ở hậu cung, ăn tiệc vào đêm Giao Thừa, sau khi bữa tiệc kết thúc còn đem đến một bất ngờ lớn cho Vân Diễn.

【 Ninh Lộc Vân: 】

Đa phần phần mở đầu các truyện cung đấu sẽ có mấy người tàn ác hống hách, nhưng ngủm cũng lẹ, Anh phu nhân cũng vậy. Thật ra mục đích của nàng rất đơn giản, xử lý người được sủng ái nhất, nàng nghĩ mình có con trai, sau này vẫn có hy vọng tranh được địa vị cao hơn. Về đoạn cốt truyện này của Anh phu nhân tui tạm thời cất nó đi, sau này sẽ từ từ tiết lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top