Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Vân Diễn gặp nguy hiểm bị ép uống xuân dược.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Vân Diễn gặp nguy hiểm bị ép uống xuân dược, Thường Khâm kịp thời tới cứu, quay về giường giúp y giải thuốc.

Editor: bevitlangthang

WARNING: Lôi chương này là đỉ Thường Minh ép Vân Diễn ăn thuốc kích dục, nó có liếm bướm nhe.

Thời tiết mùa hạ càng lúc càng nóng, rất nhiều cung nhân đều không muốn ra ngoài để phải hứng chịu nhiệt độ nóng bức, Vân Diễn cũng vậy, vào hạ xong y trở nên lười biếng hơn rất nhiều, cũng không thường xuyên ghé Ngự Thư Phòng.

Thường Khâm nói thẳng ra Vân Diễn đây là muốn biến mùa hạ thành kỳ nghỉ đông của riêng mình, Vân Diễn cũng không thèm cãi lại, y chỉ ở trong Ngưng Tuyết Các không viết không vẽ thì chính là ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, mỗi ngày Thường Khâm đều phải tự mình ghé Ngưng Tuyết Các bồi vị tổ tông này dùng bữa rồi nghỉ ngơi.

Ngày nọ Thường Khâm phái người đến truyền tin, Túc thân vương đi du ngoạn bên ngoài tìm được mấy khối ngọc thạch quý hiếm muốn dâng hiến cho quân thượng, Thường Khâm gọi nhóm cung phi tới bảo bọn họ tuỳ ý chọn một cái, chọn cái mà bọn họ thích, để đưa người chế thành món trang sức.

Triệu Đức Toàn còn nói thầm với Vân Diễn rằng, Thường Khâm nhìn trúng một khối, muốn chế thành một cặp ngọc bội cho hai người bọn họ, hắn gọi Vân Diễn qua nhìn xem có vừa ý không, hơn nữa Thần Dương Điện còn chuẩn bị cho y món canh tuyết lê nấm tuyết mà y thích ăn.

Dưới tình cảm của lang quân và đồ ăn ngon dụ dỗ, cuối cùng Vân Diễn mới khoác thêm một chiếc áo ngoài đơn giản, đi theo Triệu Đức Toàn đến Thần Dương Điện.

Bên trong Thần Dương Điện đã có vài vị nương nương đang chọn đồ, bọn họ đang nghĩ xem nên chế thành món trang sức gì. Thường Khâm bảo Vân Diễn đi qua ngồi bên cạnh hắn, bảo hạ nhân bưng canh tuyết lê nấm tuyết lên, giải nhiệt cho vị tổ tông này.

Thường Khâm chỉ vào một khối phỉ thuý xanh biếc trên khay, rồi nói: "Khối phỉ thúy này cực kỳ tinh khiết, trong veo, trẫm thấy không tệ, em nhìn xem có thích không?"

Vân Diễn nhìn thì xác nhận đó là loại phỉ thuý có chất lượng cao, nhìn thôi y đã thấy thích, liền gật gật đầu, "Quả thật phẩm chất của khối thạch này không tệ, mắt nhìn của bệ hạ tốt thật đó."

Thường Khâm cười cười, nói tiếp: "Vậy dùng nó khắc thành hai món khác nhau, làm ngọc bích cho em, làm ngọc viện cho trẫm. Em chọn thêm đi, chọn thêm một khối hợp với trang sức của em."

Vân Diễn cầm lấy một cục đá quý màu xanh thẳm không lớn cũng không nhỏ, "Khối này Vân Diễn cảm thấy rất hợp mắt, mặc dù không xứng đôi với phỉ thúy, nhưng có thể chế thành hạt châu gắn lên túi thơm."

"Mắt nhìn của Hoàng Tẩu cũng tốt quá nha." Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, thì ra là Túc thân vương Thường Minh vừa mới giải thích xong cho một vị nương nương khác thì tới đây.

Thường Minh ngồi một bên, cũng lấy một chén canh tuyết lê nấm tuyết lên, vừa uống vừa nói chuyện với Vân Diễn nói: "Khối này là này là bích tỉ* màu xanh lam, là loại quý hiếm nhất trong dàn bích tỉ, cực kỳ khó tìm, bổn vương cũng tốn rất nhiều công sức mới tìm được mấy cục, sau đó mới chọn những loại tốt nhất để tiến cung."

*tourmaline

Thường Khâm nhìn khối bích tỉ màu xanh lam kia cũng cảm thấy rất đẹp, hắn lập tức sai hạ nhân dọn dẹp đem đi tạo hình.

Thường Minh cười trêu ghẹo: "Nhưng mà khối bích tỷ màu xanh lam khó tìm này cũng không đẹp bằng đôi mắt của Hoàng Tẩu."

Vân Diễn mỉm cười nghiêng đầu nói: "Túc thân vương cứ đùa."

Đêm đó Thường Khâm giữ Thường Minh ở lại cung, rồi triệu tập vài vị thân vương khác cùng nhau dùng tiệc, các nương nương trong trong hậu cung đều có mặt tại bữa tiệc.

Mấy ngày nay Vân Diễn không những không cảm thấy mệt mỏi, mà dạ dày cũng ẩn ẩn đau, y không muốn ăn món gì cả, cũng có rất nhiều thứ không muốn ăn, hoặc là ăn xong rồi sẽ đi ói ngay lập tức. Thế là Vân Diễn lặng lẽ thông báo cho Thường Khâm biết mình muốn về cung nghỉ ngơi trước.

Vân Diễn mang hạ nhân rời đi, trên đường đi y bỗng nhiên cảm thấy bụng trống rỗng, có chút khát, thầm ảo não không biết dạo này cơ thể mình bị gì, đành phải sai tiểu thái giám đến phòng bếp kiếm chút đồ ăn, còn y và Nhược Anh thì về lại cung.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Khi sắp đến hành lang, bỗng nhiên Vân Diễn nghe thấy một trận ầm ĩ sau lưng, y vừa quay đầu lại thì thấy Nhược Anh đã ngã dưới đất, mà khi y vừa chuẩn bị gọi nàng, thì đã bị người từ phía sau bịt kín miệng kéo về phía núi đá!

Trong lòng Vân Diễn hoảng hốt, y cố hết sức giãy giụa, nhưng sức mạnh của đối phương thật sự quá lớn, căn bản không tránh thoát được.

Vân Diễn bị người kéo lê ra sau núi đá, hắn dùng sức ấn y trên vách đá, lúc này y mới thấy rõ ràng, người này vậy mà là Thường Minh!

Trên người Thường Minh mang theo chút mùi rượu, sắc mặt cũng ửng hồng không bình thường, hắn không có ý tốt mà nhìn Vân Diễn, nói: "Hoàng tẩu có cơ thể kỳ diệu như vậy, làm lòng ta ngứa ngáy không chịu được...... Diễm phúc của Hoàng huynh không tệ nhỉ, không cho chúng ta có cơ hội mở mang tầm mắt gì hết!"

Dứt lời, Thường Minh dùng đầu gối cọ vào giữa hai chân Vân Diễn, rồi vạch áo ngoài của y ra, đầu vai trắng nõn lập tức lộ ra ngoài.

Vân Diễn hoảng sợ dùng hết sức bình sinh tránh thoát, nhưng Thường Minh không còn kiên nhẫn được nữa, lấy một viên thuốc trong ngực mình ra, bóp hai má y đút mạnh thuốc vào miệng, rồi dùng khăn tay che kín miệng y, sau đó kéo vạt áo y ra hoàn toàn!

"Chà, yếm hoàng tẩu đẹp quá." Dục vọng trong hai mắt Thường Minh như bùng nổ, hắn duỗi tay xoa nắn hai bầu vú cách yếm, xúc cảm kia tốt đến mức làm con chim dưới háng hắn lập tức ngẩng cao đầu.

Vân Diễn lắc đầu, nước mắt chảy ra trong thoáng chốc, bụng dưới bỗng dưng nóng lên, lỗ lồn cũng bắt đầu ngứa ngáy, điều này làm Vân Diễn cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, y bất chấp tức cả dùng sức đẩy Thường Minh ra, nhấc đầu gối thúc mạnh vào chim hắn!

Thường Minh bị đau mà thả lỏng cả người, Vân Diễn lập tức giãy giũa kéo vạt áo chạy đi. Nhưng y còn chưa chạy được hai bước, đã bị Thường Minh giữ chặt một lần nữa, hắn ấn ngã y trên đất, tát hai cái thật mạnh.

Vân Diễn bị tát mà hoa mắt choáng đầu tạo cho Thường Minh có cơ hội xông lên, y lột quần Vân Diễn ra một nửa, Thường Minh nâng mông y lên bắt đầu nhìn lỗ bướm, tán thưởng nói: "Không hổ danh là cơ thể âm dương! Làm bổn vương cũng muốn tới nếm thử cơ thể âm dương tuyệt cà là vời này!"

Vân Diễn bị thuốc kích thích làm phía dưới có phản ứng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, nhưng y vẫn còn lý trí, tiếp tục cố gắng giãy giụa, nước mắt chảy đầy mặt, yếu ớt kêu to: "Đừng mà...... Có người không? Cứu......"

Thường Minh lại tát Vân Diễn một cái, uy hiếp nói: "Không muốn chết thì ngoan ngoãn cho ta!"

Sau đó Thường Minh nhấc mông Vân Diễn lên cao, lại gần liếm hòn le và lỗ bướm, dùng sức ngửi mấy cái, lỗ bướm run rẩy nhịn không được mà chảy mật dịch làm hắn tán tưởng không ngớt. Sau đó hắn vừa ấn Vân Diễn, vừa lột quần mình xuống định trực tiếp địt vào trong!

Vân Diễn chịu đựng cơ thể không khoẻ mà gắng sức tránh thoát, nhìn thấy Thường Minh lộ ra con chim dữ tợn thì nhịn không được mà hoảng sợ nhưng lại tuyệt vọng theo đó, khàn giọng kêu cứu một lần nữa.

Khi Thường Minh sắp đâm vào trong cơ thể Vân Diễn, một bóng đen chạy vụt tới, đá bay Thường Minh, hắn chắn trước người Vân Diễn, giọng nam trầm thấp mang theo vài phần cảnh cáo, "Vương gia, xin tự trọng."

Vân Diễn được giải thoát xong vội vàng kéo quần lên rồi sốt sắng che vạt áo lại, nhưng y không thể lập tức đứng lên được.

Thường Minh bị đá đến phát đau, hắn bực bội nhìn tên nam tử cao lớn xa lạ trước mắt kia: "Ngươi là ai?"

Người nam tử lạnh lùngnói: "Vương gia không cần biết ta là ai, chỉ cần biết, bệ hạ đang trên đường tới đây."

Lúc này đầu óc Thường Minh mới bừng tỉnh lại, hắn vội vàng muốn chạy thoát, nhưng lại bị nam tử mặc y phục màu đen cản đường lại.

"Công tử!" Nhược Anh bị đánh ngất thong dong tới trễ, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Vân Diễn sợ tới mức lập tức chạy tới bên cạnh Vân Diễn, giúp y kéo quần áo lại đàng hoàng.

Ngay sau đó, Thường Khâm mang theo mấy tên hạ nhân đắc lực chạy tới, tình hình ngay trước mắt tức khắc làm khoé mắt hắn như muốn nứt ra, vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống ôm lấy Vân Diễn kéo y vào lòng.

Vân Diễn thấy Thường Khâm chạy tới, nỗi ấm ức và hoảng sợ không ngừng dấy lên trong lòng, y gắt gao vòng tay qua cổ Thường Khâm, vùi vào lòng hắn khóc không thành tiếng.

Thường Khâm đau lòng dỗ dành Vân Diễn, sau đó cúi người xuống bế y lên, nhìn Thường Minh đang đơ người tại chỗ tàn nhẫn nói: "Thiệu Văn Hân, giúp trẫm dạy dỗ thật mạnh tay cái thứ không biết trời cao đất dày này, sau đó nhốt vào thiên lao!"

Nam tử mặc đồ đen cúi đầu nói: "Tuân lệnh, bệ hạ."

Sau đó Thường Khâm không quan tâm đến Thường Minh nữa, ôm Vân Diễn đi về phía Ngưng Tuyết Các.

Khi vào Ngưng Tuyết Các rồi, Thường Khâm phân phó hạ nhân nấu nước nóng xong rồi đi gọi thái y tới, sau đó hắn đặt Vân Diễn lên giường, nhẹ giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Vân Diễn vẫn luôn khóc thút thít suốt dọc đường đi bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, khuôn mặt y ướt đẫm, còn phiếm chút ửng hồng.

Y lắc đầu, nắm lấy cánh tay Thường Khâm không chịu buông, thấp giọng nói: "Hắn không đi, đi vào...... Nhưng, nhưng ép ta uống thuốc ......"

Lúc này Thường Khâm mới phát hiện ra Vân Diễn có gì đó bất bình thường, hắn không nhịn được mà mắng một câu: "Tên cầm thú này còn không bằng súc vật......"

Dục vọng nổ lên ăn mòn lý trí Vân Diễn, y ôm cổ Thường Khâm, hai chân kẹp chặt cọ xát vào nhau, "Bệ hạ...... Ta nóng quá......"

Thường Khâm không chần chờ một giây một phút nào nữa, cho hạ nhân lui xuống để bọn họ chờ bên ngoài xong, sau đó cởi đồ Vân Diễn ra, giúp y xoa xoa lỗ lồn, "Chờ thái y tới chữa trị cho em thì sẽ tốt lên thôi."

Vân Diễn đáng thương chật vật lắc đầu, đôi mắt y đẫm nước mắt híp lại tiến lên chủ động hôn lấy môi Thường Khâm, "Em chỉ muốn bệ hạ thôi......"

Bảo bối đặt ngay đầu quả tim của hắn chủ động quyến rũ cầu xin mình đụ, người đàn ông bình thường khó mà kháng cự được.

Thường Khâm lại thầm mắng Thường Minh một trận, sau đó kéo quần xuống lộ ra con cặc hơi cương, đặt ngay giữa hai chân Vân Diễn, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi y.

Vân Diễn vừa hôn môi Thường Khâm vừa tuột yếm mình xuống, y nhấc chân cọ chim Thường Khâm, khóc nức nở lẩm bẩm trong miệng: "Ha...... Phu quân...... Em muốn......"

Điều này cũng xem như hoàn toàn đánh thức con cặc Thường Khâm, thế là hắn ôm Vân Diễn, dễ dàng địt con cặc vào trong lỗ lồn ướt đầm đìa.

"Ưm a, ha, phu quân...... "Vân Diễn chủ động ưỡn người về phía trước, để lỗ lồn thoả thích ăn con cặc vào sâu bên trong, y còn cầm lấy tay Thường Khâm sờ lên ngực mình.

Thường Khâm dùng sức xoa nắn hai bầu vú phấn hồng của y, hắn dùng sức lôi kéo hai đầu ti cương cứng về phía trước, con cặc bắt đầu chậm rãi địt vào rút ra. Lỗ lồn còn nhiều nước hơn là ngày thường, nhiệt tình cắn chặt con cặc, gắng sức cắn nuốt.

"Phu quân, phu quân, chàng nhanh lên......" Khoé mắt Vân Diễn tràn ra hai giọt nước mắt, y nhắm hai mắt hôn khắp mặt Thường Khâm.

"Chậc, em còn quên cả cơn đau luôn à." Thường Khâm nhìn gương mặt Vân Diễn bị tát đến sưng đỏ, hắn đau lòng muốn chết, nhớ tới hôm nay y khóc đến uất nghẹn như thế, làm lòng hắn bị bóp chặt đến phát đau, cũng không còn tâm trạng làm tiếp chuyện này nữa.

Nhưng bé cưng này lại liên tục quyến rũ hắn!

Thường Khâm bất đắc dĩ khẽ cắn lên cằm Vân Diễn, sau đó hắn dùng sức nhanh chóng phập vào rút ra bên trong lỗ lồn.

"Ưm a a, ha, a, phu quân, phu quân, em thích quá......" Vân Diễn đê mê phát ra tiếng rên rỉ mỹ miều, tình triều không ngừng trỗi dậy vọt lên bên trong lỗ lồn làm y như đang bay lượn trên đám mây, thoải mái bắn nước phụt phụt.

Thường Khâm bị thần thái dâm đãng chưa từng xuất hiện này của Vân Diễn kích thích đến dục vọng bừng bừng, hắn vớt y lên gặm cắn núm vú, dòng sữa dễ dàng bị mút ra ngoài. Sau đó hắn lại địt mạnh lên trên, lỗ lồn run rẩy vài cái liền bắn ra từng luồng nước sốt.

"Ha, a a a......!" Tình triều mãnh liệt lại nhanh chóng điên cuồng ập tới, lỗ lồn vô thức càng siết càng chặt, Vân Diễn gần như thất thần mà đổi mắt nửa nhắm nửa mở, cơ thể tuỳ ý giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển mà hùa theo dòng nước.

Thời gian trôi qua chưa quá lâu, mà khăn trải giường phía dưới của hai người đã ướt một mảnh.

Không biết Vân Diễn đã bắn bao nhiêu lần mà đột nhiên y nhíu mày lại, bờ môi run rẩy nói: "Đau...... Phu quân......"

Thường Khâm thấy thế vội vàng bắn ra một luồng tinh dịch qua loa, gấp gáp hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Đau chỗ nào?"

"Bụng......" Vân Diễn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giọng nói cũng phát run theo.

Thường Khâm cúi đầu vừa thấy, giữa hai chân Vân Diễn chảy ra màu máu đỏ tươi chói mắt, như muốn chọc thủng hai đôi mắt đau đớn của hắn.

Thế là Thường Khâm lập tức phủ thêm xiêm y ra ngoài, lớn tiếng nói: "Thái y! Mau truyền thái y vào đây!"

【 Ninh Lộc Vân: 】

Có chuyện gì xảy ra chắc đa phần các bảo bối đã đoán được rồi? Có điều trước tiên đừng nghĩ đến những điều quá mức tồi tệ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top