Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Vân Diễn có thai lại được thăng lên chức phu nhân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Vân Diễn có thai lại được thăng lên chức phu nhân, song hỷ lâm môn. Vợ chồng hai người vui vẻ không thôi, cẩn thận dưỡng thai.

Editor: bevitlangthang

Đó là một buổi tối loạn lạc, nhưng Thường Khâm vẫn như cũ ra lệnh cấm tuyệt đối các cung nhân truyền những chuyện xảy ra đêm nay ra ngoài, chỉ cần hó hé ra ngoài một chút, tất cả mọi người đều tiêu đời.

Thế là các cung nhân không biết rõ đã xảy ra chuyện gì mà nhìn Ngưng Tuyết Các đèn đuốc sáng trưng, cung nhân ra vào liên tục, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thì không một ai biết.

Thái y vẫn luôn bận rộn đến rạng sáng mới rời khỏi giường, ông lau mồ hôi, sau đó bẩm báo với Thường Khâm: "Thưa bệ hạ, Vân mỹ nhân đã mang thai hai tháng, còn bị sợ sệt và động thai lớn trong một khoảng thời gian, lúc nãy có chút mạo hiểm. Cũng may thai nhi đã được bảo vệ. Chúc mừng bệ hạ!"

Phản ứng đầu tiên của Thường Khâm là sửng sốt một hồi, sau đó cảm giác mừng như điên điên cuồng trào dâng trong lòng hắn. Đây không phải là lần đầu tiên hắn trải qua chuyện hậu phi có tin vui, nhưng đây giống như là lần trải qua đầu tiên làm hắn mừng rỡ đến phát điên.

Các hạ nhân khác nghe tin này xong cùng nhau hướng về phía Thường Khâm hành lễ, "Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Vân mỹ nhân!"

Thường Khâm vui sướng đến khóe mắt đuôi lông mày đều cong lên, cười nói: "Miễn lễ, bình thân. Tô thái y và các cung nhân trong Ngưng Tuyết Các, được thưởng bổng lộc gấp đôi trong vòng một năm."

Mọi người cũng nở nụ cười theo, "Tạ ơn bệ hạ!"

Thường Khâm sung sướng đến mức đi qua đi lại, hắn nói tiếp: "Triệu Đức Toàn, truyền ý chỉ của trẫm, tấn Vân Diễn mỹ nhân thành phu nhân, hưởng quy chế nhất phẩm, chọn ngày làm lễ sách phong."

Tô thái y nói: "Bệ hạ, mặc dù đã giữ được thai nhi, nhưng dù sao cũng để lại tổn thương cho cơ thể mẹ, còn cần phải bảo dưỡng thật tốt. Thần lập tức viết một đơn thuốc, còn chuẩn bị thêm ít thuốc điều trị cho phu nhân."

Lúc này Thường Khâm mới bình tĩnh lại, vội vàng nói: "Ái khanh cần phải chăm sóc tốt phu nhân của trẫm, vết thương trên mặt phu nhân cũng cần phải nhanh chóng chữa khỏi."

"Bệ hạ yên tâm, chắc chắn thần sẽ cố gắng hết mình." Tô thái y hành lễ một lần nữa, cáo lui xuống bắt đầu viết đơn thuốc, sau đó gọi thêm mấy cung nhân khác đi lấy và sắc thuốc.

Mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, Thường Khâm quay về phòng ngồi bên mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Diễn đang nằm trên giường, hắn lại càng thêm đau lòng, hai tay cầm lấy bàn tay y hôn bên môi.

Vân Diễn mở mắt ra, nhẹ nhàng cười cười, "Bệ hạ...... Em nghe thái y nói rồi, chúng ta, có bảo bảo rồi sao?"

Nụ cười Thường Khâm hiện rõ hơn rất nhiều lên khắp mặt, hắn cúi xuống hôn lên trán Vân Diễn, "Đúng vậy, bé Diễn Nhi của trẫm, em sắp phải sinh cho trẫm một Diễn Nhi bé xíu xìu xiu rồi."

Vân Diễn giãy giụa ngồi dậy, cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ còn bằng phẳng của mình, rồi cẩn thận lấy tay sờ, sau đó không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn Thường Khâm, "Ở đây, có bé cưng sao?"

Thường Khâm buồn cười cũng xoa bụng nhỏ của Vân Diễn, dịu dàng nói: "Bây giờ nó còn nhỏ lắm, qua thêm mấy tháng nữa thì sẽ lớn lên. Mau nằm xuống đi, từ giờ trở đi em không thể bị điều gì làm ảnh hưởng nữa."

Vân Diễn ngây ngốc nhìn Thường Khâm, rồi lại ngu ngơ nhìn bụng nhỏ của mình, sau đó mới chậm chạp nói: "Chỉ ngồi mà thôi, sẽ không mệt......"

Thường Khâm nhéo yêu khuôn mặt của Vân Diễn, sau đó hắn đứng dậy thay áo ngủ, rồi quay về giường ôm Vân Diễn vào lòng mình, "Từ ngày mai trở đi nhiệm vụ của em là phải điều trị cơ thể mình cho tốt, những chuyện cần dùng sức thì cứ sai hạ nhân đi làm, đừng quan tâm đến bất cứ điều gì nữa."

Vân Diễn vòng tay ôm lấy eo Thường Khâm, vùi đầu mình vào ngực Thường Khâm, lẩm bẩm nói: "Nhưng mà là có bé cưng đó...... Em vẫn không thể tin được......"

"Cũng khó trách được mấy ngày trước em vẫn luôn kêu mệt, ăn uống cũng không vô, thì ra là bởi vì trong bụng có một đứa nhóc......" Thường Khâm vừa vuốt ve sống lưng Vân Diễn vừa cười nói, "Vì sao lại không bị thai nghén nhỉ? Hình như là một đứa nhóc ngoan ngoãn, không dày vò mẹ nó."

Gương mặt Vân Diễn hơi phiếm hồng, y vẫn vùi mặt vào ngực Thường Khâm, ồm ồm nói: "Riêng em thì thấy nó không ngoan chút nào ...... Suýt chút nữa đã giữ không được rồi ......"

Nhớ tới tình hình mạo hiểm trước đó, nụ cười trên mặt Thường Khâm dần dần nhạt đi, thầm tính toán trong lòng nên trừng phạt tên đệ đệ to gan lớn mật kia như thế nào.

Nhưng trên mặt Thường Khâm vẫn là vẻ dịu dàng, "Đây cũng không phải là lỗi sai của hoàng nhi chúng ta. Hơn nữa bé còn kiên cường sống tiếp, nhất định tương lai sẽ là nhân tài đáng bồi dưỡng."

Vân Diễn không nghĩ đến chuyện sốt ruột vừa xảy ra nữa, lòng cũng bởi vì câu nói của Thường Khâm mà trở nên mềm mại, nhưng cũng có sự thấp thỏm và chờ mong khi sắp được làm mẹ.

Tin tức Vân Diễn có thai và được thăng chức phu nhân đã truyền đến khắp cung vào sáng sớm hôm sau, các nương nương trong cung không biết là chân thành hay giả bộ mà thảo luận sôi nổi đem quà đến thăm, mãi cho đến giữa trưa Ngưng Tuyết Các mới dần dần yên tĩnh lại.

Mà sau khi Thường Khâm lên triều ban chỉ xong, tuyên bố với mọi người rằng Túc thân vương Thường Minh mắc bệnh hiểm nghèo, vì để tránh lây bệnh cho những người khác, đã được đưa đến nơi Bắc Cảnh giá lạnh dưỡng bệnh. Bên ngoài thì nói là dưỡng bệnh, nhưng thực chất là lưu đày, vị Vương gia thích đi du ngoạn khắp nơi này, không còn cơ hội nào trở về kinh thành nữa.

Sau khi mọi chuyện được xử lý xong, Thường Khâm lập tức đi Ngưng Tuyết Các, còn mang theo hai tên mặc y phục đen theo cùng.

Trong đó có một tên Vân Diễn nhớ rõ, là người tối hôm qua cứu mình, tên là Thiệu Văn Hân.

Thường Khâm giới thiệu với Vân Diễn: "Đây là hai ám vệ của trẫm, bọn họ cũng là hai anh em. Tên là Thiệu Văn Hân, và Thiệu Văn Vũ."

Hai người đồng thời hành lễ với Vân Diễn, "Bái kiến Vân phu nhân."

"Trẫm có bí mật bồi dưỡng đội ám vệ, chỉ nguyện trung thành với trẫm, không phải nghe theo bất cứ phân phó nào của người trong hoàng thất. Ngày thường ám vệ không lộ mặt, chỉ bí mật điều tra theo yêu cầu, hoặc là trong thời khắc nguy hiểm mới có thể xuất hiện. Hôm qua là Thiệu Văn Hân phát hiện Nhược Anh bị đánh ngất, sau đó mới tìm được em."

Vân Diễn nhìn hai anh em kia mà chớp chớp đôi mắt, sau đó nhỏ giọng nói với Thường Khâm nói: "Bọn họ lớn lên không giống nhau chút nào hết á."

Thường Khâm nhịn cười, cũng nhỏ giọng nói: "Trẫm cũng nghi ngờ rằng bọn họ không phải là anh em ruột."

Thiệu Văn Hân và Thiệu Văn Vũ: "......"

Bọn họ nghe thấy mà.

Thường Khâm nghiêm mặt nói: "Trẫm gọi hai người bọn họ đến để nói cho em biết, sau này Thiệu Văn Vũ sẽ là ám vệ của em, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho em."

Vân Diễn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi lùn hơn anh Thiệu Văn Hân của hắn và khuôn mặt đều vô cảm như nhau, cười nói: "Vậy phiền ngươi rồi."

Thiệu Văn Vũ hành lễ, trầm giọng nói: "Là chức trách của thần, phu nhân đã quá lời rồi."

"Được, các ngươi lui xuống đi, hôm nay đặc biệt cho phép các ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục làm việc."

"Tạ ơn bệ hạ."

Đợi anh em Thiệu gia đi rồi, Thường Khâm lại nói: "Sau này thuốc của em và dược thiện* đều sẽ do Tô thái y toàn quyền xử lý, đồ ăn cũng do nữ đầu bếp đứng đầu phụ trách, trẫm đã phân phó cho Nhược Anh và Nhược Tang rồi, phàm là những đồ vật được đưa vào đều phải được thử độc trước, vật phẩm người khác đưa tới cũng phải được thái y kiểm tra một lần."

*Là khái niệm được bắt nguồn từ thời xa xưa trong Đông và Nam y. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu  chế biến nó thành những món ăn, có thể chữa bệnh, phòng bệnh, và bồi bổ sức khoẻ.

Vân Diễn chớp mắt, cười nói: "Phải cẩn thận đến vậy sao?"

Thường Khâm cười nhạt nói: "Thời niên thiếu của trẫm cũng được xem như là nhấp nhô lên xuống, thủ đoạn trong hậu cung trẫm cũng đã gặp qua không ít. Bây giờ, mặc dù trẫm không biết hậu cung có còn người ác ý hay không, nhưng ít nhiều gì thì cẩn thận vẫn hơn. Trẫm luôn hi vọng em và hoàng nhi đều bình an sống qua ngày."

Vân Diễn nghĩ đến chuyện vẫn còn người âm thầm đứng ở sau giựt dây chuyện của Thường Nguyệt, trong lòng lập tức cảm thấy suy nghĩ này của Thường Khâm cực kỳ cần thiết, thế là gật đầu, nghiêm túc nói: "Vân Diễn cũng sẽ vô cùng cẩn thận."

Đây là đứa bé đầu tiên của y và Thường Khâm, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào nữa.

Chăm sóc bồi dưỡng cơ thể Vân Diễn tốt lên một chút, Thường Khâm hạ chỉ làm lễ sách phong cho Vân Diễn, vốn dĩ y đang mang thai còn được độc chiếm ân sủng của hắn, bây giờ lại có thêm thân phận nhất phẩm phu nhân, giữa chốn hậu cung ngoại trừ Hoàng Hậu, không còn một ai có địa vị cao hơn Vân Diễn. Trong lúc nhất thời phong cảnh của Ngưng Tuyết Các cũng trở nên náo nhiệt.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Những ngày sau đó, Vân Diễn dưỡng thai cực kỳ cẩn thận, ngày thường chỉ ở yên trong Ngưng Tuyết Các không bước chân ra cửa, cho đến khi mang thai tháng thứ tư, thái y xem bệnh xong nói thai tượng ổn định, khí sắc của Vân Diễn trở nên tốt lên, có thể yên tâm, lúc này Vân Diễn mới nhẹ nhàng thở ra.

Thái y dặn dò Vân Diễn bắt đầu có thể đi dạo một chút, có lợi cho thai nhi, lúc này Vân Diễn mới đi bước ra ngoài cửa cung Ngưng Tuyết Các, đi lại trong hậu cung.

Nhìn bụng mình đã bắt đầu phồng lên, trong lòng Vân Diễn có một loại cảm xúc kỳ lạ, nhưng chung quy vẫn là dịu dàng đến cực điểm.

Đợt này Vân Diễn vô cùng ham ăn, y không có phản ứng thai nghén thì thôi, còn đặc biệt thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt, về phương diện này phòng bếp không ngừng cung cấp lương thực cho Ngưng Tuyết Các, trong phạm vi cho phép của thái y, Vân Diễn giống như bé hamster không ngừng đưa đồ ăn vặt vào trong miệng, cơ thể cũng mượt mà đầy đặn hơn trước kia.

Thường Khâm thấy thế không khỏi nhéo nhéo cơ thể Vân Diễn, cười nói: "Không tệ nha, trước kia em gầy quá, bây giờ đã bắt đầu có thịt rồi. Em còn muốn ăn gì nữa không? Ta bảo phòng bếp đi làm."

Vân Diễn nuốt một ngụm điểm tâm vào bụng, không một động tác thừa cầm lên một miếng khác, nhỏ giọng nói: "Là, là con trai chàng muốn ăn...... Không phải em muốn ăn......"

Thường Khâm nhéo nhéo mặt Vân Diễn, cười xấu xa nói: "Vì sao em biết là hoàng tử? Nếu là công chúa thì sao?"

"...... Em cảm thấy đây là một bé hoàng tử." Vân Diễn xoa xoa chiếc bụng nhỏ nhô lên của mình, cuối cùng cầm một miếng bánh sơn tra* khác lên tiếp tục ăn, ăn xong thì trộm nhìn về phía Thường Khâm, nhỏ giọng hỏi, "Bệ hạ hy vọng là hoàng tử hay là công chúa?"

*

Thường Khâm giơ tay lau vụn điểm tâm dính bên má Vân Diễn, cười nói: "Đều được cả. Dù cho đó là hoàng tử hay là công chúa, trẫm đều sẽ yêu thương như nhau. Hơn nữa, mẹ của nó đẹp như vậy, khi nó sinh ra đều sẽ vô cùng xinh đẹp giống như mẹ nó, bất kể là nam hay nữ."

Vân Diễn nhìn khuôn mặt Thường Khâm, gật đầu. Vốn dĩ tướng mạo của Thường Khâm đã cực kỳ đẹp trai ngon lành rồi, các vị hoàng tử và công chúa lúc trước đều rất đáng yêu, con bọn họ cũng nhất định sẽ rất xinh đẹp, y tin vào điều đó.

Thế là Vân Diễn yên tâm tiếp tục ăn, tiếp tục những ngày tháng yên bình dưỡng thai của mình.

---------------------

【 Ninh Lộc Vân: 】

Đây là chương ngọt ngào hằng ngày, sau đó sẽ là mang thai play~

Thuận tiện hỏi nhóm bảo bối một chút, mọi người có thích xem thể loại incest không? Là loại có huyết thống ấy~

---------------------

Editor: Trời ơi, dạo này ko có phim nào coi, ko có truyện nào đọc, chán quá mọi người ơiiiiii. Ai biết giới thiệu tui zớiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top