Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Ngự Hoa Viên xuất hiện xích đu mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Ngự Hoa Viên xuất hiện xích đu mới. Ban ngày chọc Thường Khâm giận, đánh nhau kịch liệt trong phòng, cảnh xuân chợt xuất hiện.

Editor: bevitlangthang

"Nghe nói gì chưa? Lần này sứ đoàn bên Đông Hải đưa một thứ gì đó không thể tưởng tượng được vào cung đó!"

"Hở? Là cái gì?"

"Là một chiếc xích đu siêu to siêu đặc biệt."

"Xích đu thì có gì lạ đâu?"

"Nghe nói xích đu này ghê lắm, không cần có người đẩy, nó có thể tự di chuyển được luôn!"

"Trời ơi sao có thứ quỷ ma dữ vậy?"

"Thật đó, đặt bên cạnh Lạc Nhan Khâu ở Ngự Hoa Viên đó, thứ đó quá lớn, chỉ có thể để ngoài trời  thôi."

"Đi, đi, đi coi coi!"

......

Trong cung bỗng nhiên xuất hiện một cái xích đu 'tự động', trong lúc nhất thời Lạc Nhan Khâu hẻo lánh trống trải bỗng nhiên biến thành thánh địa tham quan, mỗi ngày đều có người tới xem. Mà thứ này cũng cực kỳ thần kỳ, chỉ cần có người ngồi lên, rồi đẩy một lần, sau đó không cần có người đẩy mà cũng di chuyển được, còn vững vàng bay lên ở độ cao an toàn.

Nếu muốn dừng lại, chỉ cần kéo dây thừng bên tay phải một chút, nó sẽ chậm rãi dừng lại.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, thật ra cũng không phải 'tự động', cơ quan của nó là nằm ở ổ trục liên tục di chuyển, giống như là 'guồng nước' vậy đó. Khi 'guồng nước' chịu sức kéo thì sẽ bắt đầu chuyển động, rồi nước không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong, nên lúc nào nó cũng có lực để di chuyển. Khi đạp thắng 'guồng nước', thì nó có thể lập tức dừng lại.

Người giỏi tay nghề bên Đông Hải chiếm đa số, có thể tạo ra cơ quan tinh xảo. Nhưng xích đu 'tự động' này còn chưa có tên, thế là Thường Khâm đơn giản đặt cho nó một cái, gọi là "Vân Trung Thu Thiên".

Bên Đông Hải vẫn luôn có mối giao thiệp tốt với bên Thiên triều, Thường Khâm cũng đáp lễ không ít đồ vật quý hiếm. Mà trên thực tế, các quốc gia ở gần có quan hệ tốt với Thiên triều cũng không ít, ngoại trừ Tây Vực và mấy quốc gia xa xa.

Thường Khâm vẫn giữ vững cục diện liên minh các quốc gia, thế là các sứ đoàn tới chơi mấy ngày nay đều là người có thế lực. Lễ vật các quốc gia đưa tới cũng được tôn sùng xem là trân phẩm, không dễ đụng đến được.

Không những thế, Đông Hải còn mang lên một Vân Trung Thu Thiên phiên bản nhỏ. Cái lớn có thể chứa được tới hai ba người ngồi chung, đã bị đặt ở Ngự Hoa Viên, còn cái nhỏ thì chỉ có thể chứa được một người lớn và một trẻ nhỏ, lập tức bị Thường Khâm cho người mang đến Ngưng Tuyết Các.

Đối với thứ này Vân Diễn cũng cảm thấy mới mẻ không thôi, thế là nhân dịp Thường Khâm rảnh, hai người dắt tay nhau đi tới Ngự Hoa Viên nhìn Vân Trung Thu Ngàn phiên bản lớn.

Nhìn chiếc xích đu lớn gấp đôi cái trong cung mình, Vân Diễn cảm khái nói: "Ý tưởng của người Đông Hải đúng thật là nhiều không kể hết, nhưng mà vì sao lại muốn tạo ra một chiếc xích đu không cần người đẩy thế?"

Thường Khâm còn đang nhìn Vân Diễn, làm như suy tư gì đó mà nhìn xích đu, "Có lẽ...... Là vì khi làm chuyện nào đó, không cần phải có người khác đẩy."

Vân Diễn không hiểu gì mà nói: "A? Chuyện gì vậy?"

Thường Khâm cười lắc đầu, kéo Vân Diễn ngồi trên xích đu, "Tới, thử xem đi."

Còn nữa, đã lâu rồi Vân Diễn chưa ngồi xích đu, Thường Khâm cũng thế, chiếc xích đu tự di chuyển này thật mới mẻ làm sao, vì thế hai người cũng thích thú ngồi lên. Xích đu này to rộng, hai người đu lên đu xuống còn chạm nhẹ vào nhau, Vân Diễn cảm thấy thoải mái, đôi lúc sẽ còn trêu chọc Thường Khâm, chưa được bao lâu đã chọc ra lửa.

Thường Khâm nhìn thấy rõ con cặc dưới háng mình đã nhô lên, bất đắc dĩ nói: "Chậc. Giờ Thân* trẫm còn phải tiếp đón vài vị đại thần, không thể để vậy mà đi đâu nhỉ?"

*3h chiều đến 5h chiều

"Này...... Có gì đâu mà không thể...... Cùng lắm thì, cùng lắm thì khoác áo ngoài vô đi......" Vân Diễn càng nói càng nhỏ giọng, nhưng cuối cùng y lại quay đầu đi, nhịn không được mà bật cười.

Thường Khâm nhéo eo Vân Diễn, lại gần dán sát bên tai y thấp giọng nói: "Dám chọc trẫm hả? Trời còn chưa lạnh, khoác áo ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?"

Vân Diễn bị niết đến ngứa ngáy, mà xui cái xích đu lại không có chỗ trốn, y đành đỏ mặt xin tha, "Vậy, mình vào cung đi?"

Thường Khâm híp mắt, thổi khí vào tai Vân Diễn, "Chỉ sợ đến trễ mất. Chi bằng ở đây luôn đi......"

"Không được không được!" Vân Diễn đỏ mặt nhìn khắp nơi, liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Các cung nhân còn ở đây đó!"

Trong lòng Thường Khâm biết rõ da mặt Vân Diễn mỏng, thế là hắn vẫn không nỡ trực tiếp đè Vân Diễn làm trên xích đu. Hắn dừng xích đu lại, kéo Vân Diễn rời đi, còn dặn dò hạ nhân không cần đi theo.

Nhưng mà bọn họ chưa đi bao xa, sau khi vòng ra sau Lạc Nhan Khâu, Thường Khâm trực tiếp đè Vân Diễn lên vách đá tinh tế hôn lên môi y.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Lạc Nhan Khâu này là một đồi núi nhỏ nhân tạo, bên trong còn có một sơn động nhỏ cho hai người, ngày thường có rất ít người tới đây, thế là Thường Khâm liền chọn ở đây, giải quyết chuyện 'khẩn cấp'.

Nhưng dù sao vẫn còn đang ban ngày ban mặt, còn ở bên ngoài nữa, Vân Diễn cực kỳ khẩn trương, tim y đập liên hồi, sợ đột nhiên có người đi ngang qua.

Thường Khâm lại không quan tâm nhiều như thế, hắn vừa hôn môi vừa cởi đai lưng Vân Diễn ra, bàn tay mò vào quần sờ đến nơi mẫn cảm giữa hai chân.

Có lẽ là bởi vì nôn nóng, hai chân Vân Diễn kẹp chặt muốn chết, đầu ngón tay Thường Khâm không chen vào được, thế là hắn đành phải xoa nắn gậy thịt và hòn le cực kỳ mẫn cảm trước tiên. Đương nhiên Thường Khâm biết rõ trêu chọc chỗ nào sẽ làm Vân Diễn thoải mái, cơ thể đã được nếm qua cảm giác bị đụ cũng dễ dàng nứng hơn, giữa hai chân y đã bắt đầu chảy nước.

Hôn môi rất nhiều, Thường Khâm dụ dỗ bên tai Vân Diễn: "Ngoan nào, tách chân ra một chút, cho trẫm đi vào."

Vân Diễn không yên tâm mà nhìn ra ngoài sơn động nhỏ một chút, sau đó mới dựa vào vách đá hơi tách hai chân ra, để Thường Khâm đâm ngón tay vào trong.

"Ha......" Mới vừa cắm vào, Vân Diễn liền cắn môi, không cho tiếng rên rỉ bật ra ngoài. Sơn động này cũng không sâu lắm, nếu có người đi ngang qua chính diện, nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ, Vân Diễn không muốn để âm thanh mình lọt ra ngoài hấp dẫn người tới đây.

Cũng có lẽ là vì quá gấp gáp, đầu ngón tay mới móc vài cái, nước sốt liền cuồn cuộn chảy ra ngoài không ngừng, vách thịt cũng cắn chặt cực kỳ, siết chặt ngón tay không cho nó rời đi.

Thường Khâm cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại của mình cởi yếm Vân Diễn ra, vo lại rồi nhét vào áo trong của mình.

"Á!" Vân Diễn hoảng hốt kêu thành tiếng, sau đó y lập tức che miệng mình lại, oán trách nhìn Thường Khâm.

Cứ như vậy, mặc dù quần áo chưa cởi hết, nhưng trước ngực Vân Diễn hoàn toàn lộ ra ngoài, lộ rõ cặp vú sữa.

Trên vách đá trùng hợp có một cái cục đá nhô ra, giống như là cái bàn nhỏ vậy, Thường Khâm liền ôm y ngồi trên đó, cởi quần Vân Diễn ra, nơi riêng tư trên người y đều lộ hết ra ngoài. Có điều rất nhanh, Thường Khâm phủ cả người mình lên Vân Diễn, không đến nỗi làm cảnh xuân lộ rõ ra ngoài.

Ngón tay thứ hai đã đâm vào lỗ lồn, lần này còn mạnh bạo hơn trước kia, đốt ngón tay hơi cong lên, tập trung cọ xát vách thịt mẫn cảm và thịt mềm chết người kia. Tay còn lại của Thường Khâm cũng không rảnh rỗi, bóp lấy bầu vú vừa xoa nắn vừa cọ xát đầu ti, miệng cũng mò tới một bên còn lại liếm láp núm vú.

Khoái cảm tích luỹ càng lúc càng nhiều, Vân Diễn không thể không giơ tay tiếp tục che miệng lại, sợ mình bật tiếng rên rỉ ra ngoài. Còn sợ mình bị trượt xuống bệ đá, thế là y phải dùng một tay bám lấy bả vai Thường Khâm, trong lòng không ngừng kêu toang.

Thường Khâm cũng không chờ lâu lắm, đợi đến khi phía dưới Vân Diễn đã hoàn toàn ướt sũng rồi, hắn liền tự cởi quần mình ra, con cặc chờ sức hành động bật ra ngoài, tìm tới đoá mật hoa làm nó cực kỳ yêu thích, chầm chậm đâm vào.

"Ưm a ......" Mặc dù cơ thể đã được chuẩn bị kĩ càng, nhưng Vân Diễn vẫn hơi nhíu mày một chút, y nhịn không được bật thành tiếng. Cảm giác con cặc địt vào còn kích thích hơn rất nhiều so với trước kia, làm hai chân y nhịn không được mà run lên.

Mà Thường Khâm cũng cảm thấy quá trình tiến vào quá này sảng khoái đến lạ thường, con cặc được lỗ lồn cắn cực kỳ chặt chẽ, mặc dù đã ướt đẫm dễ di chuyển, khi đâm vào cũng cực kỳ trơ tru, sau khi nguyên cây hoàn toàn đi vào thậm chí hắn còn nhịn không được mà thở ra tiếng.

Đại khái vẫn là vì Vân Diễn quá gấp gáp.

Thường Khâm không nhịn được mà nghĩ, nếu ở bên ngoài xằng bậy như vậy có thể mang đến hiệu quả tốt như thế, thật ra hắn cũng không ngại mang Vân Diễn tới làm vài nháy.

Vân Diễn cũng không biết Thường Khâm đang suy nghĩ gì, chỉ biết phía dưới mình được đụ sướng vô cùng, lại hy vọng Thường Khâm có thể kết thúc nhanh lên, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện.

Thế là Vân Diễn phá lệ, chủ động nhấc chân quấn lấy eo Thường Khâm, duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, vùi mặt vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, nhanh một chút đi mà......"

Thường Khâm cong miệng cười, nghiêng đầu hôn lên tai Vân Diễn, "Được, nghe em hết."

Sau đó Thường Khâm rút con cặc ra ngoài hơn phân nửa, rồi lại địt mạnh vào trong, tiếp tục bắt đầu đợt mưa rền gió dữ địt vào rút ra.

"Ừm, a ha a...... Ưm......" Đôi tay y khoác lên người Thường Khâm, bờ môi không có gì chặn lại, Vân Diễn bất lực cố gắng nhịn xuống, nhưng vẫn phát ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn. Không còn cách nào khác, y đành phải cắn lên xương quai Thường Khâm cách một lớp vải, lấp kín giọng nói của mình.

Mặc dù giọng nói trong miệng được chặn lại, nhưng tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau càng lúc càng vang dội. Thường Khâm hoàn toàn không quan tâm đến việc hai người họ còn đang ở ngoài, vẫn như cũ dùng sức địt mạnh vào lỗ lồn hắn muốn ngừng mà ngừng không được.

Bởi vì chôn mặt vào lâu nên Vân Diễn không thở được, không bao lâu y lại ngửa đầu lên, há to miệng thở hổn hển, đồng thời hai bầu vú tuyết trắng lộ ra ngoài, cùng với cần cổ non mềm của y.

Đối diện với bầu vú nhỏ theo hô hấp phập phồng lên xuống trước nay đều làm Thường Khâm cực kỳ đê mê, xương quai xanh phía trên cũng cực kỳ tinh xảo. Động tác Thường Khâm bỗng nhiên chậm lại, cắn một phát lên xương quai xanh Vân Diễn, để lại một vệt đỏ nhàn nhạt.

Sau đó hắn lại ngậm lấy một bên đầu ti nhẹ nhàng mút vào, nó lập tức chịu không nổi, xấu hổ chảy sữa.

Khoái cảm từ trên xuống dưới nối liền không dứt làm ánh mắt Vân Diễn thậm chí có chút tan rã, nhưng y vẫn không quên mình đang ở đâu, thế là giật giật eo, run giọng nói: "Bệ hạ...... Lại, lại nhanh một chút......"

"Hôm nay bé Diễn Nhi nhiệt tình quá ha." Thường Khâm cười nhẹ hai tiếng, lại đè eo y lại dùng sức rong ruổi.

"Ưm a hừ...... Mới, a, mới không...... Này không phải, a, sợ có người......" Khoái cảm mãnh liệt đột nhiên ập tới làm tiếng rên rỉ của Vân Diễn dần dần trở nên vụn vặt, y gắng sức nhịn xuống, cố gắng không cho mình phát ra tiếng rên rỉ quá lớn, thậm chí hốc mắt đã có chút phiếm hồng.

Sao Thường Khâm không rõ suy nghĩ của Vân Diễn chứ? Nhưng hắn lại cố tình muốn chơi xấu, không chỉ địt càng lúc càng nhanh, mà còn càng lúc càng mạnh, còn tập trung đụ mạnh vào thịt mềm bên trong.

Kích thích này, cũng quá sắc bén rồi.

Vân Diễn vô thức lắc đầu, khoé mắt cũng tràn ra chút nước mắt, phía dưới tê dại giống như sóng lớn đập vào bờ, từng đợt từng đợt xâm chiếm lấy y. Cứ thế không bao lâu y đã đạt tới đỉnh điểm, vòng eo run rẩy kịch liệt, âm thanh rên rỉ muốn bật ra ngoài đều bị y cố gắng kiềm nén bên trong yết hầu.

Một luồng nước sốt cọ rửa và động tác xoắn chặt của nó làm Thường Khâm sướng không chịu được, hắn bỗng nhiên rút con cặc ra, để nước sốt cứ thế chảy ra ngoài, sau đó ôm Vân Diễn ngồi xuống, để y đối diện với vách đá, lại một lần nữa địt vào từ phía sau.

Vân Diễn vừa mới bắn xong cả người đều mềm oặt, y phải dựa vào cái ôm Thường Khâm mới không ngã xuống. Nhưng Thường Khâm không cho Vân Diễn có thời gian nghỉ ngơi, lại một đợt tình triều mới ập tới.

Vân Diễn đành phải chống hai tay lên vách đá, run rẩy nói: "Ha, ha, ưm...... Chậm một chút, chậm một chút......"

"Vừa rồi em là người nói muốn trẫm nhanh một chút, đến cùng em muốn nhanh hơn hay chậm hơn đây?" Hai tay Thường Khâm siết chặt lấy eo Vân Diễn, để y không thể không chu cao cái mông hùa theo cú đụ mạnh của hắn.

Mà tiếng va đập của cơ thể còn dữ dội hơn trước kia.

Vân Diễn không chịu được mà lắc đầu, bây giờ âm thanh bật ra không còn là tiếng thở dốc mà chỉ toàn tiếng rên rỉ vụn vặt, y đã không thể nói thành câu được nữa.

Thường Khâm mò tay ra đằng trước xoa nắn gậy thịt phía trước, sau đó lại mò lên trên trêu đùa bầu vú, tốc độ ra vào của con cặc không hề chậm đi một chút nào, giống như muốn địt xuyên qua người y.

Có không ít nước sốt theo động tác thọc vào rút ra chảy ra ngoài, nhỏ trên mặt đất, thậm chí có chút sữa cũng trong quá trình xoa nắn mà bắn lên vách đá rồi chảy xuống đất.

Vân Diễn không nhịn được mà ngẩng đầu há to miệng thở hổn hển, khoái cảm ngập đầu làm y giãy giụa một cách khó khăn, lúc này y cũng bất chấp không quan tâm có người tới hay không, dục vọng mãnh liệt ập tới, y chỉ có thể thuận theo thôi.

Con cặc Thường Khâm bị vách thịt co chặt không gì có thể sánh bằng cũng càng địt càng tàn nhẫn, địt cho Vân Diễn sắp không chống đỡ được, cả người đều sắp dính trên vách đá. Thế là Thường Khâm không chần chờ thêm nữa, dùng sức địt vào một trận, cọ qua thịt mềm rồi bắn sâu vào trong lỗ lồn.

Cuối cùng Vân Diễn cũng không kiềm chế được âm thanh mình, tiếng rên rỉ của y cao vút, cả người run rẩy đồng thời bắn ra hai nơi, nước sốt lỗ lồn xối trên mặt đất, còn gậy thịt thì bắn tinh dịch lên vách đá.

Thường Khâm thở dốc một hồi, sau đó thần kinh sảng khoái ôm Vân Diễn xụi lơ rồi sửa sang quần áo cho y một lần nữa.

Vân Diễn dựa vào trong lòng Thường Khâm mặc cho hắn xử lí, không nhịn được mà nghĩ thầm: Chuyện này điên cuồng thật đó. Bệ hạ nổi điên, còn muốn mình điên chung với hắn......

Sau khi ăn mặc chỉnh tề rồi, Thường Khâm lại cười một chút, nói nhỏ: "Còn đi được nữa không? Muốn trẫm bế em về cung không?"

Vân Diễn xấu hổ tức giận liếc nhìn Thường Khâm một cái, "Thôi, nếu để cung nhân nhìn thấy...... Nhất định sẽ biết chúng ta đã làm gì."

Thường Khâm cười to hai tiếng, ôm Vân Diễn ra ngoài, "Được rồi, vậy em dựa vào trẫm đi. Nếu không thoải mái thì nói cho trẫm biết, trẫm bế em về."

Đến nỗi những chất lỏng đó trong sơn động ...... Sớm hay muộn gì cũng sẽ được xử lí, không cần quan tâm đến nó.

----------------------

【 Ninh Lộc Vân: 】

Ha ha, không ngờ tơi phải hông, nói về xích đu nhưng không phải xích đu play.

Sau này tui sẽ viết về play xích đu, để tui lót đường trước đã.

Nguyên lý về xích đu tự động chỉ là xà lơ thui, mọi người đừng đặt nặng quá nha x.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top