Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Giận dỗi không muốn thị tẩm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Giận dỗi không muốn thị tẩm, bị bắt mỗi ngày đều phải ngậm ngọc thế, tỉnh dậy sau giấc mộng xuân tự sờ, ra ngoài lỡ cao trào bị phát hiện.

Editor: bevitlangthang

Đêm nay hầu như hai người chưa từng dừng lại, nói chi tiết hơn thì là Thường Khâm chưa từng dừng lại, Vân Diễn đã tiết nhiều lần, ý thức của y đã mê mang từ lâu, đến cuối cùng Thường Khâm bắn tổng cổng chỉ có hai lần.

Buổi sáng Thường Khâm dặn dò hạ nhân hầu hạ Vân Diễn thật tốt, sau đó hăng hái phấn chấn lên triều, mà Vân Diễn ngủ đến trưa mới tỉnh, cả người bủn rủn giống như lần đầu hầu hạ hắn, khó khăn lắm y mới lết được đến thao tắm.

Nhược Tang không dám nhìn thẳng đệm giường quá lâu, nàng nhanh chóng thay ga giường mới, vừa đổi vừa nói: "Mỗi lần làm đều ướt một mảng lớn, sao hai người có thể ngủ được hay vậy......"

Nhược Anh đang giúp Vân Diễn kỳ người, nàng cũng cười trộm theo, Vân Diễn tức giận nói: "Nha đầu không biết lớn nhỏ......"

Nhược Tang quay đầu lè lưỡi, tiếp tục đổi khăn trải giường.

Lúc này Vân Diễn cũng giống như những cung phi khác, nghỉ đến khi mặt trời sắp lặn mới có thể rời giường, việc dùng bữa cũng ở trên giường luôn.

Buổi tối Thường Khâm đến thăm Vân Diễn, hắn tự mình giúp y sứt thuốc, Vân Diễn hặm hực không thèm nhìn Thường Khâm, "Rõ ràng chàng nói sẽ không để nó bị thương nữa mà ......"

Thường Khâm cười nói: "Đây cũng đâu có tính là bị thương đâu, chỉ có chút sưng thôi, rất nhanh sẽ đỡ."

Cảm giác mình bắt đầu muốn chảy nước, Vân Diễn vội nói: "Không được, không được sờ nữa......"

"Ồ, lá gan của bé cưng ngày càng lớn rồi đó." Thường Khâm vươn tay nhéo mặt Vân Diễn, bàn tay đang sứt thuốc cũng không trêu chọc lỗ bướm nữa.

Vân Diễn quay đầu đi, đầu ngón tay nắm chặt chăn, không nói gì.

Giúp Vân Diễn sứt thuốc xong, Thường Khâm cũng thay áo ngủ, thả màn giường xuống xong rồi hắn cũng lên giường, Vân Diễn cố ý lủi mình vào trong cùng, cách xa Thường Khâm một chút.

"Sao còn giận vậy?" Thường Khâm cảm thấy có chút buồn cười, đẩy đẩy Vân Diễn một hồi thấy y không chịu xoay người lại, liền cố ý trầm giọng nói, "Trẫm bực mình rồi đó."

Lúc này Vân Diễn mới chậm rãi xoay người lại, nhắm mắt lại không thèm nhìn Thường Khâm.

"Đứa nhóc này." Thường Khâm cười nhạt một tiếng, kéo người ôm vào trong ngực, "Hôm nay không lăn lộn cưng nữa, yên tâm ngủ đi."

"...... Dạ." Vân Diễn mở to mắt, khuôn mặt đẹp trai thâm thuý của người đàn ông gần ngay trước mặt, được hắn ôm vào lòng cũng có cảm giác yên tâm, thế là y cũng duỗi tay ôm eo Thường Khâm, nhỏ giọng nói, "Ngày mai cũng không cho......"

"Được, ngày mốt cũng vậy."

Bấy giờ Vân Diễn mới cảm thấy mỹ mãn mà dựa sát vào trong ngực người đàn ông rồi ngủ.

Nhưng mà Vân Diễn ngây thơ mừng hơi sớm, không lăn lộn không có nghĩa hắn hoàn toàn bỏ qua cho y. Trời vừa sáng, Thường Khâm đã rời giường sờ ngọc thế lớn hơn cây lần trước, dỗ dành Vân Diễm bảo y nhét nó vào lỗ lồn.

"Mỗi sáng sớm nấu một nồi thuốc, phương thuốc đã đưa cho Nhược Anh. Buổi trưa lấy ngọc thế ra ngâm trong nước thuốc hai tiếng, rồi nhét vào lồn lại, làm vậy mới có thể tẩm bổ chỗ kia của ngươi được."

Thường Khâm nhìn Vân Diễn uốn éo qua lại mà cười cười, cúi người hôn lên môi y một chút, "Ngoan ngoãn dùng nó, nếu không thì sẽ địt cưng một phen. Hạ nhân sẽ báo cáo hết cho trẫm biết, đừng có mơ đến việc lười biếng."

Thế là Vân Diễn đành phải ngoan ngoãn ngậm ngọc thế kia vào trong. Đúng thật nó có tác dụng tẩm bổ, nhiều lúc lỗ lồn cũng có cảm giác thoải mái, phối hợp với thuốc mỡ, chỗ sưng đỏ đó lành lại rất nhanh. Nhưng mà một khi nhúc nhích......

Mặc dù căn ngọc thế đó cũng không tính là quá to, nhưng mặt trên gồ ghề, tuy không thô ráp, nhưng chỗ nhô lên trên thân gậy cực kỳ rõ ràng, chỉ cần nhúc nhích vài cái nó sẽ cọ xát vách thịt bên trong, lỗ lồn vốn dĩ mẫn cảm, vì thế nước dịch càng chảy càng nhiều.

Thế là Vân Diễn đành phải nằm trên giường một ngày, đêm nay Thường Khâm không tới, nghe nói là đi Doanh Nguyệt Cung vấn an* Phương Trường sử.

*hỏi thăm sức khoẻ

Vân Diễn giận dỗi nghĩ thầm, không tới càng tốt, miễn cho việc làm cho y không xuống giường được.

Nhưng mà đêm đó Vân Diễn lại nằm mộng xuân, trong mơ y và Thường Khâm mây mưa quên trời quên đất, Thường Khâm lại làm y vừa yêu vừa hận, con cặc của hắn không ngừng ra ra vào vào trong lồn y, hai bầu vú bị hắn liếm ướt đẫm nước miếng, ngứa ngáy khôn nguôi.

Nhưng mà sau khi tỉnh mộng, trên giường chỉ có một mình y, dưới thân đã ướt đẫm.

Vân Diễn buồn bực trách cơ thể y quá mức dâm đãng, nhưng cảm giác tê ngứa bên trong lại mãnh liệt hơn bao giờ hết, y đành phải vươn tay móc lấy vòng khoen kéo ngọc thế ra vào trong lồn mình, ngón cái học theo Thường Khâm ấn vào hòn le xoa theo chiều kim đồng hồ.

Một tay còn lại nắm lấy bầu vú xoa nắn, khẩy khẩy núm vú cương cứng, chơi đủ rồi thì đổi qua bên còn lại.

"A...... Ha......" Theo khoái cảm không ngừng ồ ạt ập tới, Vân Diễn nhắm mắt lại, trong miệng cũng tràn ra tiếng rên rỉ sảng khoái đứt quãng.

"Ưm...... A, bệ hạ......" Mặc dù Vân Diễn tự mình thủ dâm, nhưng y sẽ nhớ đến Thường Khâm, giống như bàn tay hắn đang trêu đùa mình vậy.

Khoái cảm tích luỹ càng lúc càng nhiều, động tác trong tay Vân Diễn cũng càng lúc càng nhanh, nước sốt ồ ạt túa ra ngoài ướt đẫm bàn tay y, dòng nước trơn trượt làm y hầu như không thể ấn vào hòn le xoa bóp nó được. Thế là Vân Diễn dùng chút sức, ngón tay ấn mạnh hòn le và dùng sức đâm ngọc thế vào trong lỗ lồn, thậm chí tiếng nước dâm mĩ nhóp nhép cũng vang lên theo.

"Á ư...... A! "Động tác trong tay Vân Diễn càng lúc càng nhanh hoà cùng tiếng thở gấp của y, bàn tay đang bóp vú cũng dùng thêm sức, cuối cùng lỗ lồn bắn ra một luồng dâm dịch, núm vú cũng thấm ra dòng sữa.

Vân Diễn thở dốc một hồi, bỏ tay ra, cử để vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất, và ủng hộ editor.

Đến khi trời dần sáng, Vân Diễn nghĩ nếu không đi bái kiến Hoàng Hậu thì sẽ không hợp tình hợp lý, cũng may cơ thể đã không còn mệt mỏi nữa, lỗ bướm cũng không còn sưng đau, chỉ là vẫn còn phải ngậm ngọc thế.

Hôm trước Thường Khâm sai người mang tới vài cái yếm mới may, dùng vải quấn ngực riết cũng không thoải mái, cũng may ngực y cũng không lớn, Vân Diễn chọn một cái yếm màu xanh nhạt mặc vào.

Nhưng mà dọc đường đi tới Khôn Trạch Điện y đi cực kỳ chậm, căn ngọc thế kẹt trong lồn y lúc nào cũng di chuyển, dường như y đã dùng hết định lực cả đời này mới không bị lộ ra điểm khác thường khi đi đường.

Khi đến Khôn Trạch Điện, ngồi xuống xong, tướng ngồi của Vân Diễn vẫn thẳng thắp, y chỉ ngồi nửa phần ngoài của ghế dựa, nhúc nhích cũng không dám, sợ đụng đến ngọc thế. Cũng may mà Hoàng Hậu tiếp đãi Vân Diễn cũng được xem như là dịu dàng, cực kỳ quan tâm y.

Ngồi khoảng nửa tiếng, không có việc gì làm, Vân Diễn định rời đi. Khi đứng dậy hai chân kẹp chặt vào nhau, ngọc thế hơi di chuyển cọ qua điểm mẫn cảm nhất bên trong, Vân Diễn liền kêu một tiếng, cả người hơi phát run.

Trong nháy mắt đầu óc Vân Diễn liền trở nên trống rỗng, cảm giác sảng khoái nơi lỗ lồn càn quét khắp người y, đại khái quần lót cũng đã ướt một mảng rồi, hai núm vú trước ngực cũng nhô lên dưới cái yếm, may mà quần áo bên ngoài đều che kín mít tình hình bên trong.

Hoàng Hậu thấy thế vội hỏi: "Ngươi sao vậy? Có cần ta gọi thái y không?"

Nghe thấy Hoàng Hậu nói chuyện Vân Diễn mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, ráng rặn ra một nụ cười rồi nói: "Chỉ là bụng thần có chút không thoải mái, không sao đâu ạ, phiền Hoàng Hậu nương nương quá ạ."

"Cũng được, trở về thì gọi thái y đến xem thử." Hoàng Hậu hơi thả lỏng, cười nhạt nói, "Hôm nay bệ hạ muốn tới Khôn Trạch Điện dùng cơm trưa, ta còn có việc phải làm, không thể phân thân chăm sóc ngươi được, ngươi phải tự mình chăm sóc bản thân đấy nhé."

Sau khi Vân Diễn gật đầu cảm ơn, y cắn răng dằn xuống cơn cao trào phía dưới, chậm rãi rời khỏi Khôn Trạch Điện.

Ra khỏi Khôn Trạch Điện không bao lâu, Vân Diễn thật sự đi không nổi nữa, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Quần lót đã sớm ướt đẫm, tạm thời áo ngoài còn chưa bị ướt, nhưng sợ là sẽ không kiên trì được bao lâu.

Người biết nội tình chỉ có Nhược Anh, còn Nhược Tang thì không đi theo, mà ở lại trong cung. Nhược Anh lo lắng nói: "Công tử còn đi được nữa không? Nếu không để nô tì đi gọi kiệu ạ?"

Vân Diễn lắc đầu, "Kích thích quá lớn...... Không sao, ta còn trụ được."

Dọc đường đi về Vân Diễn cũng không khác gì lúc mới đi là mấy, thỉnh thoảng cả người y đều phát run. Trên đường đi có không ít cung nhân để ý tới y, có điều ai cũng nghĩ Vân Diễn bị hoàng đế lăn lộn nên mới như vậy, nhưng thật ra bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, cũng không có ai tới hỏi.

Sau khi trở về Ngưng Tuyết Các, hầu như Vân Diễn lập tức ngã xuống giường, y vội vàng cởi quần ra rút ngọc thế ra ngoài, quần áo bị thấm ướt y cũng không thấy.

Vân Diễn càng nghĩ càng bực, tên Thường Khâm dám ép y ngậm thứ này, vậy thì mấy ngày nay y không thèm ra ngoài luôn.

Vân Diễn bực thì bực thế thôi, nhưng y vẫn phải lấy ngọc thế ngâm thuốc, rồi ngoan ngoãn nhét nó vào trong lại, ai mà biết lúc nào Thường Khâm sẽ đến 'kiểm tra', lỡ như không làm theo ý hắn, không biết y sẽ bị hắn lăn lộn đến mức nào nữa.

Nhưng mà suốt cả ngày hôm nay mãi cho đến tối, Thường Khâm cũng không có tới 'kiểm tra'. Hạ nhân tới báo rằng, đêm nay hoàng đế sẽ nghỉ ngơi ở Thuỵ Tùng Trai.

Thường Khâm không tới, vốn dĩ Vân Diễn nên cảm thấy thoải mái, nhưng không biết vì sao trong lòng lại không thể nào vui lên nổi.

Ban đêm Vân Diễn lại mơ thấy mộng xuân, sau khi tỉnh lại vẫn chỉ có một mình mình. Lần này y không muốn tự mình thủ dâm nữa, nhưng cảm giác cô đơn lại nổi lên trong lòng.

Biết rõ người nọ là hoàng đế, nói chàng có ba nghìn mỹ nữ cũng không phải nói quá. Cùng lắm người nọ chỉ nghỉ ngơi ở chỗ nương nương khác hai buổi tối mà thôi, sau này sợ là thường xuyên đều sẽ như thế.

Chỉ là......

Ngực của người nọ thật ấm áp, được hắn ôm vào trong ngực ngủ thật là yên tâm.

Vân Diễn một mình rối rắm buồn rầu một hồi lâu, sau đó y mới giật mình đi ngủ.

【 Ninh Lộc Vân: 】

Bé mỹ nhân tự sờ cái gì đó...... Khà khà......

Thật ra vốn dĩ là 5000 chữ, nhưng tui đã tách ra thành hai chương và thêm ít thịt vào mỗi chương, và cũng có thể chèn cốt truyện vào trong chương đó luôn, làm vậy để mọi người đọc dễ hiểu truyện hơn qwq

Ngày mai tui đăng chương sau 3000 chữ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top