Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 3

[Phần 3/5]

11.

Sau khi ma ma tiễn Lục Tranh đi, ta liền gọi Hạ Trúc đến.

Vẫn như trước đây, Hạ Trúc không giấu được sự thấp thỏm trong mắt. Ta nhìn cô ta thật lâu, chầm chậm nói:

- Ngươi cũng biết Lục thần y này là em họ của ta?

Hai chân Hạ Trúc khuỵu xuống, quỳ sụp trên mặt đất.

- Nô tì biết.

Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt:

- Nói đi, ngươi còn biết những gì?

Lần trước, Hạ Trúc nói với ta rằng, tất cả sủng ái hoàng thượng dành cho ta là giả.

Thịnh sủng này chẳng qua để biến ta thành bình phong cho người trong lòng của hắn. Sự dung túng của ngày hôm nay sẽ thành lý do để phế hậu sau này.

Hạ Trúc phẫn nộ nói:

- Nô tỳ còn biết, sau khi phụ thân và huynh trưởng của nương nương hồi kinh diện thánh, hoàng thượng sẽ vu cho họ tội tư thông với địch phản quốc. Cả nhà họ Tống, đến cả đứa bé sơ sinh sẽ chết thảm, chỉ có Lục công tử may mắn thoát nạn.

Hạ Trúc có vẻ rất kích động nhưng giọng nói của cô ta vẫn được đè xuống rất thấp.

- Đến cả nương nương cũng... cũng bị ban chết.

Ta nén nghi ngờ hỏi tiếp:

- Ta biết ngươi là người xuyên không, nhưng sao ngươi lại biết những chuyện chưa xảy ra này?

Vẻ mặt Hạ Trúc thay đổi, sau đó thản nhiên nói:

- Bởi vì thế giới người đang sống thực ra là một quyển tiểu thuyết, còn nô tỳ là người xuyên sách.

12.

Dưới sự giải thích kiên trì của Hạ Trúc, ta đã hiểu được sự khác nhau giữa xuyên sách và xuyên không.

Đồng hương kia của cô ta xuyên không, ả không biết hề biết chuyện gì đã và sắp xảy ra ở thời đại này nên mới bò lên long sàng. Còn Hạ Trúc xuyên sách nên đã biết hết nội dung cốt truyện.

Nói cho đúng thì, ta và hoàng thượng hay Thần phi chỉ là nhân vật phụ trong quyển tiểu thuyết này nên có rất nhiều tiểu tiết cô ta không biết rõ. Hạ Trúc nói:

- Nam chính của quyển tiểu thuyết này là Lục đệ của người. Sau khi người và Tống gia xảy ra chuyện, có một người hầu trong Tống gia đã hi sinh con của mình giả làm Lục công tử, lại nhân lúc hỗn loạn đưa Lục công tử đi trốn.

- Lục công tử mai danh ẩn tích, chịu nhiều gian truân, cuối cùng đã rửa sạch thanh danh cho Tống gia.

Nghe đến đó ta không khỏi thấy an ủi trong lòng.

- Nói vậy kết cục của hoàng thượng và Thần phi cũng không tốt?

Hạ Trúc gật đầu:

- Hắn là phản diện chính trong tiểu thuyết nên đương nhiên không có kết quả tốt.

Cô ta đang định nói thêm gì nữa thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

- Bẩm nương nương, Tiền ma ma đến rồi.

- Cho bà ấy vào đi.

Tiền ma ma là người ta sai đi điều tra chuyện Hứa thường tại sinh non.

Sau khi bước vào, Tiền ma ma thi lễ rồi mới bẩm:

- Nương nương, nô tỳ điều tra được, ngày ấy sở dĩ Hứa thường tại bị ngã là vì vòng cổ trân châu của cô ấy bị đứt, Hứa thường tại không cẩn thận giẫm phải hạt trân châu rơi vãi nên mới khiến tiểu công chúa bị sinh non.

Nói tới đây, Tiền ma ma dùng hai tay dâng lên một hầu bao nhỏ.

- Đây là đoạn vòng cổ Hứa thường tại đeo hôm ấy, nô tỳ phát hiện có dấu vết bị người động tay.

Ta lấy đồ trong hầu bao ra.

- Nếu do người làm thì sao ngươi lấy được thứ này?

Nếu có người cố ý muốn hại Hứa thường tại sẽ không để lại vật chứng. Tiền ma ma nói:

- Đây là vòng cổ trân châu hoàng thượng ban cho Hứa thường tại, nên hôm ấy sau khi xảy ra chuyện, cung nữ của cô ấy đã nhặt đoạn dây đeo lại.

Tiền ma ma dừng lại một chút, chần chừ nói:

- Nô tỳ sợ bị người khác biết nên đã thay cái giả vào, nhưng nô tỳ phát hiện, Chu công công bên cạnh hoàng thượng lén lấy sợi dây đeo kia đi.

Ta và Hạ Trúc nhìn nhau, trong lòng nảy ra một suy đoán đáng sợ.

- Việc này ngươi cứ làm như không biết, không được để lộ ra ngoài.

Dù Hứa thường tại có thừa sủng hay không thì lúc ấy cô ấy đang mang long thai, người ở Nội vụ phủ tuyệt đối không dám sơ suất.

Huống chi vòng cổ trân châu này còn do Lý Dần ban tặng.

Sự thật đã sáng tỏ rồi.

Lục Tranh còn đã xác nhận cơ thể Thần phi thật ra rất khỏe mạnh.

Ta cố ý cáo ốm triệu mẫu thân tiến cung, Lý Dần biết dược bèn sai người mang đồ bổ đến.

Lúc trước mỗi lần thế này ta đều rất mừng.

Phụ nữ mà, ai chẳng ham chút hư vinh? Có thể được hoàng thượng để ý chiều chuộng khiến lòng hư vinh của ta luôn được thỏa mãn. Bây giờ nhìn lại chỉ thấy nực cười làm sao.

12.

Sau khi từ chỗ Hạ Trúc biết được ta chỉ là tấm bình phong, ta liền sai người âm thầm để ý động tĩnh phía Thần phi.

Bề ngoài, số lần Lý Dần đến cung Thần phi không nhiều, ta xem lại ghi chép thì lúc Thần phi còn là chiêu nghi, mỗi tháng Lý Dần chỉ đến một lần. Có lẽ bây giờ vì có tiểu hoàng tử nên tăng thành hai lần.

Nhưng đấy chỉ là ghi chép bên ngoài.

Mỗi khi đêm tối không người, Lý Dần lại lén lút đi vào trong cung của Thần phi.

Mỗi lần ở lại sẽ ở gần hết đêm rồi rời đi trước khi bình minh đến.

Ngoại trừ người trong cung Thần phi và tổng quản thái giám bên cạnh Lý Dần, trong cung không ai biết bí mật giữa hai người họ.

Củng phải thôi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được, một hoàng đế có thể làm đến mức này vì một người phụ nữ?

...

Lúc mẫu thân đến, Hạ Trúc đang kể cho ta nghe chuyện ở thế giới của em ấy.

Mẫu thân thấy ta dựa vào tiểu trác thì nghĩ ta bị bệnh thật nên rất lo lắng. Bà ấy đến cạnh ta, thân thiết hỏi:

- Nương nương, nghe nói người...

Ta níu lấy tay của mẫu thân:

- Mẫu thân, con gái không sao.

Sau khi cho mọi người lui xuống ta mới nói:

- Hôm nay con gái cáo bệnh mời mẫu thân vào cung vì có chuyện muốn bàn với mẫu thân.

Mẫu thân thấy ta không sao mới thở phào. Bà ấy ngồi cạnh ta, khẽ nói:

- Có chuyện mà phải dùng lý do này mời ta vào cung?

Ta cụp mắt, nũng nịu ôm tay mẫu thân:

- Hôm qua con gái mơ thấy phụ thân và huynh trưởng hồi kinh.

Mẫu thân nghe vậy thì mỉm cười:

- Hoàng thượng chưa nói với con à? Cuối năm phụ thân và huynh trưởng của con sẽ hồi kinh diện thánh.

- Con biết rồi, - Ta bình tĩnh đáp, - Nghe nói biên quan có nhiều đồ chơi mới lạ, con muốn nhờ huynh trưởng mang về cho con một ít.

Ta đưa lá thư đã viết xong từ sớm cho mẫu thân.

- Những thứ con muốn đều viết trong thư, phiền mẫu thân sai người đưa đến tay huynh trưởng càng nhanh càng tốt.

Trong thư ta sử dụng mật ngữ chỉ ta với huynh trưởng hiểu được, dù phong thư này có rơi vào tay Lý Dần hắn cũng không nghi ngờ.

Còn mẫu thân, bà ấy cũng giống ta, đã quen sống trong nhung lụa rồi, biết chuyện Lý Dần đã làm quá sớm cũng không hay. May thì còn giấu được, chẳng may bị Lý Dần phát hiện...

...Ta e mọi việc sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của ta.

13.

Trong lúc chờ đợi, Hạ Trúc lại kể ta nghe nội dung trong tiểu thuyết.

Số lần vị hoàng hậu là ta xuất hiện trong tiểu thuyết cũng không nhiều, chuyện Hạ Trúc kể đa số là chuyện của người khác.

Tỷ như sau khi Tống gia diệt môn, Tiểu Lục đã khổ cực thế nào, về sau Tiểu Lục đã làm những gì để minh oan trả thù cho Tống gia. Kết cục của Lý Dần và Thần phi cũng được Hạ Trúc kể cho ta nhiều lần.

Nếu không phải được nghe những điều này, ta không biết mình có thể áp chế hận thù trong lòng không.

Thế giới này với Hạ Trúc mà nói chỉ là một quyển tiểu thuyết, nhưng với ta nó là thực tại. Lý Dần muốn sủng ái Thần phi thế nào ta không quan tâm, trước khi được cưới vào hoàng gia, ta đã hiểu rõ hắn sẽ có tam cung lục viện, vô số phi tần.

Tống gia giúp hắn leo lên ngôi hoàng đế, hắn không cảm kích cũng được, kiêng kị cũng chẳng sao, nhưng không nên vu cho Tống gia tội tư thông với địch bán nước.

Phụ thân và huynh trưởng trấn thủ biên quan nhiều năm, trên người chi chít sẹo đao kiếm.

Thế mà chỉ đổi lại tội danh nhục nhã như vậy.

Còn ta... Ta với hắn cũng coi như phu thê hòa thuận, ta cũng chưa từng hãm hại phi tần hay con cái của hắn.

Thế mà hắn vừa thoải mái hưởng thụ những thứ Tống gia cho, vừa biến ta thành bình phong che chở cho Thần phi.

Thậm chí còn cho ta uống thuốc tuyệt dục.

Những năm gần đây do tin tưởng thái y, Lục Tranh lại ở Thần y cốc xa xôi, ta chưa từng để để nàng ấy chẩn mạch cho ta. Nếu không nhờ nàng ấy tình cờ phát hiện chuyện này, e rằng đến chết ta cũng không biết.

Ta không có thể có con do Lý Dần gây ra.

Cơn giận này ta không nuốt trôi, cũng không định nuốt.

14.

Sau khi Thẩm chiêu nghi được phong là Thần phi thì bắt đầu có danh tiếng hơn trong cung. Hơn nữa nàng ta còn sinh được hoàng tử, trong cung đương nhiên sẽ có người tinh ý để ý đến.

Huống chi sau lưng còn có ta cố tình thêm dầu vào lửa.

Có người đã nhanh chóng nhận ra sự thiên vị của Lý Dần với nàng ta.

- Đều là phi, vậy mà thứ tốt trong cung Thần phi muội muội lại nhiều hơn người khác. - Huệ phi châm chọc.

Huệ phi là người cũ bên cạnh Lý Dần.

Lý Dần không thích cô ấy mấy nhưng cũng cho cô ấy đủ thể diện. Cô ấy đã từng nghĩ mình rất đặc biệt với Lý Dần, đến khi chú ý đến Thần phi...

Yêu và hận đều rất khó giấu.

Người Lý Dần yêu nhất là Thần phi nên hắn có gì tốt sẽ không nhịn được sai người lén đưa đến cung của nàng ta.

Ban đầu ta không biết còn miễn thỉnh an cho nàng ta, nhưng bây giờ đã biết nàng ta khỏe mạnh thì không cần miễn nữa.

Phải ra ngoài tiếp xúc nhiều hơn đương nhiên không thể giấu diếm như trước.

- Còn không à.

Dương phi cũng chua xót mở miệng. Cùng là chức phi nhưng cô ta không có phong hào như Huệ phi và Thần phi.

- Đến cả phong hào của Thần phi tỷ tỷ cũng tốt hơn các tỷ muội khác.

Lời cô ta có ý riêng, cũng không giấu được ghen tị.

- Thần phi sinh được hoàng tử cho hoàng thượng, đương nhiên phải khác chứ. - Ta cố ý nói.

- Phải không? - Ánh mắt của Huệ phi tràn đầy ghen tức, - Vận may của Thần phi muội muội quả hơn chúng ta nhiều. Hoàng đế chỉ ghé thăm muội mấy lần mà cũng sinh được hoàng tử rồi.

Cô ấy ngừng một chút, ánh mắt hướng về chỗ Hứa thường tại:

- Hứa thường tại và Thần phi tuy có thai gần như nhưng đáng tiếc lại chỉ sinh được một công chúa, còn bị sinh non.

Dương phi cũng không chịu thua kém:

- Đúng đấy, vận của mỗi người đúng khác nhau mà. Thần phi vừa sinh con xong là từ chiêu nghi thành phi, mà Hứa thường tại cũng sinh con lại vẫn là thường tại.

Hứa thường tại bị Dương phi và Huệ phi móc mỉa liên tục mặt đã trắng bệch, nhưng vị phân cô ấy thấp nên chỉ có nhịn.

Ta đặt mạnh chén trà lên bàn.

- Được rồi, lui cả đi, bản cung mệt rồi.

Các phi tần đang ngồi nhìn trò vui lập tức thu liễm lại, đứng dậy xin cáo lui.

Ta đưa mắt nhìn về Hứa thường tại:

- Hứa thường tại, muội ở lại.

15.

Hứa thường tại thấp thỏm không yên.

Sau khi người trong điện đã đi hết, Hứa thường tại mới lấy hết can đảm hỏi:

- Không biết nương nương có gì phân phó?

Ta ném hầu bao Tiền ma ma mang về ngày đó trước mặt cô ta.

- Hứa thường tại có thấy thứ này quen mắt không?

Mặt Hứa thường tại xám ngoét, tay cầm hầu bao còn hơi run. Nhìn thấy thứ nằm bên trong, cô ấy ngẩn người.

- Đây là...

Sắc mặt Hứa thường tại thay đổi. Cô ấy nhìn về phía ta, lấy hết can đảm ra hỏi:

- Đây là đồ của thần thiếp, sao lại nằm ở chỗ nương nương...

- Nếu ta không sai người lấy thứ này, muội nghĩ mình còn nhìn thấy nó không?

Ta thấy cô ấy đang hỏi một câu rất ngu ngốc.

Hứa thường tại mím môi:

- Thần thiếp không hiểu lời của nương nương.

Ta nói đầy hàm xúc:

- Không, muội hiểu rất rõ, nếu không tại sao mấy hôm nay lúc nào cũng cùng ăn cùng ngủ với tiểu công chúa, một tấc không rời?

Ta vốn không định nói rõ với Hứa thường tại.

Nhưng ta phát hiện cô ấy không phải người đần độn, đã mơ hồ đoán được nguyên nhân mình sinh non.

Cha của cô ấy chỉ là một tri huyện nhưng huynh trưởng của cô ấy lại là một nhân tài.

Hứa thường tại đột nhiên quỳ rạp trước mặt ta, nước mắt giàn dụa:

- Xin nương nương chỉ cho thần thiếp một đường sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top