Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 4

[Phần 4/5]

16.

Sau ngày đó, Thần phi liên tục bị các phi tần khác âm thầm làm khó.

Số lần Lý Dần đến cung của ta tăng lên.

Nhiều khi hắn chỉ đến ngồi chơi một lát, dùng bữa hoặc trò chuyện với ta, không hề nhắc một chữ đến chuyện thị tẩm.

Điều này làm ta thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau khi biết những chuyện hắn làm sau lưng ta, ta thấy kinh tởm vô cùng.

Mặc dù Lý Dần có vẻ ngoài đẹp đẽ đi nữa, ta cũng không thể thân cận cùng hắn, thậm chí chỉ cùng nhau ăn cơm cũng khiến ta phát nôn. Mỗi lần hắn ra về, ta đều muốn nôn một trận.

Cũng may cuộc sống như vậy không kéo dài lâu.

Hôm ấy ta và Lý Dần đang dùng bữa thì Tống phủ gửi lời đến, nói mẫu thân của ta bệnh nặng đã mời mấy đại phu mà không thấy đỡ hơn.

Ta đặt đũa lên bàn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lý Dần.

- Hoàng thượng, thần thiếp muốn dẫn Lục thần y đến khám cho mẫu thân...

Lý Dần lộ vẻ lo âu, hắn dịu dàng nói:

- Có cần trẫm đi với nàng không?

Trong lòng ta cười nhạo nhưng ngoài miệng lại nói:

- Hoàng thượng cho phép thần thiếp xuất cung đã là ân điển, thần thiếp nào dám trì hoãn chính sự của hoàng thượng.

Nếu Lý Dần thật sự muốn đi thì cần gì phải hỏi ta?

Thật giả tạo.

- Huống hồ nếu hoàng thượng đi cùng thần thiếp thì thần thiếp chẳng phải sẽ hồi cung ngay hôm nay ư?

Ta nén buồn nôn nũng nịu với hắn.

- Phụ thân và huynh trưởng còn ở biên quan, mẫu thân lại bệnh nặng, thần thiếp muốn ở với bà ấy vài ngày.

Lý Dần mỉm cười:

- Thôi, nếu đã vậy trẫm không ép nàng nữa.

Dường như hắn nhớ ra chuyện gì, lại nói:

- Nếu mẫu thân nàng bệnh nặng thì hãy để Lục thần y ở lại chăm nom, thái hậu cũng đã khỏe hẳn rồi, không cần giữ cô ấy ở lại nữa.

Ta biết Lý Dần sợ nếu Lục Tranh còn ở trong cung, chuyện Thần phi thật ra rất khỏe mạnh sẽ lộ ra.

Nhưng ta vẫn chưa vạch trần chuyện này, thuận theo hắn đồng ý.

Hắn không biết, thật ra mẫu thân của ta không bị bệnh.

17.

Mẫu thân lấy lý do giống ta lần trước.

Mẫu thân cáo ốm chỉ để gọi ta về Tống gia, bởi vì huynh trưởng của ta đã lén về kinh thành rồi.

- A Du, nhận được mật thư của em là anh âm thầm trở về ngay, em mau nói đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì?

Trong thư phòng, ca ca nghi hoặc nhìn ta.

Ta thở phào nhẹ nhõm, đem chuyện phát hiện Lý Dần âm mưu muốn vu oan Tống gia cho ca ca.

Nhưng ta giấu đi chuyện Hạ Trúc xuyên thư, chỉ nói em ấy vô tình phát hiện đầu mối. Ta lại lưu tâm tra xét, mới phát hiện được âm mưu của Lý Dần.

Ca ca nghe xong nhất thời không tin được, anh ấy trầm giọng:

- A Du, việc này can hệ trọng đại, em có chứng cứ không?

Ta nhìn thẳng vào mắt ca ca:

- Chuyện tư thông với địch bán nước em chưa có chứng cứ, nhưng...

Vẻ mặt ta mang chút đau xót:

- A Tranh chẩn mạch cho em, xác nhận em không thể có thai không phải vì cơ thể có vấn đề, mà bị người ta hạ thuốc tuyệt dục.

Ta xót ruột thở than:

- Thái y trong cung đông đảo, y thuật ai cũng hơn người nhưng tại sao không ai phát hiện, anh cho rằng là vì sao?

Nghe vậy, ca ca đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khinh người quá đáng!

Chờ lửa giận dịu xuống, ca ca mới hỏi ta:

- A Du định làm thế nào?

Ta nhớ lại kết cục của cả nhà Tống gia trong sách mà Hạ Trúc kể.

- Ca ca cũng biết, nếu âm mưu của Lý Dần thành công, cả nhà Tống gia sẽ có kết cục gì? - Ta cười xót xa, - Cả nhà họ Tống không sống được, cả em cũng vậy.

Chỉ có giải quyết cục đá chặn đường là ta, Thần phi yêu dấu của Lý Thần mới trèo lên ngôi hậu được.

Có lý do tốt như "Tống gia tư thông với địch bán nước", Lý Dần tuyệt đối không tha cho ta.

Ca ca tuy là võ tướng nhưng đầu óc cũng thông minh. Sắc mặt anh khẽ biến, muốn nói lại thôi:

- Em định...

Ta nghiêm túc gật đầu:

- Ca ca, đây là đường sống duy nhất của cả nhà chúng ta.

18.

Ta chỉ ở lại Tống phủ một đêm.

Hôm sau dùng bữa sáng xong liền dẫn Hạ Trúc hồi cung. Chuyện phải bàn giao cho ca ca đã nói xong rồi, vì nói chuyện trắng đêm nên vành mắt ta đen xì. Lý Dần thấy ta mệt mỏi tiều tụy thì tin ngay mẫu thân ta bệnh nặng.

Hắn ra vẻ xót thương:

- Sao hoàng hậu lại không để ý sức khỏe như vậy?

Ta gượng cười:

- Mẫu thân bệnh nặng, thần thiếp rất lo lắng.

Lý Dần an ủi ta vài câu, lại sai người đưa đến cho mẫu thân ta không ít thuốc quý, ngoài ra còn tặng ta một lọ thuốc.

- Đây là thuốc điều dưỡng cơ thể thái y viện mới chế ra. - Lý Dần cười hiền hòa, - Hoàng hậu không muốn nuôi con người khác, nên trẫm muốn cố gắng để hoàng hậu có được con của mình.

Ta nhịn cơn buồn nôn đang trào lên, giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Đây là...

Lý Dần gật đầu:

- Thái y viện vừa nghĩ ra đấy, trẫm sợ hoàng hậu không chịu được thuốc nước đắng nên sai người chế thành thuốc viên, tiện cho nàng dùng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Dần, ta không nhịn được cười.

Nếu không biết chuyện mình không thể có con do Lý Dần gây nên, hôm nay nghe hắn nói những lời này, e rằng ta sẽ cảm động chết đi được.

Ta giả vờ chần chừ:

- Chẳng phải thái y đã nói, đời này thần thiếp không thể con ư?

Vẻ mặt của Lý Dần không đổi sắc:

- Lúc trước chưa ra đâu vào đâu, sợ hoàng hậu mừng hụt nên trẫm bảo họ giấu nàng thôi.

Hắn vỗ lên mu bàn tay của ta:

- A Du, trẫm chỉ mong nàng được vui vẻ.

Nghe Lý Dần nói câu này, ta suýt nữa không nhịn được mà ói ra sạch sẽ.

Dạ dày ta nôn nao, nhưng ta vẫn phải ra vẻ cảm kích.

- Hoàng thượng, thần thiếp có tài cán gì...

Lý Dần mặt mang nét cười, dặn ta phải nhớ uống thuốc, lại lấy cớ còn tấu chương phải phê mà rời khỏi Khôn Ninh cung.

Ta không chút chần chừ, lập tức đổ một viên thuốc trong lọ ra đưa cho cung nữ.

- Đưa viên thuốc này đến Tống phủ, giao cho Lục cô nương, nhờ nàng ấy kiểm tra xem viên thuốc này có tác dụng gì.

Còn lâu ta mới tin Lý Dần có lòng tốt như vậy.

19.

Sự thật đúng như ta dự đoán.

Viên thuốc này không phải để trị bệnh vô sinh của ta như Lý Dần nói, mà sẽ bào mòn sức khỏe của ta, khiến ta đau đớn nhưng không chết được.

- Cuộc sống gần đây của Thần phi không tốt lắm, hoàng thượng muốn xả giận cho cô ta đây mà. - Hạ Trúc tức giận nói.

Đúng thế, Lý Dần muốn xả giận cho Thần phi.

Dưới sự kích động âm thầm của ta, sự thiên vị của Thần phi dần dần lộ ra trước mắt các phi tần trong hậu cung.

Những người có thể sống trong nơi giết người không nhả xương này có ai ngu ngốc đâu.

Ta không sợ bị người khác chê cười, ta muốn cho Thần phi nếm thử những toan tính trước đây ta phải chịu thay cho cô ta.

Nhưng phản ứng của Lý Dần nằm ngoài dự liệu của ta, Thần phi quan trọng với hắn hơn ta tưởng. Cô ta mới chịu khổ mấy ngày, Lý Dần đã xông lên báo thù cho cô ta rồi.

Ta ngắm nghía lọ sứ trong tay, bỗng không chờ được ngày phụ thân và huynh trưởng thật sự hồi kinh.

- Lọ sứ trong tay nương nương rất tinh xảo, phải chăng được hoàng thượng ban thưởng? - Hứa thường tại khẽ cười.

Tầm mắt của mọi người tập trung vào tay ta.

Khóe mắt của ta liếc nhìn Thần phi.

Dù cô ta cố gắng nhẫn nhịn, nhưng tầm mắt vẫn hướng về phía ta.

Ta làm bộ ngượng ngùng:

- Đây là thuốc bổ hoàng thượng cố ý sai thái y viện nghiên cứu ra, nói là sẽ dễ làm phụ nữ mang thai.

Ta cố tình nói như vậy.

Vì Lý Dần vẫn chưa nói cho Thần phi chuyện hắn hạ thuốc tuyệt dục cho ta.

Lọ thuốc này tốn không ít công sức của các thái y, sao ta nỡ để nó đóng bụi trong góc chứ?

Câu nói của ta vừa kết thúc, sắc mặt Thần phi đã trắng bệch.

Ta làm như không biết:

- Thuốc này bản cung có nhiều lắm, Thần phi có công sinh dục hoàng tử cho hoàng thượng, lọ thuốc này thưởng cho Thần phi.

Nói xong, ta đưa lọ sứ cho Hạ Trúc, ra hiệu em ấy đưa cho Thần phi.

Ánh mắt của ta đảo qua từng người ngồi bên dưới, cuối cùng rơi trên người Thần phi.

- Bây giờ tiểu hoàng tử đang lớn, mong rằng Thần phi có thể khai chi tán diệp cho hoàng thượng, dù sao...

Ta chuyển đề tài, trong mắt chứa ý cười:

- Trong cung không ai được như Thần phi, thị tẩm không nhiều nhưng lại dễ dàng có bầu.

20.

Thần phi được ta thưởng thuốc chưa được hai hôm đã xảy ra tranh chấp với Dương phi.

Dương phi không cẩn thận xô Thần phi ngã xuống hồ nước, Lý Dần nổi giận đùng đùng hàng vị Dương phi liền hai cấp, còn rút lục đầu bài của cô ta đi.

Lúc Tiền ma ma kể cho ta chuyện này, ta đang đọc mật thư của ca ca.

Anh ấy và phụ thân đang trên đường hồi kinh, mà chuyện ta nhờ anh ấy làm cũng đã thu xếp xong xuôi rồi.

Ta thiêu hủy mật thư.

Chờ thư cháy hết, ta mới nói với Hạ Trúc:

- Hạ Trúc, kể cho bản cung nghe chuyện ở thế giới của em đi.

Trên mặt Hạ Trúc lộ ra mấy phần mong ngóng, em ấy suy tư một lát rồi kể:

- Thế giới em sống cũng có năm bảy loại người, có người sinh ra ở nơi... ừm, cũng tương đương với hoàng thất, có người cơm cũng chẳng có mà ăn.

Nghe em ấy nói vậy ta không khỏi kinh ngạc.

Cô gái xuyên không trước lúc nào cũng ra rả người người bình đẳng, nhưng ta lại nghe được đáp án khác từ miệng Hạ Trúc. Em ấy kể tiếp:

- Nhưng đi học thì tiện lắm ạ, tất cả mọi người đều phải đi học rất nhiều năm.

- Không cần phải quỳ lạy người nào, phụ nữ cũng có thể ra ngoài làm việc, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

- Tuy là chế độ một vợ một chồng, nhưng những kẻ có tiền cũng sẽ lén nuôi bé ba, bé bốn, bé năm...

Em ấy dừng lại một chút như sợ ta không hiểu được, còn nói:

- Thì tương đương với ngoại thất của thế giới này, nhưng con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế gia sản.

- Chỗ em khác ở đây nhiều nhất là phương tiện giao thông.

Hạ Trúc nói đến đây gương mặt đã đầy ý cười.

- Chỗ em có máy bay có thể bay lên trời, một ngày có thể đi ngàn dặm đường, còn có điện thoại di động.

Hạ Trúc nói liên hồi, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện.

Đều là những chuyện ta nghe không hiểu.

Ánh mắt ta nhìn Hạ Trúc trở nên dịu dàng hơn.

- Bản cung vẫn đang suy nghĩ một chuyện, tại sao lúc trước em lại thẳng thắn với bản cung như vậy?

Ta hỏi:

- Em không sợ sau khi bản cung lợi dụng em xong sẽ giết em luôn ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top