Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thương lượng cùng thần chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ mơ hồ tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến cô vô cùng khó chịu. Vô thức đưa tay lên không trung, Xử Nữ chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt nhìn đống dây lằng nhằng ghim trên tay. Cô phát hiện bản thân đang ở bệnh viện, có lẽ ai đó đã đưa cô vào đây. Nhắm mắt lại nhớ về chuyện đã qua, Xử Nữ thở dài một hơi, cho rằng những chuyện đó chỉ là một giấc mơ dài.  Nghĩ lại bản thân gặp thần chết, Hắc Bạch Vô Thường và còn Mạnh Bà nữa, cô rùng mình sợ hãi.

Đột nhiên cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ và y tá đi vào, theo sau còn có hai người khác.

Thấy Xử Nữ tỉnh lại, mọi người không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc.

"Cháu gái, cháu tỉnh rồi sao? Đúng là kì tích!" Bác sĩ và các y tá vui mừng, bác sĩ lệnh cho một cô y tá ra gọi cho người nhà của cô, sau đó tiến tới khám tổng quát lại một lần nữa.

Xử Nữ tò mò hỏi: "Vừa rồi bác sĩ nói kì tích là sao vậy?"

Bác sĩ vừa làm động tác đặt ống nghe vừa đáp:

"Cháu ngất xỉu ở trước trung tâm thương mại gần bệnh viện của chúng tôi, lúc được đưa vào bệnh viện thì cả người lạnh toát. Thành thật mà nói lúc đó đội ngũ bác sĩ chúng tôi cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nhịp tim của cháu rất kì lạ, mười lăm giây mới đập một lần, đúng là không khoa học chút nào!"

Bác sĩ nhớ lại cảnh tượng tất cả mọi người đều hốt hoảng không biết phải xử lí như thế nào thì đột nhiên tim cô đập bình thường trở lại, sau đó cô rơi vào tình trạng hôn mê. Ba ngày sau, tức là hôm nay mới tỉnh lại.

Xử Nữ nghe bác sĩ nói vậy mới nhận ra mọi chuyện không phải là mơ, cô thực sự đã gặp những người dưới âm phủ đó.

"Cháu gái, tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao cháu rơi vào tình trạng hôn mê. Các bác sĩ đã thay nhau khám tổng quát cho cháu nhưng đều không có kết quả."

Xử Nữ tâm tình phức tạp, đến bác sĩ còn không khám ra cô bị gì thì làm sao cô biết được. Bây giờ nói cô đang đi trên đường thì đột nhiên chết có được không?

"Cháu không rõ ạ, có lẽ do làm về mệt quá."

Bác sĩ hoài nghi nhìn cô, thấy không hỏi được gì thì gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài để lại không gian riêng tư cho Xử Nữ. Xử Nữ buồn chán nhìn lên trần nhà, bỗng hai mắt cô kinh ngạc mở to, Xử Nữ dụi dụi mắt vài lần nhìn lên trên trần.

"..." Cô bị điên rồi, cô thấy ma!

Vừa rồi Xử Nữ nhìn thấy có một cái bóng đen xuyên qua trần nhà nhìn chằm chằm vào cô, trên miệng nó ngậm một bông hoa nhưng Xử Nữ không rõ bông hoa đó là loại gì. Hiện tại nó vẫn đang nhìn chằm chằm cô với ý định gì đó trông rất đáng sợ.

Xử Nữ động đậy muốn rời giường, cô ấn vào nút đỏ bên cạnh giường bệnh. Một hồi chuông báo vang lên.

Hai chị y tá hốt hoảng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Xử Nữ đã giật hết dây chuyền nước ra đứng ở giữa phòng nhìn lên trần nhà, bọn họ đi tới hỏi han:

"Em gái, có chuyện gì sao?"

Xử Nữ run run chỉ lên trần nhà, các chị y tá khó hiểu nhìn lên.

"Có gì trên đó sao?"

Xử Nữ nhìn các chị, nhíu mày. Chẳng lẽ các chị y tá đều không thấy "nó"?

Để tránh mọi người tưởng cô bị thần kinh rồi tống cô vào bệnh viện tâm thần, cô đành phải giả bộ mình vừa hoa mắt.

"Chị còn tưởng là gì, lần sau còn tự tiện rút hết dây này ra thì sẽ có chuyện đó. Em mau nằm xuống để chị gắn lại."

"A, chị, em không sao rồi. Hôm nay dự định sẽ xuất viện, không cần chuyền nước nữa!"

Chị y tá nghi hoặc nhìn Xử Nữ, quả thật sắc mặc cô đã tốt hơn rất nhiều.

"Người nhà em mới nhận được tin rồi, bọn họ sẽ tới ngay, đến lúc đó em muốn về thì về.  Bây giờ nằm yên đây, chị sẽ gọi bác sĩ đến khám lại cho em."

Nói rồi hai chị y tá cùng đẩy cửa ra ngoài. Mà ở trên trần nhà, con ma đó vẫn đang nhìn chằm chằm Xử Nữ. Đột nhiên nó rục rịch, há miệng thả bông hoa xuống. Bông hoa rơi xuống chạm vào người Xử Nữ liền tan biến ngay tức khắc, tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra thì Xử Nữ bỗng cảm thấy khó thở giống như có ai đó đang bóp cổ mình. Cô hoảng loạn nắm lấy cổ họng, đôi mắt trở nên đỏ ngầu vì thiếu oxi.

"C...cứu!"

Xử Nữ nằm trên giường bệnh dãy dụa nhìn con ma đó biến mất. Một hình ảnh vụt ngang qua đầu Xử Nữ, hình ảnh về một cặp nam nữ không rõ mặt mũi đang cùng nhau cười đùa.

Xử Nữ không còn thở được, cô buông thõng tay, trước mắt mờ mờ ảo ảo thấy được hình bóng của một người đàn ông cao ráo. Anh ta mặc áo choàng đen phủ kín đầu, bên trong lớp áo choàng mơ hồ hiện ra bộ trang phục màu đen giống như một bộ vest. Anh đứng trước mặt cô, tùy tiện vung tay một cái, phút chốc Xử Nữ liền có được hơi thở. Người đàn ông vẫn đang làm gì đó, từ trong lồng ngực cô có một luồng khí đi vào hút ra một bông hoa đỏ rực.

Xử Nữ nhíu mày lại, nhìn bông hoa đỏ rực trên tay anh. Người đàn ông đang định đi bỗng khựng lại, anh lẩm bẩm vài câu gì đó rất khó hiểu rồi rời đi. Đến khi bóng dáng anh biến mất thì cô mới hoàn hồn lại, không rõ người này đã làm gì nhưng cô biết, chuyện xảy ra vừa rồi chắc chắn sẽ không còn lặp lại nữa.

Cánh cửa phòng bệnh lại một lần nữa mở ra, lần này có bác sĩ, hai chị y tá và cả ba mẹ của cô. Nhìn thấy hai người họ lo lắng cho mình như vậy, Xử Nữ cảm thấy rất đau lòng.

"Ba, mẹ!"

Mẹ Xử Nữ xúc động rơi nước mắt dựa vào người chồng, bà cứ tưởng đứa con gái của bà sẽ không tỉnh lại nữa.

"Con bé ngốc này! Mẹ còn nghĩ con..."

Ba cô nhanh chóng chen vào.

"Thôi, đừng nhắc đến chuyện này nữa!"

Mẹ Xử Nữ tên Trình Thất, là một người phụ nữ hiện đại. Bà quan tâm hỏi han cô:

"Xử Nữ, thấy trong người thế nào? Mẹ nghe nói con muốn xuất viện?"

Xử Nữ gật đầu: "Con đã khỏe rồi, lần đó chỉ là vì mệt quá nên ngất đi thôi."

Ba Xử Nữ chính là Ngạn Minh lập tức từ chối:

"Không được, con phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa!"

Xử Nữ cũng định nằm ở đây lăn lộn vài ngày thế nhưng vừa nghĩ đến cảnh con ma kia ló đầu ra khỏi trần nhà rồi nhìn chằm chằm là cô đã thấy rùng mình rồi.

Cô làm nũng: "Ở đây có mùi thuốc con không quen, với lại có gì cũng có thể mời bác sĩ về nhà mà! Hơn nữa về nhà thoải mái hơn, con hứa sẽ nghỉ ngơi, không chạy lung tung."

Ba mẹ Xử Nữ trao đổi ánh mắt, một phần muốn cô về, một phần lại lo cho tình trạng của cô. Xử Nữ lại thuyết phục:

"Con thật sự không sao!"

Cuối cùng ba mẹ Xử Nữ cũng bị cô thuyết phục đành làm thủ tục xuất viện cho cô.

Xử Nữ được trở về nhà nên vô cùng thoải mái. Chưa vui vẻ được bao lâu thì có một người thình lình xuất hiện. Xử Nữ giật mình định hét toáng lên nhưng rất may đã kịp bụm miệng lại.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sát khí.

Xử Nư run rẩy nói:

"Thần chết! Tôi còn sống!Tôi chưa chết mà..."

"Quả nhiên cô còn nhớ!"

Hắn đoán Mạnh Bà sẽ không cho cô uống canh nên muốn kiểm tra thử, ai ngờ chưa kịp nói gì thì cô ta đã lộ hết rồi.

Thần chết phẩy tay một cái, xung quanh cả hai xuất hiện một màn chắn trong suốt. Xử Nữ đoán là hắn sợ mọi người nghe thấy.

"Tôi tới tìm cô thương lượng!"

Xử Nữ nghệch mặt ra.

Thần chết tìm cô thương lượng?

Đùa chắc?

"Ông... bác... ngươi... ngài... à không, chú, à, anh..."

Xử Nữ đau đầu không thôi, người trước mặt này cô còn chưa thấy mặt bao giờ, làm sao biết cách xưng hô chứ!

"Song Tử!" Hắn đột nhiên nói. Trái tim Xử Nữ rung lên, cái tên này... hình như cô từng nghe qua nhưng tạm thời chưa nhớ.

"Ừm, anh... Song..."

Chưa kịp gọi, Song Tử đã ngắt lời cô: "Không được gọi, tôi chỉ cho cô biết tên. Nếu cô gọi tên tôi, cô sẽ hồn bay phách tán."

Xử Nữ thoáng run rẩy, hồn bay phách tán còn đáng sợ hơn chết. Thầm nghĩ nếu vừa rồi anh không kịp ngăn cô lại thì có khi cô đã nghẻo rồi.

Thế thì anh nói ra làm cái gì? Ai mượn?

"Vậy thì anh cho tôi biết tên làm gì chứ!"

Song Tử thần người ra, anh cũng không biết. Những người gọi tên anh đều đã biến thành mây khói, anh không dám cho ai biết tên của mình. Nhưng hôm nay anh đã bất cẩn nói ra. Song Tử cảm thấy khó chịu trong lòng, hôm nay anh bị sao vậy chứ.

Quyết không để lộ chút tâm tình nào, anh đi thẳng vào vấn đề chính:

"Tôi cần cô đi với tôi."

"What?"

Dù ẩn sau lớp mũ chùm đầu nhưng Xử Nữ vẫn thấy được khóe môi anh đang giật giật.

"Cô từ chối?"

"Tôi sợ ma!"

Song Tử: "..."

Giọng anh trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì:

"Tôi cần cô đi theo tôi là vì sợ mấy con ma kia sẽ đến tìm cô."

"Chắc sẽ không đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top