Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Sự bảo vệ của thần chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó Xử Nữ không gặp bất kì tình huống nguy hiểm nào nên cô đã đưa lời cảnh báo của Song Tử vào quên lãng. Hằng ngày ở trong nhà ăn rồi ngủ, vô lo vô nghĩ.

Xử Nữ là một sinh viên năm ba vừa học vừa làm. Cô học khoa tâm lí, sau này có ý định làm bác sĩ. Bởi vì ở trên lớp cô là học sinh được các giảng viên yêu quý nên xin nghỉ vài ngày các giảng viên đều không có ý kiến, thậm chí còn muốn Xử Nữ nghỉ thêm vài ngày nữa.

Xử Nữ nằm dài trong phòng lướt điện thoại, đột nhiên cô nghe một tiếng sột soạt. Xử Nữ rùng mình nhìn ra ngoài cửa, phát hiện một cái bóng đen ngậm bông hoa.

Nhớ lại cảnh nghẹt thở hôm ở bệnh viện, Xử Nữ sợ hãi run rẩy. Đúng lúc bóng đen lao tới, Ngạn Xử Nữ hét lên:

"Song Tử!"

Một luồng khí vụt qua trước mặt Xử Nữ bao trùm lấy bóng đen kia. Song Tử từ trong luồng khí lạnh lùng bước ra. 

Mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng Xử Nữ nghe thấy giọng điệu hắn rất tức giận quát:

"Cô có biết cô vừa nói gì không?"

Xử Nữ ngơ ngác: "Tôi..."

Hắn vụt tới, túm lấy hai vai cô. Hung dữ nói:

"Tên của thần chết không được gọi tùy tiện! Bây giờ cô thấy thế nào? Có gặp vấn đề gì không?"

Đối diện với Song Tử, cô không thốt lên nổi câu nào. Trong đầu chỉ đang suy nghĩ vì sao hắn lại lo lắng cho cô.

Song Tử cũng nhận ra bản thân hơi quá vội vàng thu tay lại. Sau đó liền biến mất.

Song Tử tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ lâu năm, trên tay anh cầm bông hoa đỏ rực xoay đi xoay lại.

"Nhớ ai đó?"

Song Tử không cảm xúc ngước lên, Mạnh Bà đứng trước mặt anh khua tay.

"Thiên Bình, không phải cô nói nếu có ai gọi tên thần chết thì sẽ chết sao? Vậy người đó vì sao...?

Thiên Bình chắp tay ra sau lưng khẽ cười.

"Chuyện đó anh cũng đã thấy rồi, bất kể yêu ma hay con người nếu gọi tên anh thì sẽ tan biến thôi!"

Nói rồi Thiên Bình ngưng một lát, cô liếc qua bông hoa trên tay Song Tử.

"Này! Hái hoa bỉ ngạn là không được đâu!"

Song Tử thở ra một hơi, một tay bóp nát bông hoa.

"Không phải tôi hái."

Thiên Bình bĩu môi. Bỉ ngạn hoa mọc ở chân cầu Vong Xuyên không phải là bông hoa có thể tùy tiện hái. Linh hồn chạm vào thì không nói, nếu con người chạm vào... e là hồn bay phách tán.

"Mạnh Bà bà! Bà lại trốn việc hả?"

Hắc Bạch Vô Thường thình lình xuất hiện chỉ trích. Hai người này đi đâu cũng dính lấy nhau.

Mạnh Bà Thiên Bình vốn không muốn quan tâm, cô tiếp túc nói chuyện với Song Tử.

"Ta nói này, cô gái đó rất đặc biệt. Sao anh không thử yêu đương một chút?"

Dứt lời, Hắc Bạch Vô Thường kinh ngạc nhìn cô, đồng thanh nói:

"Cái gì cơ?"

Song Tử hơi cau mày lại. Giọng điệu anh mị hoặc cuốn hút nhưng âm trầm sắc bén:

"Mạnh Bà, đừng lo chuyện bao đồng!"

Thiên Bình nhún vai một cái rồi đáp:

"Chưa có ai gọi thẳng tên anh như vậy mà không xảy ra vấn đề gì, anh không muốn được người khác gọi tên hay sao?"

Song Tử ngẩn người, anh có muốn hay không, đương nhiên anh là người rõ nhất. Nhưng mỗi lần nghĩ tới cảnh những linh hồn hay con người cất tiếng gọi cái tên "Song Tử" liền tan biến thì anh lại không đủ can đảm. Ai nói tử thần không có nỗi lo lắng, ai nói tử thần chỉ biết bắt giữ linh hồn? Song Tử thực sự rất chán nản với thân phận này.

"Mạnh Bà đừng nói lung tung, suốt ngày trốn việc!" Bạch Vô Thường liếc xéo Thiên Bình, Hắc Vô Thường tiếp lời:

"Linh hồn sắp được đưa tới rồi, bà mau đi làm việc đi!"

Thiên Bình bực bội rời đi, người khác nhìn vào còn không nghĩ cô là Mạnh Bà. Cũng may Diêm Vương luôn châm chước, lúc nào cũng bảo vệ vị này nên Thiên Bình mới ngông cuồng như vậy.

Hắc Bạch Vô Thường thầm thở dài, có ai biết được Mạnh Bà thật ra là một người trẻ như vậy không chứ?

"Tử thần, chúng tôi đến đây là có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?"

"Đã tra ra rồi, hơn một trăm linh hồn được thả ra đi quấy nhiễu trần giới. Hôm qua chúng tôi bắt được hai tên, chúng khai có một tên ác ma đứng sau sai khiến chúng đi bắt linh hồn một cô gái, khiến cho cô ta hồn bay phách tán. Đồng thời phá phách làm cho sổ sinh tử nhiễu loạn."

Tử Thần lạnh lùng ngồi đó nghe hết chuyện, anh gật đầu rồi vụt một cái rời đi để lại Hắc Bạch Vô Thường ngơ ngác nhìn nhau. Hắc Vô Thường quay sang huynh đệ của mình hỏi:

"Cô gái đó có phải người hôm ấy không?"

Bạch Vô Thường gật đầu phụ họa: "Có lẽ vậy!"

"Thực sự là vậy?"

"Ừ!"

...

Đêm tối âm u tĩnh mịch, dưới làn đường xuất hiện một làn khói trắng nhè nhẹ bay. Trên một con đường không bóng người, Xử Nữ cong chân bỏ chạy, lâu lâu con liếc nhìn về phía sau. Ở phía sau có hai cái bóng trắng đuổi theo cô, vẻ mặt cực kì kinh dị. Nếu không phải cô có gan lớn thì bây giờ có lẽ đã sợ đến mức ngất đi rồi.

Xử Nữ nhớ bản thân đã tắt đèn đi ngủ vậy mà khi cô ý thức lại được thì đã xuất hiện ở ngoài đường. Cô cho rằng bản thân bị mộng du, loại mộng du này cũng thật đáng sợ mà. Rồi hai cái bóng trắng này xuất hiện đuổi theo cô, sau đó... không còn sau đó nữa.

Xử Nữ chạy thục mạng về phía trước không cần biết đang ở nơi nào. Bỗng cô va vào một lồng ngực, Xử Nữ ngước lên, từ góc độ này cô có thể thấy rõ gương mặt âm u dưới mũ chùm đầu.

"Cứu tôi..."

Xử Nữ rươm rướm nước mắt nhìn anh, bỗng cả cơ thể cô nhẹ bẫng, thần chết đang ôm cô kiểu công chúa.

"Song Tử, ngài..."

Nhận được cái liếc mắt lạnh lẽo của anh, Xử Nữ lập tức ngậm miệng lại. Cô quên mất là không được gọi tên anh, lí do là gì nhỉ? À...

Hồn bay phát tán!

Đầu óc Xử Nữ rối như tơ vò, lặp lại ý nghĩ một lần nữa. Bờ môi cô run run, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi.

Anh nói gọi tên tử thần sẽ hồn bay phách tán! Không phải chứ? Tại sao bây giờ cô mới nhớ ra? Nhưng đột nhiên ngẫm nghĩ lại, Xử Nữ đã gọi tên anh hẳn hai lần vậy mà đâu có chuyện gì xảy ra?

Lúc cô suy nghĩ xong thì anh đã tiêu diệt hai linh hồn kia chỉ bằng cái liếc mắt. Xử Nữ bị dọa sợ, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra.

"An toàn rồi!"

Cô từ từ mở mắt, đúng lúc đó một trận gió lớn ập tới thổi bay chiếc mũ của anh. Giây phút ấy Xử Nữ mới ngẩn người ra.

Mái tóc của anh rất đặc biệt, hai màu trắng đen phân biệt rõ ràng. Sợi tóc bạc mỏng rũ xuống đôi mắt đen vô hồn, Xử Nữ có thể nhìn thấy cả gương mặt của anh. Đúng thật là không giống tử thần trong tưởng tượng của cô.

Song Tử cứ như vậy ôm cô biết mất giữa màn đêm, Xử Nữ thất thần được một lát thì bừng tỉnh. Cô vùng vẫy muốn xuống song lại bị Song Tử ôm chặt.

"Còn vùng vẫy thì sẽ chết đấy!"

Cô liền ngưng động đậy.

"Song Tử, đưa tôi đi đâu?"

Song Tử khựng lại, anh nhếch môi:

"Không biết sợ sao? Cô có biết..."

"Tôi biết!" Gọi tên thần chết thì hồn xiêu phách tán chứ gì.

Nhưng mà cô vẫn còn sống sờ sờ đây nè!

Song Tử hờ hững dời mắt khỏi gương mặt cô, trong đầu hiện lên câu nói của Mạnh Bà: "Sao anh không thử yêu đương?". Anh vội vứt bỏ ý nghĩ, chuyện tình giữa tử thần và con người? Tốt nhất là không nên.

"Sau này tôi bảo vệ cô!"

Xử Nữ rùng mình, cảm thấy cái đặc ân này sao mà lớn lao quá, cô có nên nhận hay không?

Song Tử lại nói: "Không cần nghĩ nhiều, chuyện linh hồn tới quấy rối cô tôi cũng có phần liên quan. Tôi cũng cần cô giúp một chuyện."

Xử Nữ không nghi ngờ liền hỏi:

"Chuyện gì?"

"Có một tên ác ma đang đột nhập vào thế giới con người, chỉ có cô mới có thể nhận ra hắn."

Xử Nữ khó hiểu: "Ngài là thần chết còn không nhận ra, sao tôi có thể nhận ra chứ!"

"Bởi vì bọn chúng nhắm vào cô."

"Hả?"

"Chuyện này một phần là do tôi sai sót, tôi ở đây để chuộc lỗi. Cho đến khi tóm được tất cả các linh hồn thì sẽ không phiền cô nữa."

"Nhưng vì sao lại nhắm vào tôi?"

"Chưa tra ra. Quay lại chuyện vừa rồi, về tên ác ma, cô có thể nhận dạng hắn, còn tôi thì không."

Song Tử giải thích tên ác ma đó thường đem theo một bông hoa đỏ bên người, điều này anh được nghe từ các linh hồn khác. Mà bông hoa ấy chỉ có Xử Nữ mới nhìn thấy.

Cô dần dần hình dung ra được điều anh muốn nhờ vã cô.

"Vậy nên chỉ cần tôi thấy ai là con người mà mang theo bông hoa đỏ trên người thì báo cáo với ngài có phải không?"

Trong căn phòng tối có một lỗ hỗng xuất hiện. Song Tử ôm Xử Nữ bước ra từ lỗ hổng, nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm êm. Xử Nữ nhận ra đây là phòng của cô. Ở bên tai, Song Từ thầm nói nhỏ:

"Còn phải tránh xa hắn!"

Song Tử có cảm giác không yên tâm, anh cảm thấy cô gái này không đáng tin cậy. Xử Nữ thì ngược lại hoàn toàn, ngẫm nghĩ câu nói vừa rồi giống như muốn nói "nhớ chú ý an toàn" vậy.

"Được!" Cô đồng ý, có thần chết theo sau bảo vệ, từ nay cô có thể tung hoành rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top