Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Ăn quả quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế taxi trên suốt đoạn đường đi đều không dám lên tiếng. Hạ Thiên Yết giống như một con thú bị thương, nghèn nghẹn như đang đấu tranh với chính bản thân.

Xe chầm chậm dừng lại ở Nha Đề Lộ, Hạ Thiên Yết giống như một hồn ma lang thang, đờ đẫn mở cửa, bước vào trong.

Bà ngoại vừa nghe tiếng động, lắc lắc vật trên tay nói "Cái này là bùa bình an bà mới xin về hôm nay đó, cháu cùng tiểu Nữ mỗi đứa một cái."

Bà cầm hai sợi dây đỏ đứng dậy, xoay người lại sửng sốt "Ơ kìa?"

Hạ Thiên Yết giống như mất hết sức sống, hoàn toàn không còn chút tinh thần của ngày thường.

Bà ngoại lo lắng không yên: "Thân thể không khỏe hay gặp chuyện không vui vậy?"

Hạ Thiên Yết về phòng ngủ, khóa cửa lại, rồi ngã phịch xuống giường.

Mở mắt ra là thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Giản Xử Nữ, nhắm mắt lại là hình ảnh liền thấy cô hốt hoảng đuổi theo sau xe.

Hạ Thiên Yết chân thực cảm nhận được cái gì gọi là "sống không bằng chết"

Bà ngoại gõ nhẹ lên cánh cửa, sau đó không còn nghe tiếng động nữa. không lâu sau bà cúi xuống lặng lẽ nhét vào khe cửa một vật.

Hạ Thiên Yết kê đầu lên tay liếc nhìn chính là tấm bùa thêu tên anh để cầu bình an.

Bà lão rất biết điều, có lẽ ánh mắt bà có thể nhìn thấu lòng người, nên chắc bà cũng đoán được, cháu dâu của bà đang không vui.

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Yết không khỏi bật cười thành tiếng, nhưng nụ cười đó lại rất đau, đau đến mức nước mắt cứ chực trào ra.

------

Giản Xử Nữ là được Đào Kim Ngưu phát hiện.

cô ngồi một mình bên lề đường, giống như một chú chó hoang, tay quấn băng vải, chân vì đau đớn không tự chủ mà phát run.

Đào Kim Ngưu sốt ruột vội xuống xe mắng một trận "Chị còn muốn sống nữa hay không, làm gì thế hả? Ngồi dưới đất không biết lạnh sao, chị muốn ngồi đó đóng vai người tuyết à?"

Nhưng khi Giản Xử Nữ ngẩng đầu lên, cơn giận trong Đào Kim Ngưu nhất thời biến mất chẳng còn chút tăm tích

Mặt Giản Xử Nữ đẫm đầy nước mắt, khóc nấc không thành tiếng, Đào Kim Ngưu ngồi xuống kề sát lại mới nghe được lời Giản Xử Nữ nói.

"Hạ Thiên Yết không cần chị nữa."

"không cần thì thôi, ai thèm." Đào Kim Ngưu đau lòng "Hôm nay anh ta lạnh nhạt với chị, hừm, để ngày mai em đông lạnh chết anh ta."

"không có ngày mai." Giản Xử Nữ khổ sở lên tiếng "không còn cơ hội nữa."

Đào Kim Ngưu đau lòng nhìn cô "Chị, đừng khóc nữa được không? Chị khóc em lại muốn khóc theo. "

Hai mắt cậu đầy nước "Hai chị em mình còn thiếu cái thau đặt trên mặt đất, nói không chừng có người đi qua sẽ quăng tiền vô đó. Được một đồng, em chia chị phân nửa nha, xin chị đó, đừng khóc mà!"

Giản Xử Nữ dựa vào vai Đào Kim Ngưu, càng nức nở dữ dội hơn.

Đào Kim Ngưu đau lòng, cởi áo khoác ngoài khoác cho cô "cô gái đang thất tình kia ơi, hãy đến đây để em bảo vệ nào, tình yêu, thứ này thật sự quá đáng sợ."

Người cô ngày càng lạnh, cậu cũng không trì hoãn liền ôm cô vào xe, chạy nhanh đến bệnh viện

Kết quả đêm đó Giản Xử Nữ sốt cao.

Sốt hơn bốn mươi độ, phải uống thuốc mới hạ xuống, ngừng thuốc nhiệt độ lại cao như sắp thiêu cháy cô vậy.

Đào Khê Hồng nóng vội đến độ cứ một phút lại sờ trán cô một lần, Đào Kim Ngưu lo lắng "Mẹ, chị nóng có thể luộc được trứng gà rồi! Đừng để nóng quá chín não chị ấy luôn đó!"

"Đừng ầm ĩ nữa, còn chưa đủ loạn à!" Đào Khê Hồng lòng như lửa đốt lại ra ngoài tìm bác sĩ.

Đào Kim Ngưu lo sợ, ngồi bên giường bệnh hệt như con cún tội nghiệp thì thầm với Giản Xử Nữ đang ngủ say "Chị như vậy là tự làm khổ mình, anh Hạ hoàn toàn không biết, chị à, thật không đáng mà."

Hai mắt Giản Xử Nữ nhắm nghiền, bị sốt cao đến mê man, mặt đỏ ửng đầy yếu ớt.

cô không hề nhúc nhích.

Đào Kim Ngưu lau nước mắt, phát cáu, hôm nay rơi nước mắt gom lại có khi bằng nước mắt ngày đầu tiên cậu sinh ra rồi.

Đào Kim Ngưu lấy điện thoại ra, gọi cho anh Lục Lục của câu

Công ty Lục Song Tử có việc gấp, thăm Giản Xử Nữ xong liền vội vã chạy trở về, vừa vặn nhận được điện thoại.

"Trời ạ, có phải kiếp trước anh mắc nợ chị em hai người không, một đứa ương bướng một đứa lằng nhằng." Lục Song Tử cầm chìa khoá xe lên đi ra ngoài. "Chờ đó, anh đến ngay!"

Đào Kim Ngưu lầm bầm đồng ý sau đó trịnh trọng nói "anh Lục Lục, trên đường tới có thể thuận đường mang một phần cánh gà rán không, nhớ mua sáu cái bằng không ăn không đủ no."

Lục Song Tử: " ... "

Cánh gà đến, nhiệt độ cơ thể Giản Xử Nữ vừa mới hạ xuống lại đột ngột tăng lên.

Bác sĩ không dám cho cô dùng thuốc liên tục, chỉ căn dặn dùng các biện pháp vật lý để hạ sốt. Giản Xử Nữ đắp túi chườm đá trên trán, hai môi khô khốc bong cả da.

"Trong lòng chị em đầy ấm ức, đau lòng và buồn phiền, không thể giải toả, tự mình làm khổ mình, thật quá đáng thương rồi." Đào Kim Ngưu bỏ cánh gà xuống quay lại diễn cảnh tình thâm ý nặng.

Lục Song Tử chạm mu bàn tay vào mặt cô, "Đệch" anh kêu lên "Này, nhiệt độ này có thể nướng được thịt đấy."

"Mẹ em sốt ruột đang muốn chuyển viện đây."

"Chuyển cái rắm, bệnh viện này là tốt nhất tỉnh rồi."

Lục Song Tử rút một điếu xì gà, ngậm vào miệng, rồi dựa lưng vào cái bàn bên tường, im lặng mấy giây anh có quyết định.

Đào Kim Ngưu được một trận kinh ngạc "anh Lục Lục, anh muốn làm gì?"

Chỉ thấy Lục Song Tử cởi áo khoác ngoài, không nói gì thêm bế Giản Xử Nữ đang nằm trên giường bệnh lên, trước khi đi không quên quấn kín người cô lại.

"không cần đi cùng, tôi mang chị cậu đi tìm thuốc."

Lục Song Tử đi thẳng đến bãi đỗ xe, chở theo Giản Xử Nữ đang mê man lái xe thẳng ra ngoài.

------

Đêm dài sắp qua, bà ngoại có thói quen thắp hương bái Phật vào sáng sớm, mười lăm mỗi tháng đều vào lúc không giờ đến miếu dâng hương bái Phật.

trên bàn còn để chén cháo thịt vẫn còn vương hơi ấm, Hạ Thiên Yết đã dậy từ lâu, xuống khỏi giường đi ra phòng khách

"Đùng! Đùng! Đùng!" Tiếng đập cửa thô lỗ vang lên khiến Hạ Thiên Yết tỉnh táo lại, anh nhíu mày "Ai vậy?"

Bên ngoài không trả lời, cũng không ngừng đập cửa.

"Muốn chết hả!" Hạ Thiên Yết bừng bừng lửa giận, vừa mở cửa ra đã lãnh trọn một nắm đấm ngã xuống đất.

Lục Song Tử xắn tay áo lên, nét mặt lạnh lùng.

Mùi máu tươi xộc lên trong miệng, tức giận trào lên trong mắt Hạ Thiên Yết "Đệch! Họ Lục kia, nổi điên cái gì vậy?"

Lục Song Tử tiến về trước hai bước, túm mạnh lấy cổ áo người kia đẩy về phía tường "Đúng vậy, ông đây là đang phát điên! Có phải cậu nói chia tay với tiểu Nữ hay không? Có phải hay không?"

Hạ Thiên Yết thở hắt ra, máu từ khoé miệng chảy xuống "cô ấy bị đám khốn kiếp kia đánh thành như vậy, cũng là vì tôi! Sao tôi có thể để cô ấy tiếp tục chịu khổ."

"Mẹ kiếp, đồ vô dụng!" Lục Song Tử lại một quyền đấm vào mặt người kia "Nếu cậu thật sự đau lòng thì phải phấn chấn lên, Hạ Thiên Yết trước kia tôi biết chết ở cái xó nào rồi. Cậu nhìn bộ dạng cậu hiện tại là gì? Đúng, trong mắt tôi hiện tại cậu hoàn toàn không xứng với cô ấy!"

Đôi mắt Hạ Thiên Yết đỏ ửng: "Nên tôi mới chia tay với cô ấy!"

"Cậu không xứng, không phải vì cậu không có tiền mà cậu không xứng với tâm tư và dũng cảm của tiểu Nữ!" Lục Song Tử vô cùng tức giận "Em họ tôi đúng là nhân duyên lận đận, ông trời thật không có mắt. một thằng cặn bã đã hao tốn của nó mười năm, còn cậu lại làm nó tan nát cả trái tim!"

Hạ Thiên Yết chỉ cảm thấy ong ong bên tai.

Lục Song Tử lôi cổ áo, ném cả người anh xuống đất "Cậu còn dám nói chia tay, tôi cho cậu biết dù muốn chia tay cũng là tiểu Nữ mở miệng trước! Thứ rác rưởi như cậu còn dám tổn thương con bé nữa, tôi sẽ đem cậu ném xuống biển!"

Hạ Thiên Yết tỉnh táo lại, bộc phát cơn giận một cước đạp Lục Song Tử ngã xuống, chuyển bại thành thắng cho anh ta một đấm.

"Cậu cho rằng chỉ mình cậu thương cô ấy sao! Lúc nhìn thấy cô ấy người đầy máu nằm trên đất, tôi thật chỉ muốn tự bắn mình một phát!"

"Bắn đi, bắn liền đi!" Lục Song Tử từ trong túi áo lấy ra một khẩu súng màu bạc ném "cộp" lên bàn.

Đây là thứ mà bình thường Lục Song Tử mang theo để phòng thân, cũng chưa bao giờ mang ra, có thể thấy lần này anh thật sự rất tức giận

Hạ Thiên Yết không nói lời nào, hốc mắt đỏ sậm, anh lúc này chính là bị nước mắt khiến cho bản thân nghẹt thở.

Lục Song Tử vẫn còn chút lý trí lấy khẩu súng lại, giọng trầm mặc "Bò ra đây với ông ngay."

Hạ Thiên Yết đứng im hai giây, sau đó lặng lẽ đi theo.

Chiếc Land Rover dừng lại ở cửa, Lục Song Tử mở cửa xe chỗ ngồi cạnh ghế lái.

Hạ Thiên Yết nhíu mắt, chỉ thấy chỗ đó có bóng người.

Lục Song Tử bế Giản Xử Nữ ra khỏi xe, mang đến trước mặt Hạ Thiên Yết cũng không thèm để ý anh đã chuẩn bị chưa liền nhét cô vào lòng anh "Tự đứng ra giải quyết đống nợ cậu gây!"

Hạ Thiên Yết nhanh tay đón lấy và siết chặt vào lòng Mày anh nhíu lại, có chút tức giận "Lục Song Tử!"

Nhưng anh nhanh chóng cảm nhận được xúc cảm trong vòng tay anh có chút khác thường. Rất nóng, cách lớp áo khoác dày như vậy vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Lục Song Tử hừ lạnh một tiếng "cô bé nhà tôi sốt cao cả đêm, yên tâm, sốt không cao lắm đâu, chỉ hơn bốn mươi độ thôi. Cũng không có gì đáng lo, bác sĩ chỉ nói hết thuốc chữa thôi. Xong, cậu tự lo liệu đi."

nói xong anh lập tức hùng hổ ngồi vào ghế lái, khởi động xe rời đi. Hạ Thiên Yết đứng sau xe hớp phải một miệng khói, không dám chậm trễ ôm Giản Xử Nữ chạy nhanh vào nhà.

anh mang cô thả xuống giường, nương theo ánh đèn sang rốt cuộc nhìn thấy rõ, gương mặt của Giản Xử Nữ đỏ như mông khỉ. Hạ Thiên Yết lúc đầu không để ý, dùng tay sờ lên trán kiểm tra nhiệt độ của cô, sau đó trong lòng lại đau nhói.

Giản Xử Nữ tựa hồ cảm nhận được mùi hương quen thuộc, lúc này mới chịu mở mắt ra, vừa nhìn thấy Hạ Thiên Yết. Lập tức lẩm bẩm gì đó giống như lúc này mới cảm thấy đau, cô nhấc người lên cọ cọ vào người anh, lại nhăn gương mặt đang đỏ ửng vì sốt cao vùi vào ngực anh.

Hạ Thiên Yết kiềm chế, đem cô ấn xuống giường lại: "Em muốn tôi đau lòng đến nát tim nát phổi đúng không? Hửm? Giản Xử Nữ, em giỏi lắm!"

Giản Xử Nữ thật sự phát sốt, cũng thật sự hồ đồ, không thể hé răng, bộ dạng thật sự rất đáng thương.

Hạ Thiên Yết mang thau nước ấm lại, sau đó xắn tay áo lên, giúp cô cởi quần áo.

anh hoàn toàn quên mất hai người đã chia tay, động tác vẫn thành thạo và hợp lí cứ như "người trong nhà"

trên người Giản Xử Nữ bị thương cố gắng nương theo nhưng vẫn không cẩn thận động vào chỗ đau, cô liền cau mày, Hạ Thiên Yết căng thẳng cuống cuồng "Xin lỗi, thực xin lỗi."

Giản Xử Nữ giống như bị uống thuốc an thần, người vẫn còn choáng váng mơ màng, nhưng vẫn vươn tay lên ôm cổ Hạ Thiên Yết theo bản năng.

Hạ Thiên Yết chật vật né tránh không cho cô ôm, để lau nước ấm khắp người cô cho hạ sốt, chính anh cũng toát mồ hôi ướt cả người.

Giản Xử Nữ không ngừng huyên náo, lúc thì khóc, lúc lại kêu đau, lúc thì kêu anh là ông xã, khi thì mắng anh là đồ khốn kiếp. Nước mắt nước mũi đầm đìa, đến cuối cùng mơ mơ màng màng nức nở nói "Em không chia tay."

Hạ Thiên Yết không có cách, đành giang tay ôm cô vào lòng, dang đôi chân dài giữ chặt lấy chân cô không cho cô đá chăn đi được nữa.

thật lạ là Giản Xử Nữ thật sự nằm im trở lại.

Hạ Thiên Yết im lặng không nói, lý trí đang bảo anh buông cô ra, nhưng thân thể lại cực kì thành thực khiến anh không thể thờ ơ, càng không thể dụng tâm cứng rắn được

Người Giản Xử Nữ nóng như lửa, yên ổn hơn một giờ, sau nữa đêm lại càng nóng dữ dội hơn.

Hạ Thiên Yết thầm mắng một tiếng, nhanh chóng rời khỏi giường, cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Rạng sáng mùa đông lạnh lẽo, anh dùng nước lạnh muốn thấu xương liên tục dội lên người, cắn răng chịu lạnh chừng mười phút mới tắt nước đi ra.

Hạ Thiên Yết run rẩy chạy đến giường, chui vào chăn, kéo Giản Xử Nữ vào lòng.

Thân thể anh lạnh lẽo như một khối băng, Giản Xử Nữ theo bản năng nhích lại gần, người này như là thuốc tiên cứu mạng, cũng như là niềm an ủi duy nhất của cả kiếp này và kiếp trước.

Thân thể cả hai như lửa và băng, tưởng chừng không thể gặp gỡ nhưng lúc này lại tựa vào nhau như có thể cùng nhau như thế mãi mãi đến suốt đời.

Nhiệt độ cơ thể Giản Xử Nữ chậm rãi hạ xuống, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.

Bốn giờ sáng, Hạ Thiên Yết xoay người kề sát vào mặt cô, dùng trán cọ vào trán cô, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi

Khi Giản Xử Nữ tỉnh lại trong nhà không có một bóng người. Đầu cô đau dữ dội, không thể nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì. Chỉ nhớ Lục Song Tử mang cô gói lại như bánh chưng, khiêng trên người chạy tới chạy lui.

Về phần vì sao lại ở nhà Hạ Thiên Yết, Giản Xử Nữ nghĩ nhất định là hàng giao đến tận cửa, nhưng lại bị người ta cự tuyệt không thèm nhận.

Tâm trạng Giản Xử Nữ xấu đi, cơ thể cũng rất mệt mỏi, cô không ở lại, khập khiễng ra ngoài đón xe.

------

Giản Xử Nữ kéo lê thân thể đau nhức trở về nhà trọ, gọi cho Lục Song Tử mắng một trận xối xả, Lục Song Tử cực kì buồn bực, không phải chứ, lòng tốt của mình lại không được công nhận?

Cứ như thế, Giản Xử Nữ xin nghỉ bệnh một tuần, mỗi ngày đều nằm vùi trên giường.

Lục Song Tử đoán chừng thời gian cô đã nguôi giận, tối ngày thứ tư đã mặt dày mày dạn lôi kéo Đào Kim Ngưu đến nhà cô.

Giản Xử Nữ nhìn thấy hai người bọn họ liền cảm thấy phiền lòng: "Em đang bị thương, không thể nấu cơm."

"không cần em làm, anh gọi lẩu, sắp đưa đến rồi." Lục Song Tử ngồi trên sô pha, bắt chéo chân.

Đào Kim Ngưu mang đến rất nhiều hoa quả: "Chị, em đang quan tâm chị đó!"

Giản Xử Nữ lườm cậu một cái "Thôi đi, mấy thứ em mua đều là chính em thích ăn."

Sau khi rửa sạch một chậu đầy dâu tây, Đào Kim Ngưu ăn một lượt ba trái, đầy cả miệng chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý cách cô nói.

Lục Song Tử cẩn thận nhìn mặt cô, hài lòng nói "không sai, trắng trẻo nõn nà, một chút cũng không giống bị thương."

Giản Xử Nữ không quan tâm, ngồi trên sô pha xem di động.

"Tiểu Nữ" Lục Song Tử cợt nhả kề sát mặt lại, nhẹ nhàng thăm dò "đang đọc tin nhắn của Hạ Thiên Yết hả?"

Vừa nghe cái tên này, Giản Xử Nữ nhíu mày nổi giận, ném di động xuống bàn "không có."

"A a a... Còn nổi giận" Lục Song Tử cắt ngang "anh quan tâm một chút không được à, dù sao hai người cũng chia tay rồi."

"Lục Song Tử!" Giản Xử Nữ tức giận hét

"Gọi anh làm gì? Đến đây, ăn dâu tây này." Lục Song Tử thảnh thơi cầm lấy hai trái, cứ thế cho vào miệng.

Giản Xử Nữ đỏ cả vành mắt oán hận nhìn theo.

Lục Song Tử vội chạy sang lấy lòng "anh xin lỗi, không nên nhắc đến cái tên vô sỉ khốn kiếp đó nữa."

nói chưa dứt lời đã thấy Giản Xử Nữ rất thương tâm.

không phải vô liêm sỉ sao, nói chia tay là chia tay, nói không gặp liền không gặp, bốn ngày nay cứ như bốc hơi khỏi mặt đất vậy.

Lúc này Đào Kim Ngưu đứng trên ban công kêu một tiếng trong cổ họng "Chị! Mau ra đây xem này!"

Lục Song Tử lên tiếng "Kêu cái gì, cậu gặp quỷ hả?"

Đào Kim Ngưu "anh Hạ...!"

Hạ Thiên Yết? Lục Song Tử nhíu mày, chạy tới, nhoài người ra ngoài thì vừa thấy "Ai... ôi... mình, thật sự à... mịa nó!"

Giản Xử Nữ ngồi trên sô pha, quay lưng về phía họ.

"Tiểu Nữ, em thật sự không ra nhìn thật sao?" Lục Song Tử hỏi qua loa sau đó nói thêm "Hay là em đừng ra đây nhìn, kẻo lát nữa lại không nuốt nổi lẩu."

Đào Kim Ngưu: "Đúng đó, đúng đó, nên trừng phạt anh ta thật nhiều vào, đi học nếu không làm đủ bài tập sẽ bị đứng suốt tiết đó, chị, đừng mềm lòng, cứ để anh ta đứng tới trời sáng luôn."

Lục Song Tử cười hí hí cùng Đào Kim Ngưu thảo luận "Có giống như "Hòn vọng thê" không?"

Đào Kim Ngưu cười đến phun cả dâu tây trong miệng "ha ha ha..."

Giản Xử Nữ từ tức giận đến buồn cười, rồi đến ấm ức và sợ hãi, cô thật sự không bước sang nhìn Hạ Thiên Yết dù chỉ một lần.

Đào Kim Ngưu từ ban công chạy vào phòng khách, mang theo một trái táo ngồi kế bên Giản Xử Nữ.

"Chị, ăn táo có nhiều dinh dưỡng", Đào Kim Ngưu lấy dao gọt vỏ táo "Kỹ thuật có tốt hay không, nhìn quả táo nhỏ này xem, da vừa mọng vừa mỏng, ngọt đến khóc thét luôn ~ "

Công phu lắm lời của Đào ảnh đế đã đạt đến đỉnh cao, lại thêm một cảnh giới mới tự khen mình "Em thật tài giỏi nha, thi vào cao đẳng ngữ văn 52 cũng không phải chuyện khó, chị, chị không đến vỗ tay chúc mừng sao?"

Cậu đặt vỏ táo lên bàn, ngẩng đầu đưa tay lên "Xong rồi, há miệng ăn táo nào."

Lục Song Tử hưng phấn chạy tọt vào phòng khách "Đến rồi, đến rồi, Hạ Thiên Yết vô liêm sỉ không kiềm chế nổi nữa, đang đi lên kìa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top