Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Tặng em một bức họa lưu ly?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ ngủ dậy sau một đêm ôn bài mệt mỏi. Dường như cô cảm thấy không khí hôm nay hơi lạ thường, thường thì giờ này Nhân Mã và Thiên Bình sẽ ngồi vào bàn ôn lại bài nhưng hôm nay cả hai lại thản nhiên bấm điện thoại. Quay sang hỏi Nhân Mã thì cô bạn chỉ vào điện thoại.

"Cậu lên trang trường đi."

Trong lòng Xử Nữ cảm thấy vô cùng bất an, cô mở điện thoại, nhấn vào trang chủ của trường. Bài đăng sớm nhất là vào năm giờ sáng nay. Nói rằng bị lộ đề thi nên dời ngày thi sang ngày mai.

"Lộ đề thi..."

Thiên Bình nghiêm túc nói: "Mọi người nghi ngờ thầy Thiên Yết làm lộ đề, vì tối hôm qua có thấy thầy ấy ở với một vài học sinh. Nếu đây là sự thật thì có khả năng thầy ấy sẽ bị phạt nặng đấy."

"Không thể nào!" Xử Nữ kích động. Cô nói tiếp: "Hôm qua tớ thấy thầy ấy sửa xe đạp cho các bạn ấy, làm gì có chuyện lộ đề..."

Nhân Mã lo lắng nhìn Xử Nữ: "Thật ra... mọi người nghi cậu và thầy ấy..."

Xử Nữ chết lặng.

"Tại sao?"

"Chỉ là lời đồn thôi, tại mọi người thấy thầy ấy và cậu hay đi cùng nhau."

Xử Nữ thay đồ rời khỏi phòng, cô chạy ra ngoài hành lang, phát hiện các bạn học nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường. Xử Nữ né tránh ánh mắt của mọi người, chạy một mạch lên phòng hiệu trưởng.

Cánh cửa phòng hiệu trưởng bật mở, Xử Nữ xông vào. Bên trong đang có thầy hiệu trưởng và Thiên Yết.

Anh cũng ở đây... lẽ nào anh bị phạt?

"Thầy, thầy Thiên Yết nhất định không có vụ làm lộ đề thi."

"Em! Làm gì mà xông vào như thế?"

Xử Nữ hoảng quá nên quên mất, cô lùi về sau vài bước, thất thần nói xin lỗi. Thiên Yết quay lại ra hiệu với cô, có lẽ thầy muốn cô rời đi. Nhưng Xử Nữ không thể bỏ mặc anh... trong đầu cô lúc này chỉ có một câu chạy qua chạy lại, đó là không được bỏ mặc anh.

"Tại sao thầy lại nghi ngờ thầy ấy?"

"Ai nghi ngờ thầy ấy? Em vội vàng cái gì?"

Xử Nữ ngơ ngác: "Vậy... vậy những lời đồn..."

Hiệu trưởng cau mày: "Đám học sinh đó bàn tán, nhân cách thầy Thiên Yết thế nào tôi còn không rõ sao. Em..."

"Thầy hiệu trưởng, vậy chào thầy, tôi về chuẩn bị lại đề thi."

Thiên Yết liếc nhìn Xử Nữ một cái rồi đi ra ngoài, để lại Xử Nữ vẫn chưa hiểu chuyện gì đứng giữa phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng thở dài, tới kí đầu cô một cái:

"Có phải cháu thích thầy ấy không? Nếu lúc nãy không phải thầy ấy mà là một người khác thì cháu còn đứng đây được nữa không? Hết nói nổi cháu!"

Nghe lời trách mắng, Xử Nữ trầm ngâm: "Cháu sợ thầy ấy bị vu oan, ảnh hưởng đến cháu, rõ ràng là do cháu..."

Thầy hiệu trưởng chen vào: "Thôi được rồi, mau về đi!"

Xử Nữ bần thần đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cả đoạn đường không ngừng suy nghĩ về câu nói vô tình của thầy hiệu trưởng.

"Có phải cháu thích thầy ấy không?"

Xử Nữ bật cười ngốc nghếch, sao có thể thế được, chỉ là cô lo lắng cho thầy nên mới hành động như vậy. Hoàn toàn không có ý gì khác, hoàn toàn là sự cảm mến thông thường. 

Phải, chắc chắn là như vậy!

Về đến phòng, Nhân Mã xông tới hỏi tình hình: "Xử Nữ, sao rồi, cậu đi đâu đấy?"

Xử Nữ hoàn hồn: "Tớ chạy ra ngoài chút thôi, không có gì đâu."

Nhân Mã và Thiên Bình thở dài, Nhân Mã than thở: "Cứ tưởng cậu sẽ làm chuyện gì đó lớn chứ."

"Các cậu đừng nghĩ lung tung."

Sau đó trên diễn đàn của trường, hiệu trưởng đăng tin đính chính lại nói không có vụ lộ đề, tất cả chỉ là hiểu lầm. Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết trong êm đẹp.

...

Ngày thi cuối cùng diễn ra vô cùng thuận lợi, mặc dù có một số lời bàn tán khó nghe nhưng Xử Nữ không để tâm lắm. Thứ cô quan tâm lúc này chính là số điểm. Nếu như đạt thủ khoa thì cô có thể đường đường chính chính đòi quà thầy. Nghĩ tới đây, tâm trạng cô phấn khởi hơn hẳn.

Ba ngày sau đó có kết quả thi, trên bảng thông báo thủ khoa các môn, cái tên Lưu Xử Nữ xuất hiện rất nổi bật.

Nhân Mã cầm theo tờ thông báo, hào hứng chạy vào.

"Xử Nữ, cậu đạt thủ khoa môn anh đó! Ui trời tớ hâm mộ cậu quá."

Xử Nữ vui vẻ trong lòng, cô đã làm được rồi...

Lúc đầu cô còn tưởng bản thân bị vấn đề, tự nhiên hứa đạt được thủ khoa. Không ngờ bây giờ đã đạt được, món quà của thầy chắn chắn cô sẽ đòi. Nghĩ đến đây, Xử Nữ không tự chủ được cong môi cười diễm lệ.

Giờ trả bài kết thúc, Xử Nữ phóng nhanh xuống phòng bác bảo vệ. Khoe bác là phụ, gặp thầy là chính.

Bác bảo vệ đang bận rộn ghi chép gì đó, Xử Nữ không dám làm phiền, lẳng lặng chào bác rồi ngó vào bên trong.

Không có thầy...

"Xử Nữ đấy à, bác đang thống kê danh sách học sinh gửi xe. Cháu vào ngồi chơi nhé!"

Xử Nữ ngó nghiêng, hoàn toàn không để tâm đến bác bảo vệ. Thấy vậy, bác bảo vệ thở dài: "Thầy ấy đi về rồi."

Thì ra thầy đã về... Tại sao không đợi cô? Hay thầy không muốn tặng quà cho cô...

Nghĩ cũng đúng, cô chỉ là cô học trò bình thường như bao học trò khác. Cô chỉ là cảm mến thầy, muốn đối tốt với thầy... Xử Nữ khựng lại, tự hỏi bản thân.

Liệu có phải là cảm mến?

Chẳng qua là vài lần gặp gỡ, cảm thấy rất ấn tượng bởi vì thầy cũng thích hoa lưu ly. Xử Nữ không biết vì sao trái tim lại rung lên, dường như nó đang phản kháng suy nghĩ của cô. Nhớ tới câu hỏi của thầy hiệu trưởng và bác bảo vệ, Xử Nữ cảm thấy rất khó chịu. Cô chào bác bảo vệ rồi thất vọng quay về kí túc xá. Nằm thất thần từ trưa đến tối.

Hai tuần sau.

Kì thi học kì hai kết thúc là lúc khép lại hành trình năm lớp mười một. Tất cả học sinh được nghỉ hai tháng, kí túc xá lúc này vắng tanh không một bóng người. Xử Nữ đứng giữa hành lang trơ trọi nhìn xuống dưới sân trường, từng người từng người xách theo vali đi lên xe cùng bố mẹ. Cô thở dài, chuẩn bị vào phòng dọn dẹp đồ đạc. Bạn cùng phòng thì đã đi về từ sớm, chỉ còn mỗi Xử Nữ mãi chưa dọn đồ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Bác bảo vệ được hiệu trưởng đặc cách cho ở tại trường, phòng bảo vệ của bác đầy đủ tiện nghi nên không cần lo lắng gì. Xử Nữ đem theo vali đi ra ngoài cổng, không quên nhắc nhở và chào tạm biệt bác.

"Nghỉ hè vui vẻ nhé!"

"Vâng, thỉnh thoảng cháu đến thăm bác. Bác nhớ đừng ăn đồ ăn nhanh quá nhiều đó!"

"Bác biết rồi, có thầy Thiên Yết mà, cháu khỏi lo."

Nhắc đến Thiên Yết, sắc mặt Xử Nữ cứng đờ. Đã hai tuần cô chưa gặp được anh rồi, không biết anh hiện tại như thế nào, vì sao anh không đến trường? Xử Nữ đã chờ, vô số lần đứng chờ nhưng không thấy chiếc xe quen thuộc nào. Cô buồn rầu kéo vali rời đi, bước chân chậm chạp đi trên con phố nhỏ. Ghé qua con ngõ rồi đi ra đường chính. Phía trước là một bệnh viện lớn, bên cạnh còn có một trại trẻ mồ côi.

Xử Nữ dừng bước, nhìn qua trại trẻ mồ côi rồi ghé vào bệnh viện.

Chị y tá thấy cô đi vào, vui vẻ chào giống như đã thân quen từ lâu: "Ơ Xử Nữ, em quay lại rồi sao?"

Xử Nữ mỉm cười, hỏi thăm chị y tá vài câu rồi tiến sâu vào bên trong.

Lúc đi ngang qua một phòng, đôi chân cô chợt khựng lại, Xử Nữ lùi về sau, nhìn lại vào ô kính nhỏ trên cửa.

Thân thể cô cứng đờ, hô hấp như ngừng lại. Chiếc vali bị buông thõng được đà trượt đi, cũng may có một chị y tá giữ lại. Chị y tá cũng nhận ra Xử Nữ, thấy cô tò mò về người bên trong, chị giải thích:

"Người này hai tuần trước nhập viện, nghe nói bị tai nạn. Chị không thấy người nào đến thăm nên có khá nhiều ấn tượng về anh ta. Em quen sao?"

Xử Nữ mím môi, lẩm bẩm: "Đó là thầy giáo của em!"

...

Thiên Yết bị ánh sáng từ cửa sổ làm chói mắt, anh nhíu mày, với tay kéo rèm cửa sổ lại. Vừa kéo xong thì phát hiện có người ở trong phòng. Anh khó khăn cử động nhìn về phía người đó, ánh mắt thoáng qua một tia bất ngờ.

"Xử Nữ?" Giọng anh yếu ớt vang lên.

Xử Nữ vẫn chăm chú gọt trái cây, lúc sau mới ngước lên. Cô hốt hoảng tiến tới đỡ Thiên Yết.

"Thầy bị tai nạn sao không báo cho mọi người biết, thầy có biết là em..." Cô dừng lại, câu sau chỉ dám nghĩ trong đầu.

Thầy có biết là em rất lo lắng cho thầy không?

"Cho tôi cốc nước!" Cổ họng Thiên Yết khô rát. 

Xử Nữ luống cuống rót nước cho anh, cẩn thận đưa tới. Thiên Yết nhận lấy liền uống một ngụm nước.

Hai tuần trước khi đang trên đường trở về nhà, có một cô bé ham chơi chạy ra giữa đường. Thiên Yết phanh gấp, xe chạy loạng choạng đâm vào gốc cây ven đường khiến anh bị chấn thương ở đầu. Bác sĩ mãi không cho anh ra viện vì sợ này nọ, ảnh hưởng đến trí não.

"Em vào đây làm gì?"

"À..." Chữ à kéo dài mất vài giây, Xử Nữ đang tìm một lí do thích hợp.

"Em vào thăm người thân, vô tình thấy thầy."

"Vậy đã thăm chưa?"

"Rồi ạ!"

Thiên Yết vốn hoài nghi nhưng không hỏi, anh lảng sang một chủ đề khác: "Nghe nói lần này đạt thủ khoa, em muốn tôi tặng gì?"

"Thầy vẫn còn nhớ sao?" Xử Nữ kích động.

"Mau nói, muốn tôi tặng gì?"

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. Hay thầy đề xuất đi?"

Thiên Yết trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, anh mở miệng:

"Tặng em một bức họa lưu ly?"

Họa lưu ly...

Xử Nữ lẩm bẩm, thầy muốn vẽ cô với hoa lưu ly sao. Cô phấn khích, ánh mắt sáng ngời ngời: "Được, em rất thích, vậy khi nào mới có thể vẽ?"

"Đợi tôi ra viện. Chủ nhật tuần này ra bờ sông ở công viên gần đây. Nhà em ở gần đây không? Nếu không tôi đi đón em."

"A! Em tự đến, nhà em rất gần công viên."

"Được, vậy tôi đợi em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top