Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 811 -> 815

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 811: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (11)

Lục Thiên Yết nhìn Kiều Xử Nữ, trực tiếp đi đến giữa trường học, có một hoa viên xinh đẹp, ở đó còn có một cái hồ nước, lúc đi qua bên hồ, Kiều Xử Nữ đột nhiên chỉ vào một cái ghế đá rồi nói: "Em từng nhìn thấy có nữ sinh gửi thư tình cho anh."

"Là sao?" Lục Thiên Yết nhẹ nhàng hỏi lại một câu, nắm tay Kiều Xử Nữ đi về phía trước, chỉ vào một gốc cây đào bên cạnh một ngọn núi giả, nói: "Làm cũng thật giống, nhìn thấy có một nam sinh ở chỗ này đưa socola cho em."

"Có sao?" Kiều Xử Nữ quái lạ nhìn chỗ anh chỉ một lúc, sau đó mới lờ mờ nhớ rõ từng có một sự việc như thế, vì thế mở miệng nói: "Thế nhưng socola em không ăn, còn đưa cho Bạch Dương."

"Thư tình anh cũng không đọc, mà vứt vào thùng rác."

Kiều Xử Nữ không nhịn được nở nụ cười, đi chậm chậm bên cạnh anh, tay trong tay, lúc đi đến phía trước một con đường, cô lại mở miệng nói: "Trước kia lúc đến trường, em thường xuyên dao động ở trên con đường này, bởi vì mỗi lần lắc lư là có thể nhìn thấy anh."

Con đường này, là con đường đi đến thư viện, ngay lúc đó, Lục Thiên Yết hay đến đó học, Kiều Xử Nữ lại mỉm cười: "Lúc ấy, mỗi lần thấy anh, không phải đi từ thư viện ra thì lại là chuẩn bị vào thư viện."

Thật ra anh cũng không thật sự muốn đi thư viện, chỉ là thường xuyên nhìn thấy cô ở đây, anh cũng thích đi con đường này, đến thư viện chỉ là lấy cớ mà thôi.

Nhớ tới những chuyện cũ lúc còn trẻ này, tuy cực kỳ ngây ngô, nhưng lại rất đẹp đẽ, Lục Thiên Yết không nhịn được cười nhẹ hai tiếng: "Thật khéo, sở dĩ anh thích con đường này, cũng là bởi vì có thể gặp em."

Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ tay trong tay đi quanh trường mấy lần, mỗi lần đi đến một nơi nào đó, bọn họ đều có thể nghĩ đã từng ở đây, vì đối phương mà vụng trộm suy nghĩ chút tâm tư.

Sau trường học có một rừng cây nhỏ, cô đã vì anh mà ở đó chảy rất nhiều nước mắt.

Đoạn đường sau trường học, anh từng đánh nhau một trận với một nam sinh nói xấu sau lưng cô.

Căn tin trong siêu thị, vì làm bộ như không hẹn mà gặp, anh không thích ăn kẹo que, cũng sẽ ăn, cô không thích uống nước cam cũng sẽ uống.

Có một số việc đã qua thật lâu, cứ nghĩ đã sớm quên mất.

Nhưng là xem lại quang cảnh mười năm trước, mới phát hiện, từ thời niên thiếu thanh xuân đến bây giờ, trong đầu bọn họ chỉ cần về lại đây từng chút từng chút, đều có thể nhớ rõ ràng như vậy.

-

Đi khắp mỗi nơi mỗi góc trong trường học, Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết sau cùng đi đến thư viện.

Đây là nơi cô đến trường, vẫn thường ảo tưởng mình và Lục Thiên Yết sớm yêu nhau, kề vai ở trong thư viện cùng đọc sách.

Bởi vì là chủ nhật, người trong thư viện rất ít, trừ bỏ người thủ thư, chỉ có hai ba học sinh mặc đồng phục, ngồi bên cạnh cửa sổ tập trung tinh thần đọc sách.

Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ đi xuyên qua một loạt giá sách, tìm một chỗ không người, ngồi xuống.

Lúc đi qua giá sách, Lục Thiên Yết tiện tay cầm một quyển sách hóa học, mà Kiều Xử Nữ lại cầm một cuốn tạp chí thiếu niên.

Hai người ngồi song song, cực kỳ tuân thủ quy định của thư viện, không hề nói chuyện, chỉ yên lặng xem sách.
















Chương 812: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (12)

Lục Thiên Yết giống như mang theo giấy bút theo người, không biết lấy ra từ lúc nào, thoát ly khỏi sách vở đã lâu, anh lại có thể dễ dàng giải một đề hóa học.

Thế nhưng anh chỉ tiện tay lật đến trang thứ hai, liền lấy từ trong túi ra một phong thư màu tím, nhẹ nhàng đẩy lên trước mặt Kiều Xử Nữ, sau đó dùng cánh tay phải đẩy nhẹ cô.

Quyển tạp chí kia có vẻ hấp dẫn, Kiều Xử Nữ đọc đến nhập thần, đột nhiên bị anh đẩy một cái, cô liền nghiêng đầu, nhìn thấy có một phong thư, cô nhìn anh, thấy anh đang chậm rãi vẽ tranh, thong dong nghĩ về đề hóa học kia.

Kiều Xử Nữ buồn bực chớp mắt, liền cầm phong thư lên, mở ra, nhìn thấy bên trong có một tờ giấy được gấp lại, rút ra, là màu vàng ấm áp, mở ra, bên trên là dòng chữ như rồng bay phượng múa của Lục Thiên Yết:

"Bạn học Kiều Xử Nữ.

Thật vui khi nhận được thư của em.

Nếu em không ngại, 7:30 đêm nay, anh có thể mời em được không?

Bạn học Lục Thiên Yết."

Phía dưới là thời gian của năm năm trước, lúc này cô mới nghĩ ra, Lục Thiên Yết viết thư trả lời lại phong thư của cô hôm trước nhét vào túi áo anh.

Khóe môi của cô không nhịn được cong lên, nhìn chằm chằm nó một lúc, liền vươn tay, lấy cây bút trong tay anh, sau đó viết lên mặt lá thư, viết một đoạn:

"Bạn học Lục Thiên Yết.

Đêm nay không gặp không về.

Bạn học Kiều Xử Nữ."

Sau đó Kiều Xử Nữ gấp lại tờ giấy, nhét vào phong bì thư, đẩy về trước mặt Lục Thiên Yết.

Lục Thiên Yết nhìn thấy cô viết chữ, cười khẽ một tiếng, cầm lấy tờ giấy, viết nhanh mấy chữ, không bỏ vào phong bì thư mà trực tiếp đưa cho cô.

Kiều Xử Nữ thấy, anh chỉ viết bốn chữ cực kỳ ngắn gọn: "7:30 gặp"

Kiều Xử Nữ kìm nén không bật cười lên, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại, sau đó trong lòng không biết tại sao có một chút thương cảm.

Nếu như, Lục Thiên Yết sớm nói cho cô biết, anh thích cô hoặc là cô sớm nói cho anh biết, cô thích anh, như thế có phải bọn họ đã sớm giống như hiện tại, đã sớm hạnh phúc ở bên nhau.

Kiều Xử Nữ lấy bút trong tay anh, theo bản năng cúi đầu, như là trầm tư cái gì, qua một lúc, lại viết lên giấy một câu: "Thật tiếc, giữa chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy."

Lục Thiên Yết nhìn thấy những lời này, vẻ thoải mái trên mặt cũng trở nên cứng ngắc, vẫn chưa kịp viết chữ, Kiều Xử Nữ đã lấy lại tờ giấy, lại viết một câu: "Lúc trước, anh là vì anh Thiên Bình, mới đối xử với em như thế?"

Kiều Xử Nữ viết câu này, nghĩ đến thời gian anh và cô sắm vai vợ chồng, có một lần cô ngủ trong biệt thự Nghi Sơn, một đêm đó bọn họ nói chuyện rất lâu về người mà anh thích, lúc ấy anh nói, cô gái kia đã kết hôn, từ đầu cô đã không nghĩ đến cô gái trong miệng anh là cô, nhưng là hiện giờ nghĩ lại... Lúc đó, cô đối với anh mà nói, đúng là đã kết hôn, còn có một lần anh uống rượu say, trở lại Cẩm Tú Viên, ôm cô nói, vì sao người cô yêu không phải anh?
















Chương 813: Thăm lại quanh cảnh 10 năm trước (13)

Cô ở lúc đó, còn tưởng rằng anh nhận nhầm người.

Kiều Xử Nữ nghĩ đến đây, không nhịn được thở ra một hơi nói: "Nhưng nếu như anh ám chỉ cho em, chúng ta cũng không bỏ lỡ nhiều năm như thế."

Kiều Xử Nữ thở dài, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, lại viết một đoạn trên giấy: "Anh thích em như thế, vì sao không tranh thủ một phen? Anh cam tâm tình nguyện nhìn em ở bên cạnh người khác sao? Nếu về sau em và anh Thiên Bình không hủy bỏ hôn ước, có phải cả đời này, giữa chúng ta cũng không có cơ hội không?"

Kiều Xử Nữ đẩy tờ giấy đến trước mặt anh, đột nhiên trong lòng nổi lên một chút lo sợ.

May mắn là anh Thiên Bình không thích cô, may mắn là lúc trước cô hủy bỏ hôn ước với anh Thiên Bình thuận lợi, nếu không có lẽ, anh và cô thật sự sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.

Lục Thiên Yết nhìn mấy câu hỏi mà cô viết, im lặng rất lâu, mới cầm bút lên, viết trên giấy.

Anh viết rồi lại ngừng, qua lúc lâu, mới viết xong, xếp giấy lại, rồi để trước mặt cô.

"Không cam lòng, nhưng không có cách nào, bởi vì anh nghĩ rằng Thiên Bình mới đúng là người em yêu, anh rất muốn đi tranh thủ, nhưng anh lại sợ mình làm phiền em. Trong lòng anh Thiên Bình hơn anh rất nhiều lần, cậu ấy thích hợp với em hơn anh, cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy mình không xứng với em."

"Anh cho rằng mình không thấy em là có thể quên em, nhưng là đổi lại mỗi ngày đều nhớ đến. Nếu nhớ đến mà không có giọng nói của em, nhất định chỉ cảm thấy sống không bằng chết."

Lúc Kiều Xử Nữ đọc đến đây, hốc mắt đã trở nên phiếm hồng.

"Mỗi lần em xoay người rời đi, trong lòng anh đều thật sự muốn cầu xin em đừng rời đi, nhưng là có hai luồng suy nghĩ, một là giữ lấy, một là thành toàn cho em, anh rất muốn giữ lấy em nhưng anh không thể ích kỷ như thế, cho nên anh chỉ có thể lựa chọn thành toàn."

"Với anh mà nói, hạnh phúc của em cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của anh, nếu anh sớm biết rằng, hạnh phúc của em ngoài anh ra không ai cho em được, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy tay em, vĩnh viễn không buông ra."

"Nếu em và Thiên Bình không hủy bỏ hôn ước, thà rằng anh nuốt tất cả khổ sở vào trong lòng, cũng tuyệt đối không để cho em biết được, rốt cuộc anh đã làm những gì vì em, bởi vì, không cho em biết, lúc ấy anh chỉ có tài cán làm một chuyện duy nhất vì em thế thôi, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể như vậy."

Lúc trước, cô vẫn cảm thấy anh, lạnh nhạt như vậy, thậm chí khó tiếp xúc, thậm chí là chán ghét cô.

Cho đến bây giờ, cô mới biết được, đằng sau sự lạnh lùng cao ngạo của anh, là thâm tình hơn bất cứ người nào.

Nước mắt của cô, rốt cuộc không thể khống chế nổi nện xuống trên mặt giấy, cô cầm bút, run rẩy viết một câu: "Nếu, em thật sự cùng với người khác thì anh làm sao bây giờ?"

Theo từng chữ cô viết, nước mắt lại hung hăng rơi xuống, làm nhòe mực.

Lục Thiên Yết trả lời cô bằng tám chữ: "Cả đời không cưới, cô độc đến hết."

-

Lúc bảy giờ, Lục Thiên Yết lấy cớ đi toilet, rời khỏi thư viện.

Kiều Xử Nữ một mình đợi hơn mười phút, cũng chưa thấy anh trở lại, cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gọi đi, lại nhận được tin nhắn của anh: "Không phải đêm nay gặp nhau sao? 7:30 sân thể dục của trường học! Không gặp không về!"
















Chương 814: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (14)

Kiều Xử Nữ vừa bị Lục Thiên Yết làm cho cảm động, khóc đến rối tinh rối mù lên, lúc này lại không kìm lòng được cười thành tiếng, sau đó ý thức được mình vẫn còn ở trong thư viện, vội vàng giơ tay lên che miệng.

Lục Thiên Yết rất ngây thơ... Thư tình chơi thành nghiện rồi!

Kiều Xử Nữ vừa mắng anh lớn tuổi rồi mà còn chơi trò ấu trĩ, vừa càng ngây thơ hơn nhắn lại cho anh: "Biết rồi, bạn học Lục."

-

Kiều Xử Nữ đi ra khỏi thư viện, trời đã tối.

Thư viện cách sân thể dục hơi xa, lúc học trung học, sau khi học xong thường đi loanh quanh tản bộ, trên cơ bản đều phái mất 20 phút.

Kiều Xử Nữ có bầu, tuy trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, thêm quần trước, đèn đường trong vườn trường cũng không nhiều, cho nên lúc cô đến sân bóng rổ đã là 7 giờ 40 phút.

Xuyên qua sân bóng rổ, là sân thể dục.

Trên sân khấu của sân thế dục, có đèn chiếu sáng xa, bình thường mở ra, có thể khiến buổi tối ở sân thể dục trở nên sáng như ban ngày, mà sân thể dục hôm nay chỉ có mấy đèn đường bình thường, ánh sáng hơi mờ nhạt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường băng.

Kiều Xử Nữ vừa đi trên đường băng, liền nhận được tin nhắn của anh: "Em đi dọc theo vị trí hiện tại, đi thẳng về trước."

Kiều Xử Nữ đi đến trước sân khấu, Lục Thiên Yết lại gửi tin nhắn: "Đưa lưng về sân khấu, đi về phía giữa."

Kiều Xử Nữ đứng tại chỗ, nghi ngờ, sau cùng vẫn là xoay người, đi đến giữa sân thể dục.

Càng đi đến giữa sân thể dục, ánh sáng càng mờ, Kiều Xử Nữ cũng không biết mình đi được bao lâu rồi, cũng vẫn chưa nhìn thấy anh, cô cầm điện thoại, muốn gọi cho anh, đột nhiên cả mấy ngọn đèn nhỏ nhoi trong sân thể dục cũng tắt nốt.

Tối nay không có trăng, tất cả sân thể dục đều tối đen trong nháy mắt, ngẩng đầu, mơ màng có thể nhìn thấy vài ngôi sao.

Kiều Xử Nữ đứng tại chỗ, trong lòng có chút kích động, cô nhìn màn hình điện thoại, tìm số của anh, còn chưa gọi, đột nhiên bên tai có một tràng pháo vang lên.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đến ngay tại đỉnh đầu mình, có một đoàn pháo nở rộ, vô số những dải ánh sáng rơi xuống, làm sáng bừng cả bầu trời.

Kiều Xử Nữ kinh ngạc há to mồm, sau đó là liên tiếp tiếng pháo không ngừng vang lên, rất nhiều đám lửa nhỏ, nhảy lên không trung, lại là một đoàn pháo hoa nở rộ.

Đến sau cùng, tất cả sân thể dục đều được bao phủ bởi pháo hoc.

Chỉ tiếc, pháo hoa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ ngắn ngủi 5 phút đồng hồ, liền biến mất hầu như không còn.

Lúc này Kiều Xử Nữ mới mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lục Thiên Yết, mới vừa thông qua, còn chưa kịp có chuông, anh đã nghe máy, Kiều Xử Nữ vô cùng kích động: "Anh đốt pháo hoa à?"

"Thích không?"

Bên tai Kiều Xử Nữ vang lên hai tiếng liên tiếp: "Thích không?"

Một tiếng là từ trong điện thoại truyền đến, một tiếng là từ bên cạnh truyền đến.

Cô sửng sốt tầm ba giây đồng hồ, mới phản ứng kịp, sau đó mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào, Lục Thiên Yết đã lặng yên không tiếng động đứng ở bên cạnh mình.

Anh cho một tay vào trong túi quần, một tay cầm di động ở bên tai, thế đứng cao ngất, ngẩng đầu, nhìn đám pháo hoa vẫn lưu lại ở chân trời.
















Chương 815: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (15)

Kiều Xử Nữ cúp điện thoại, thu lại điện thoại: "Chừng nào mà anh đã đứng bên cạnh em?"

"Tầm mười giây rồi." Lục Thiên Yết cũng thu lại điện thoại, mãi cho đến khi pháo hoa ở chân trời hoàn toàn biến mất, tất cả sân thể dục yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi quay đầu, nhìn về Kiều Xử Nữ.

Cứ việc sân thể dục chỉ có ánh đèn neon từ xa chiếu lại, nhưng là Kiều Xử Nữ mượn thứ ánh sáng nhỏ bé không đáng kể ấy cũng thấy được trong mắt anh có chút nóng bỏng.

"Kiều Kiều, em còn nhớ rõ nơi này không?"

Giọng nói của Lục Thiên Yết cực kỳ bình tĩnh, anh không đợi Kiều Xử Nữ trả lời, liền tự nhiên nói tiếp: "Một năm đó, học sinh mới đến báo danh đều tập trung ở đây, ví trí của anh và em là đối diện với sân khấu, không sai lắm là chính giữa sân thể dục..."

"Nhớ rõ..." Kiều Xử Nữ nói tiếp: "Lúc ấy, em và Bạch Dương đến tìm anh Thiên Bình, thấy anh và anh ấy nói gì đó với nhau."

"Ừhm, Hứa Thiên Bình giới thiệu chúng ta với nhau, em cực kỳ ngại ngùng né tránh đứng sau Kiều Bạch Dương, âm thanh có chút lo lắng, nói một câu, xin chào, mình là Kiều Xử Nữ." Lục Thiên Yết nghĩ lại màn làm quen kia, khóe môi không nhịn được câu lên nụ cười: "Đó là câu đầu tiên em nói với anh."

"Biểu hiện của anh có vẻ rất lạnh lùng, đối với lời nói của em rất nhạt nhẽo, chỉ ừ một tiếng, sau cùng vẫn là anh Thiên Bình nói cho em biết tên anh."

Kiều Xử Nữ nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, trong lời nói không nhịn được mang theo chút nén giận.

"Em nhớ rõ lúc ấy không phải ừm, mà là hi." Lục Thiên Yết sửa lại.

Kiều Xử Nữ bị mắc lỗi, có chút hờn giận cong môi nhìn anh.

Lục Thiên Yết cười khẽ một tiếng, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc dài của cô, sau một lúc, lên tiếng, âm thanh trong veo mà lạnh lùng thanh nhẽ, ở trong bóng đêm chậm rãi thốt ra: "Kiều Kiều, có phải anh vẫn nợ em mấy câu nói không?"

"Ừhm?" Kiều Xử Nữ khó hiểu nghiêng đầu, nhìn Lục Thiên Yết: "Nói cái gì?"

Lục Thiên Yết không thấy cô, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, anh chậm rãi nháy mắt một cái, mở miệng nói: "Kiều Kiều, anh có thể theo đuổi em được không?"

Kiều Xử Nữ không nghĩ đến anh vậy mà lại nói được như thế, không nhịn được há to mồm.

Lục Thiên Yết im lặng tầm một phút, lại mở miệng: "Chờ anh theo đuổi em, lại muốn nói với em một câu, Kiều Kiều, làm bạn gái của anh được không?"

Lục Thiên Yết nói xong câu đó, đột nhiên xoay người qua, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc lúc này của anh, cô ngơ ngác nhìn anh, trong lòng lờ mờ đoán được câu nói tiếp theo, anh muốn nói gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình.

Chợt đột nhiên sau lưng anh có một ánh sáng ôn nhuận vùng lên, cô sửng sốt một phen, theo sát phía sau, bên trái bên phải và phía sau của cô, đều có ánh sáng ấm áp.

Sau đó một đường lan tràn, mãi đến cuối sân thể dục.

Rồi sau đó, những ngọn đèn này đều lóe lên, Kiều Xử Nữ kinh ngạc ngắm nhìn chung quanh, phát hiện không biết vì sao mà trong bụi cỏ quanh sân thể dục có nhiều ngọn đèn màu sắc như vậy, đẹp đến lung linh sắc màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top