Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 816 -> 820

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 816: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (16)

Lúc Kiều Xử Nữ vừa mới tới, chỉ vì có mấy ngọn đèn sáng, ánh sáng quá mờ, đèn màu đều giấu trong bụi cỏ, lúc cô giẫm chân lên, cũng không có cảm giác gì, cho nên, từ đầu liền không chú ý tới.

Đây là sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô sao? Từ lúc nào mà anh bắt đầu cất công chuẩn bị?

Kiều Xử Nữ nhìn chung quanh, dường như cảnh tượng này kinh động như trong truyện cổ grim, kinh ngạc quay đầu, trong mắt mang theo sự vui sướng nhìn anh.

Đèn đủ loại màu sắc, phát sáng, chiếu vào trên mặt anh, nổi bật lên vẻ đẹp trai của anh, anh nhìn vào mắt cô, thâm thúy mà lại thật sự, giọng nói giống như lời hát du dương: "Kiều Kiều, em có biết không? Em từng để anh liều mạng, liều mạng muốn đến gần em."

Đột nhiên Lục Thiên Yết nói ra lời buồn nôn như vậy, Kiều Xử Nữ có chút không thích ứng kịp, không nhịn được cong môi cười ra tiếng, nhưng lại giống như có thứ gì đó, cực kỳ dịu dàng va chạm vào lòng cô, để cho đáy mắt cô có chút ẩm ướt.

Lục Thiên Yết yên tĩnh nhìn cô, nhưng là, lại ẩn chứa nhiều mị lực trong đôi mắt, khiến người ta kìm lòng không được mà rơi vào trong đó, không có cách nào thoát ra: "Em cũng không biết, chỉ cần một nụ cười vô tình của em, có thể làm cho cả thế giới của anh trở nên ấm áp."

Có một trận gió đêm, rất nhẹ thổi qua, có vài cánh hoa bị thổi bay, xoay tròn hai vòng, cuối cùng rơi xuống trên bụi cỏ.

Vốn dĩ sân thể dục tràn ngập nhiều ánh đèn màu lẫn lộn, đột nhiên biến thành màu hồng nhạt, đồng loạt sáng lên, lại đồng loạt tắt đi.

Hoàn cảnh chung quanh, một trận lãng mạn màu hồng, một trận yên tĩnh u ám.

"Tuy đối với em không nói nhiều lời ân ái, cũng không từng nói quá nhiều lời tình cảm, nhưng là, giờ khắc này, anh thực sự muốn nói với em một câu..." Lúc anh nói đến đây, hơi dừng lại, những ngọn đèn màu hồng này biến thành màu lam, anh nhìn ánh mắt của cô, vô cùng nghiêm túc, như là đang đưa ra một lời thề, mở miệng nói: "Kiều Xử Nữ, anh yêu em."

Rốt cuộc cô không cười nổi, không nhịn được giơ tay che miệng, trong mắt chứa đầy nước mắt.

"Lúc anh mở miệng nói những lời này, so với vừa mới rồi vẫn còn yêu em."

Thật ra những lời này anh đều đã chuẩn bị tốt, lúc anh viết ra, anh cũng có chút cảm thấy buồn nôn, nhưng cầu hôn cả đời chỉ có một lần, người đàn ông khác đều thâm tình khẩn thiết đi làm, anh không thể không làm.

Mà còn anh chẳng những phải làm, còn làm rất long trọng, anh đã từng muốn gửi đến cô những thông điệp này.

"Hiện tại so với một giây trước càng yêu hơn rồi..."

"Lại yêu thêm một chút..."

"Tiếp tục yêu thêm một chút..."

Kiều Xử Nữ bị Lục Thiên Yết nói những lời này liên tiếp không nhịn được nở nụ cười, nước mắt lịa chảy xuống theo hai gò má.

Những đèn màu xung quanh, đột nhiên tắt hết toàn bộ, tất cả đều là một mảnh tối đen.

Lục Thiên Yết đứng đối diện Kiều Xử Nữ, lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn cô, vươn tay, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp vuông, chậm rãi quỳ một gối xuống.
















Chương 817: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (17)

Kiều Xử Nữ bị dọa đến rút lui về phía sau từng bước, ở trong một mảnh mờ tối, cô nghe được tương tự với âm thanh của hòm bị mở ra, ngay sau đó đèn màu xung quanh vừa bị tắt lại đồng loạt sáng lên, lấy Lục Thiên Yết làm trung tâm, hiện ra nhan sắc thay đổi dần dần.

Nương theo ánh sáng của một ngàn bóng đèn màu, Kiều Xử Nữ thấy rõ ràng trong tay Lục Thiên Yết cầm một cái hộp gấm màu tím, sâu bên trong là một chiếc nhẫn, kim cương đậm sâu sắc, sáng rực rỡ ở trong đêm.

Ở dưới các loại ánh sáng phản chiếu, Lục Thiên Yết ngẩng đầu nhìn Kiều Xử Nữ, nhẹ nhàng chậm chạp mở trừng hai mắt nhìn, dừng khoảng mười giây, mở miệng trịnh trọng: "Đầu tháng ba một năm kia, em nghe [ Thất lý hương ], anh mua chu abum của Châu Kiệt Luân."

"Cao nhất một năm kia, em xem [ Trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu ], anh mua một quyển Quách Kính Minh."

"Cao nhị một năm kia, em thích một nhà Ma Lạt Năng ở đối diện trường học, anh một mình đi nếm qua rất nhiều lần."

"Cấp ba một năm kia, em thích QQ, anh cũng đăng kí QQ."

"Đại học ngăn cách chúng ta, mỗi ngày anh đều đã chú ý QQ của em, nghe bài hát mà em đang nghe, đọc sách mà em thích xem, ngẩn người trước ánh chụp mà em phát ở trong không gian."

"Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh và em trở thành người lạ, điện thoại của anh dường như tồn lại hơn một ngàn tin nhắn chưa gửi."

Nếu là nói, Kiều Xử Nữ vừa mới bị màn bày tỏ này của Lục Thiên Yết khiến cho kinh diễm, ngạc nhiên đến chảy nước mắt, vậy thì giờ này khắc này, cô cũng là bị cảm động chảy nước mắt.

"Còn có linh tinh rải rác mấy trăm điều, chú ý mỏng những điều nhỏ bé của em, động thái lời nói trong không gian hoặc là của bạn bè, viết gửi cho em."

"Nhưng mà, Kiều Xử Nữ, hiện tại anh không muốn giống như trước kia một mực yên lặng chú ý em, anh nghĩ cùng với em nghe bài hát em thích, xem sách mà em thích, đi nơi mà em muốn đi, ăn mỹ thực mà mà em thích."

"Anh còn tưởng buổi tối mỗi ngày có thể ở trước mặt của em, nói một câu ngủ ngon với em, sáng sớm tỉnh lại nói một tiếng sớm an."

"Anh càng muốn mỗi một năm trong tương lai, có thể cùng em trôi qua tết âm lịch, sinh nhật, lễ tình nhân."

"Cho nên......"

Lục Thiên Yết nuốt một ngụm nước miếng, nhìn vào mắt Kiều Xử Nữ, trở nên phá lệ chuyên chú sáng ngời: "Kiều Xử Nữ, em nguyện ý gả cho anh sao?"

Có một giọt một giọt nước mắt từ trên khóe mắt Kiều Xử Nữ rơi xuống, cô cố gắng cong lên khóe môi, nhìn về phía Lục Thiên Yết gật đầu liên tục, âm thanh mở miệng mang theo một tia khóc nức nở: "Nguyện ý."

Hôm nay anh tùy tiện nói mang cô tới nơi này đi dạo, kỳ thật là cầu hôn với cô sao?

Lúc trước bọn họ lĩnh chứng nhận kết hôn gấp gáp như vậy, đừng nói cầu hôn cùng hôn lễ, liền ngay cả nhẫn cưới, anh cũng không mua cho cô, tuy rằng cô không mở miệng đề cập qua với anh, nhưng mà lúc ngẫu nhiên nhớ tới, vẫn là phá lệ mất mát, hiện tại cô đã hoài thai, càng thêm cảm thấy mình và Lục Thiên Yết cứ như vậy thuận lý thành chương trôi qua cả đời , thậm chí đáy lòng của cô còn hiện lên một ý nghĩ xúc động, hay là bản thân đi mua một đôi nhẫn, đến hoàn thiện hôn nhân của bọn họ.

Ý tưởng như vậy, suy nghĩ một chút liền chua xót trong lòng.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, anh thế nhưng ở nơi lúc ban đầu cô và anh quen biết, long trọng cầu hôn cô như vậy.

Tuy rằng không có người xem, tuy rằng không có tiếng vỗ tay, tuy rằng không có ai chụp ảnh, nhưng mà, vẫn nồng đậm cảm động ấm áp hạnh phúc như cũ.

Kiều Xử Nữ nghĩ đến đây, nước mắt giàn giụa, nhịn không được nở nụ cười phốc xuy một chút, lại chắc chắc gật đầu, lập lại một lần: "Em nguyện ý."















Chương 818: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (18)

Lục Thiên Yết lấy nhẫn từ trong hộp ra, kéo tay trái Kiều Xử Nữ, từ từ, đeo nhẫn vào ngón tay của Kiều Xử Nữ: "Kiều Kiều, em tin tưởng anh không?"

Tuy rằng Lục Thiên Yết không có hỏi Kiều Xử Nữ, tin tưởng anh cái gì, nhưng mà Kiều Xử Nữ lại biết, anh là hỏi lại cô, có tin anh có thể cho cô cả đời hạnh phúc hay không.

Kiều Xử Nữ cảm giác được xúc giác ôn lạnh, từ đầu ngón tay của mình từng chút từng chút đi nên đến đỉnh, lòng của cô, cũng từ đó hung hăng co rúm hai cái, cô không chút do dự gật đầu, nói: "Tin tưởng, em tin tưởng."

Sau đó liền mang theo vài phần nhảy nhót cùng kích động thuận thế bắt lấy tay anh, kéo anh từ dưới đất đứng lên, sau đó kiễng mũi chân, hôn lên môi của anh.

Một chút không đủ, lại thêm một chút nữa, không có cách nào biểu đạt ra cái loại vui mừng ở dưới đáy lòng của bản thân, Kiều Xử Nữ lại hôn...... Lặp lại hôn môi Lục Thiên Yết như thế thiệt nhiều lần, khiến cho Lục Thiên Yết chung quy nhịn không được liền ôm lấy thắt lưng của cô, bắt được môi của cô, hôn sâu.

"Kiều Kiều, em tin tưởng anh không?"

"Tin tưởng, em tin tưởng."

Bởi vì, trừ anh ra, trên cái thế giới này, không còn có bất luận kẻ nào có thể cho em cảm giác người anh yêu là em, cũng không còn có bất luận kẻ nào có thể cho em cảm giác được anh có thể cho em hạnh phúc .

Chúng ta độ tuổi bắt đầu vào đẹp nhất quen biết nhau, cũng yêu lẫn nhau, nhưng mà chúng ta lại ở độ tuổi kết thúc tươi đẹp, mới đi đến cùng nhau.

Quá trình trong 13 năm này, ẩn giấu bao nhiêu chua xót cùng nước mắt, chỉ có chúng ta mới có thể thông cảm cho nhau.

Cho nên, em không tin anh, thì em nên tin tưởng ai?

Đèn màu bên người, lại khôi phục lẫn lộn màu sắc như lúc ban đầu, không hề quy luật lóe ra.

Gió đêm dần dần lớn, đóa hoa trong bụi cỏ bị thổi làm xung quanh bay loạn, có một hai mảnh, dừng ở trên tóc của Kiều Xử Nữ.

Sau khi giằng co hôn rất lâu, mới rốt cuộc ngừng lại.

Hai người lại tiếp tục gắt gao ôm nhau thật lâu, mới buông ra.

Kiều Xử Nữ lúc này mới có cơ hội, cúi đầu xem chiếc nhẫn kim cương mà Lục Thiên Yết đeo vào tay mình.

Kim cương rất lớn, che đi đốt ngón tay của cô.

Kim cương cũng rất đẹp, nhưng mà sao lại quen thuộc như vậy đâu?

Kiều Xử Nữ nghiêng đầu, đánh giá một hồi lâu, hồ nghi lên tiếng: "A...... Kim cương này sao lại giống Vĩnh Hằng Chi Tâm như vậy?"

Sau khi Kiều Xử Nữ nói những lời này xong, cô càng cảm thấy giống khối kim cương kia, sau đó nhịn không được liền lấy ra di động, tìm tấm ảnh Vĩnh Hằng Chi Tâm mà mình từng chụp, cẩn thận so sánh: "Giống nhau như đúc a......"

Lục Thiên Yết thấy Kiều Xử Nữ đã nhận ra, mỉm cười nhìn Kiều Xử Nữ, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp thâm tình mở miệng: "Thích......"

Cuối cùng Lục Thiên Yết còn chưa nói ra một cái trợ từ để hỏi "Sao?", Kiều Xử Nữ đột nhiên mở to một đôi mắt vừa mới bởi vì khóc mà ướt nhẹp, nhìn anh, mang theo vài phần vui vẻ hỏi: "Lục Thiên Yết, anh làm như thế nào? Thế nhưng có thể mô phỏng giống Vĩnh Hằng Chi Tâm đến như vậy?"

Mô phỏng?

Đùa gì thế, anh Lục Thiên Yết tiêu phí lớn tinh lực cùng tài lực như vậy muốn đạt được thiên chân vạn xác, hàng thật giá thật, "Vĩnh hằng chi tâm" không thể giả được, vậy mà bị cô nói thành mô phỏng?

Lục Thiên Yết nháy mắt bị Kiều Xử Nữ làm cho hô hấp nghẹn mạnh một chút.

"Hơn nữa liền ngay cả màu ánh sáng và hình dạng đều trăm phần trăm tương tự, Lục Thiên Yết, anh rốt cuộc là làm như thế nào?"















Chương 819: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (19)

Lúc Kiều Xử Nữ đang hỏi những lời này, rõ ràng là mang theo vài phần bội phục, nhưng mà Lục Thiên Yết lại không có nửa điểm kiêu ngạo, ngược lại đáy lòng cảm thấy càng tắc nghẽn.

Kiều Xử Nữ hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt đã trở nên thập phần kém cỏi của người bên cạnh, chỉ lo đánh giá nhẫn kim cương của mình, sau đó liền hoan hỉ phấn chấn ngây ngất khen một câu: "Lục Thiên Yết, quả thực anh rất lợi hại!"

Khen như vậy, rơi vào trong tai Lục Thiên Yết, cực kỳ giống trào phúng, rốt cục anh nhịn không được nghiến răng nghiến lợi hô: "Kiều, Xử, Nữ!"

Kiều Xử Nữ cảm giác được Lục Thiên Yết phẫn nộ, sợ tới mức cả người run run một chút, ngẩng đầu vụng trộm liếc mắt nhìn Lục Thiên Yết một cái, sau đó vội vàng chuyển tầm mắt, tròng mắt cô lỗ cô lỗ không ngừng chuyển động, trong đầu nghĩ nhanh rốt cuộc vì sao Lục Thiên Yết tức giận?

Phía chính phủ vẫn đưa tin nói "Vĩnh hằng chi tâm" không rõ ở nơi nào, nhưng lại quý như vậy...... Kiều Xử Nữ thật sự làm sao sẽ tưởng tới, cho nên, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nghĩ, cho dù kim cương là mô phỏng, cô cũng không thể nói ra, có thể làm như vậy sẽ khiến cho cho Lục Thiên Yết không có mặt mũi đi......

Vì thế Kiều Xử Nữ vội vàng thức thời vươn tay, cầm lấy cổ tay áo của Lục Thiên Yết, bắt đầu làm nũng bán manh: "Thực xin lỗi, em sai lầm rồi, anh không cần tức giận......"

Lục Thiên Yết nháy mắt dịu đi, vừa định mở miệng nói cho Kiều Xử Nữ đây thật sự là "Vĩnh hằng chi tâm", kết quả cô gái bĩu môi, mang theo vài phần lấy lòng lại mở miệng nói: "Cho dù em biết nó là mô phỏng vĩnh hằng chi tâm, vậy cũng là yêu nhất của em!"

Lục Thiên Yết không hề nghĩ ngợi bỏ ra tay của Kiều Xử Nữ, xoay người, đi về phía sân thể dục, bất quá đi không quá năm thước, lại quay trở về, ánh mắt hung hăng trừng Kiều Xử Nữ: "Đó là thật sự!"

Sau đó liền kéo tay của cô, rời đi.

Kiều Xử Nữ bị Lục Thiên Yết nắm đi một đoạn xa, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Lục Thiên Yết, anh nói kim cương này thật sự là vĩnh hằng chi tâm sao?"

Lục Thiên Yết không nói chuyện, chỉ tà liếc mắt Kiều Xử Nữ một cái, đưa cho cô một đạo ánh mắt "Em cảm thấy đâu".

"Đây thật sự là vĩnh hằng chi tâm a!" Kiều Xử Nữ giơ bàn tay đeo nhẫn lên trước mặt mình, vừa thưởng thức, vừa nhịn không được tán thưởng: "Lục Thiên Yết, anh thật sự rất rất lợi hại, vĩnh hằng chi tâm đều có thể mang tới!"

Lần này khen, làm cho thể xác và tinh thần Lục Thiên Yết thoải mái vui sướng rất nhiều.

"Vậy khẳng định là tốn rất nhiều tiền đi......" Trong giọng nói của Kiều Xử Nữ nhiễm một tia đáng tiếc.

Có thể là bởi vì đêm nay lúc cầu hôn, nói rất nhiều lời nói thật tâm thật ý, lúc này Lục Thiên Yết còn có điểm không tuân theo không khí như vậy, nhịn không được nhéo nhéo tay Kiều Xử Nữ, vừa định nói với cô "Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần em thích là được", kết quả bị cô gái mà mình đang nắm tay, cũng không đợi anh mở miệng, ngay tại bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Em thế nhưng đáng giá một viên nhẫn kim cương như vậy, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, em cũng đã trở thành cái tiểu phú bà ...... Nha, Lục Thiên Yết, sao anh đánh mông người ta......"

-

Lục Thiên Yết cùng Kiều Xử Nữ ăn xong cơm tối, trở lại Cẩm Tú Viên, đã là mười một giờ đêm.

Hai người tắm rửa xong, Lục Thiên Yết nhìn chằm chằm Kiều Xử Nữ ăn vitamin B11, cùng tiến lên giường.

Kiều Xử Nữ bị cầu hôn, hưng phấn có điểm ngủ không được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn "Vĩnh hằng chi tâm" trên tay mình một cái, cuối cùng bởi vì một câu đe dọa "Còn nhìn nữa anh liền thu hồi lại nhẫn" của Lục Thiên Yết, sợ tới mức vội vàng nhắm hai mắt lại, chui vào trong lòng Lục Thiên Yết, ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
















Chương 820: Thăm lại quang cảnh 10 năm trước (20)

Bóng đêm rất yên tĩnh, Kiều Xử Nữ không sao ngủ được.

Tuy không nói chuyện với nhau, nhưng Lục Thiên Yết cảm giác được người phụ nữ trong lòng nhẹ nhàng động đậy, cũng biết cô mất ngủ, vì thế liền chậm rãi mở miệng: "Kiều Kiều, nhân lúc bụng em còn chưa to, chúng ta chuẩn bị hôn lễ đi."

Kiều Xử Nữ không quay đầu lại, không hề mở mắt, âm thanh mềm mại: "Được."

Khoảnh khắc im lặng, Kiều Xử Nữ lại mở miệng: "Lục Thiên Yết, tìm thời gian thích hợp, anh đưa em quay lại Kiều gia một chuyến đi."

Lúc cô đi đăng ký kết hôn, cũng không có hai bác biết, sau cùng là họ nhìn thấy tin tức trên mạng, nên gọi điện cho cô để xác minh lại, tuy lúc ấy bác gái không hề tức giận với cô, nhưng cô lại có thể cảm nhận được, bác gái có hơi chút thất vọng.

Hiện tại cô mang thai, Lục Thiên Yết cầu hôn với cô, bọn họ đều đã chuẩn bị cử hành hôn lễ, cô nên mang anh đi đến ra mắt họ rồi.

Lục Thiên Yết trả lời: "Được."

Im lặng một lúc, Lục Thiên Yết còn nói: "Thế nhưng trước khi ra mắt hai bác, anh nghĩ nên đến gặp cha mẹ em."

Trong lòng Kiều Xử Nữ rất ấm áp, cô nhìn anh, sau đó chỉ "Ừhm" một tiếng: "Cũng mau chóng đến gặp mẹ anh."

Lục Thiên Yết không nói gì, chỉ ôm lấy cô.

Lại là một đoạn thời gian yên lặng, chợt đột nhiên Lục Thiên Yết mở miệng hỏi: "Kiều Kiều, hai bác của em có thích gì không?"

Kiều Xử Nữ nghĩ một lúc, nói mấy thứ linh tinh với anh, Lục Thiên Yết không ngừng "Ừhm", ghi nhớ dưới đáy lòng.

Vẫn đợi cho cô nói xong, Lục Thiên Yết mới mở miệng, hỏi một câu mà trong lòng mình đã chần chừ hồi lâu: "Vẫn còn, Kiều Bạch Dương, cô ấy thích cái gì?"

Lục Thiên Yết nhắc đến Kiều Bạch Dương, trong lòng Kiều Xử Nữ không nhịn được có chút nặng nề.

Kiều Bạch Dương theo đuổi Lục Thiên Yết hai lần, tuy bị từ chối, nhưng vẫn là đã từng thích, mà lúc Lục Thiên Yết đi tìm Kiều Bạch Dương để hỏi về cô, Kiều Bạch Dương lại không nói cho anh biết, nói vậy nghĩa là trong lòng chị ấy khẳng định cực kỳ để ý việc Lục Thiên Yết đã từng từ chối mình.

Cô nhiều lần từng muốn gọi điện thoại cho Kiều Bạch Dương nhưng là vẫn chưa có đủ can đảm, cô sợ mình và Kiều Bạch Dương vừa thấy mặt, tình chị em nhiều năm như vậy sẽ thành con số 0.

Nhưng mà, nên tới thì sẽ phải tới, cho dù là cô muốn trốn tránh, nhưng vẫn nên đến lúc phải đổi mặt.

Kiều Xử Nữ áp chế đáy lòng lên xuống, nói mấy thứ trang sức và đồ đạc mà Kiều Bạch Dương thích, quần áo hay túi xách các loại, nói xong lời cuối cùng, Kiều Xử Nữ lại bổ sung thêm một câu: "Thôi, nếu anh muốn mua gì, em cùng đi với anh, anh chọn chưa hẳn là Bạch Dương sẽ thích."

"Ừhm, được." Tuy Kiều Xử Nữ chưa hề nói gì, nhưng mà Lục Thiên Yết vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô đang có chút phiền lòng vì Kiều Bạch Dương, anh im lặng một lúc, sau cùng liền kéo cô từ trong lòng mình ra, nhìn mắt cô nói: "Kiều Kiều, em đừng nghĩ quá nhiều, mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, anh đều đã ở bên cạnh em."

Chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian, chính là sự lo lắng trong lòng, có ai đó hiểu được.

Lục Thiên Yết nói, dường như mang theo một sức mạnh thần kỳ, để cho cô an lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top