Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 956 -> 960

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 956: Kết cục (6)

Cô rõ ràng gần trong gang tấc, hết lần này tới lần khác anh lại không thể bên cô, loại cảm giác này đối với anh mà nói, chính là một cuộc hành hạ tàn khốc.

Thời gian gần đây, giấc ngủ của anh luôn luôn không tốt, tối hôm qua thật vất vả mới ngủ được, liền bị điện thoại đánh thức, thật ra thì đáy lòng anh có chút không vui, cho nên lúc nhận nghe điện thoại, giọng nói lúc ban đầu có chút lạnh nhạt, nhưng mà bên trong chậm chạp không có tiếng nói truyền đến, anh không biết thế nào, một khắc kia, đã cảm thấy điện thoại là cô gọi đến.

Anh hỏi cô nhiều lần, cũng không có giọng nói, cuối cùng anh liền thính tai nghe được một tiếng nức nở, mặc dù rất ngắn rất yếu ớt, nhưng mà anh vẫn nhận ra rõ ràng là giọng cô.

Cô đang khóc... Cô một mình ở xứ lạ quê người khóc.

Anh không hề nghĩ ngợi liền bắt đầu gọi điện thoại, nhưng mà cô một cuộc cũng không có nhận nghe.

Bên tai của anh vẫn lặp đi lặp lại quanh quẩn tiếng nức nở của cô, khiến anh không ngủ được, anh ở trong phòng ngủ đi hai vòng, liền đổi y phục, trực tiếp bay đến Mỹ.

Anh cũng không biết cô ở nơi nào, anh biết mình gọi điện thoại, cô cũng chưa chắc sẽ nói cho, anh cầm hình của cô, đi từng nhà ở Seattle cũng may, vận khí tốt, gặp người có biết cô, nói chỗ cô ở.

Cô bị thương, anh rất đau lòng, nhưng mà, cũng may không nghiêm trọng lắm.

Bây giờ nhìn thấy cô đã bình thường, anh cũng nên đi.

Hứa Thiên Bình nhẹ nhàng nháy mắt, mở miệng lần nữa: "Anh còn có việc, phải đi."

Dừng một cái, Hứa Thiên Bình lại nói một câu: "Tạm biệt."

Sau đó anh liền hướng về phía cửa đi tới, đi ngang qua phòng khách, anh trông thấy bình thuốc dưới đất, lại lên tiếng nhắc nhở: "Nhớ xức thuốc, nếu như em không làm được, có thể tìm chồng của em giúp một tay."

Đáy lòng Tống Ma Kết chợt đau xót, cô dùng sức nắm chặt muỗng, sau đó Hứa Thiên Bình vươn tay, chuẩn bị mở cửa, rốt cuộc không kiềm chế được lên tiếng: "Thiên Bình."

"... Hả?" Hứa Thiên Bình dừng động tác, đưa lưng về phía Tống Ma Kết, "hả" một tiếng.

"Ngày hôm qua em gọi điện thoại cho anh, có phải anh ở Bắc Kinh?"

Hứa Thiên Bình vẫn không xoay người nhìn Tống Ma Kết, im lặng một chút, tiếp tục "Ừ" một tiếng, nhưng mà lần này cũng là khẳng định giọng nói.

"Lúc ấy anh đang ngủ, bị em đánh thức?"

Lần này Hứa Thiên Bình trực tiếp không lên tiếng.

"Anh không gọi được điện thoại em, cho nên mới tới Mỹ sao? Chẳng qua là lên xức thuốc cho em, làm một bữa cơm, sau đó liền chuẩn bị trở về nước?"

Tống Ma Kết lại một lần hỏi: "Tại sao anh làm như vậy?"

Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, đến nỗi khó có thể hình dung tiếng thở.

Hứa Thiên Bình đưa lưng về phía Tống Ma Kết hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu, nhìn ánh mắt của cô, rất ôn hòa, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô một lúc, sau đó mới cong khóe môi, cho cô một nụ cười ấm áp: "Anh nói rồi, chỉ cần em gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới."

"Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn em tốt."

Đây là chuyện duy nhất anh có thể làm vì em.

Anh vĩnh viễn không thể quên, những lời mà trước khi ba em mất đã nói với anh.

Trong 8 năm anh và em bên nhau, thiếu nợ em quá nhiều, bây giờ anh, không nghĩ sẽ có em, chỉ muốn em sống tốt.

Hứa Thiên Bình tiếp tục hướng về phía Tống Ma Kết hơi cười cười, vẻ mặt rất nhạt: "Ăn điểm tâm đi, lạnh sẽ ăn không ngon, anh đi."

















Chương 957: Kết cục (7)

Hứa Thiên Bình nhẹ giọng nói một câu "Tạm biệt", liền mở cửa ra, im lặng cất bước đi ra ngoài, sau đó động tác rất nhẹ giúp Tống Ma Kết đóng cửa lại.

Trong phòng lập tức chỉ còn một mình Tống Ma Kết, cô ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn, sau đó cầm thìa, uống một ngụm cháo.

Ngọt ngào, ấm áp, lúc trượt xuống yết hầu của cô, nước mắt cô không khắc chế được liền rơi xuống.

Trong đầu của cô giống như là một bộ phim quay chậm, xẹt qua một màn một màn hình ảnh.

Anh lấy máu tươi làm giao dịch với cô, kết quả ở trong khách sạn, anh lại không làm bất cứ cái gì, liền cứ đi như vậy.

Anh cùng với cô chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật của ba cô, anh ngồi xổm trước mặt cô, thoa thuốc nên cổ chân giúp cô.

Anh đồng ý giả làm bạn trai của cô, anh khiến cho ba của cô vui vẻ, anh không chê mệt không chê bẩn giặt quần áo dính nước tiểu của ba cô.

Anh luôn luôn được nuông chiều từ bé, lại ở trong nhà của cô ở nông thôn, ngủ thật nhiều ngày ở sô pha, anh chịu mệt nhọc làm nhiều bữa cơm như vậy, còn nhổ cỏ dại trên mộ phần của mẹ cô.

Tất cả mọi chuyện hậu sự khi ba cô qua đời, đều là do anh sắp xếp, anh biết cô khổ sở, thực dung túng cô.

Đêm khuya một mình cô chạy ra khóc đến miên man, là anh tìm được cô, cõng cô trở về nhà, cô sợ sét đánh, anh ở bên cạnh cô cả đêm, anh cho cô thiệt nhiều số điện thoại, nói có việc tìm anh, anh anh lại lập mộ bia cho đứa nhỏ bị chết non kia......

Làm sao bây giờ...... Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bản thân lại một lần muốn thỏa hiệp.

Từng khi cô rời đi anh, đúc lên tường đồng vách sắt, giờ bắt đầu lung lay sắp đổ .

Tống Ma Kết vừa rơi lệ, vừa uống cháo, uống uống, cô đột nhiên để thìa trong tay xuống, mạnh đứng lên, đá văng ghế tựa phía sau ra, đổi giày, rồi mở cửa ra, đuổi theo.

Cô muốn trở về nước, cô muốn cho tiểu Song Ngư trở lại dưới danh nghĩa của cô, cô muốn có một gia đình, cô muốn có một người để dựa vào, cô không muốn ở Mỹ, cô không muốn cứ một mình như vậy ......

Lúc Tống Ma Kết vọt tới trên đường, vừa vặn thấy Hứa Thiên Bình ngăn cản một chiếc xe taxi rời đi.

Cô không hề nghĩ ngợi liền chạy theo về phía xe taxi.

Ngã tư đường tốc độ bị hạn chế, xe taxi chạy rất chậm, nhưng mà khoảng cách so với cô thì lại càng chạy càng xa.

-

Hứa Thiên Bình vừa ngồi lên xe taxi, liền nhắm hai mắt lại.

Vẫn luôn biết bản thân luôn nghĩ cô, nhưng mà nhìn thấy cô, mới biết được, rốt cuộc có bao nhiêu tưởng cô.

Lúc này đây là do cô gọi điện thoại, anh có thể nhìn thấy cô, không biết tiếp theo gặp lại, muốn năm nào tháng nào ngày nào.

Có lẽ, từ biệt lần này, có thể cả đời cũng không gặp mặt đâu.

Cả đời...... Hứa Thiên Bình nghĩ hai chữ đó, nhịn không được liền cúi đầu, nhìn về phía lòng bàn tay của bản thân.

Từng, anh cũng đã từng nắm tay của cô đâu...... Nhưng mà cuối cùng, nắm mãi, lại bị chính anh đánh mất.

Đáy mắt Hứa Thiên Bình nổi lên một tia bi thương, nhịn không được quay đầu, nhìn về phía bên ngoài xe, sau đó tầm mắt của anh liền dừng lại ở gương chiếu hậu.

Anh nhìn chằm chằm gương chiếu hậu thật lâu, giống như là đang xác nhận cái gì đó, đột nhiên liền mở miệng nói với bác tài xế một câu: "Dừng xe!"

Dưới tình thế cấp bách anh thốt ra là tiếng Trung, bác tài xế không hiểu, kinh ngạc dùng tiếng Anh hỏi một câu: "Cái gì?"

Hứa Thiên Bình vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Thiên Bình liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.
















Chương 958: Kết cục (8)

Hứa Thiên Bình vội vàng thay đổi tiếng Anh nói lại một lần, sau đó bác tài xế liền đạp mạnh phanh lại, xe còn chưa ngừng ổn, Hứa Thiên Bình liền đưa tiền, rồi đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe.

Sau đó chạy thật nhanh về phía sau xe.

-

Tống Ma Kết ra khỏi nhà vội vàng, chỉ đeo một đôi dép lê, chạy nửa đường còn rơi mất một chiếc, đường cứng nhắc, ma sát lòng bàn chân của cô sinh đau, khiến cho cô không nghĩ chạy tiếp, liền gục mặt xuống, ngay tại lúc cô nghĩ đến bản thân nhất định sẽ ngã thảm, cánh tay lại bị người kéo lại, cả người liền rơi vào trong lòng người khác: "Em điên rồi? Chạy chân không ở trên đường cái làm cái gì?"

Tống Ma Kết bị Hứa Thiên Bình rống thân thể co rúm lại một chút, sau đó liền ngẩng đầu, theo dõi ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng lửa giận của anh, nhìn một giây, đột nhiên liền mở miệng hỏi một câu: "Thiên Bình, anh yêu em sao?"

Tống Ma Kết hỏi trực tiếp như vậy, khiến cho đầu óc Hứa Thiên Bình chớp mắt một cái trống rỗng.

"Thiên Bình, anh yêu em sao?" Tống Ma Kết lại tiếp tục truy vấn một câu.

Hứa Thiên Bình hoàn hồn, giống như là vừa mới phản ứng được đến tột cùng cô muốn hỏi cái gì, cau mi lại một chút, sau đó mở miệng, âm thanh có chút nặng nề: "Chuyện này quan trọng lắm sao? Em đã kết hôn , không phải sao......"

Âm thanh của Hứa Thiên Bình còn chưa có lạc định, Tống Ma Kết lại mở miệng, âm thanh kiên quyết chắc chắc: "Quan trọng."

Cô nhìn ánh mắt của anh, thật sự, lẻn một cỗ ánh sáng chói mắt, như là sợ anh không tin, cô tiếp tục nhắc lại một lần: "Rất quan trọng, cho nên nói cho em biết, rốt cuộc anh có yêu em hay không?"

Hứa Thiên Bình giống như thật sự bị Tống Ma Kết cuốn hút, cũng trở nên chuyên chú theo, anh dừng lại ở của ánh mắt của cô, một hồi lâu, cuối cùng liền mở miệng, thực lưu loát một chữ: "Yêu."

Âm thanh trên đường phố ồn ào, một chữ kia, nháy mắt từ bên tai của Tống Ma Kết biến mất không thấy.

Cô nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, tốc độ dồn dập mà lại mãnh liệt.

Đầu ngón tay của cô bắt đầu run run, hô hấp bắt đầu không xong.

Hứa Thiên Bình dừng ở ánh mắt Tống Ma Kết, trầm mặc một hồi lâu, tiếp tục mở miệng: "Rất yêu...... Yêu đến anh liều mạng muốn buông tha em, cuối cùng vẫn không thể nào buông."

Lúc cô ở bên cạnh anh, anh chưa từng ý thức được là anh yêu cô, cho nên những lời này, anh chưa từng nói qua với cô.

Sau đó cô rời đi anh, từ biệt 3 năm, khi gặp lại, cô đã gả làm vợ người khác, anh lại không thể mở miệng nói.

Hiện tại cô đột nhiên hỏi anh, anh mới phát hiện, nguyên lai bản thân có rất nhiều rất nhiều điều, muốn nói với cô.

"Sau khi em rời đi, anh vẫn luôn cố gắng làm cho bản thân hết hy vọng, cuối cùng anh thật sự hết hy vọng ."

"Nhưng mà, không phải đối với em, mà là đối với bản thân anh."

"Anh thử hết tất cả biện pháp, đã làm rất nhiều cố gắng, nhưng mà anh lại thủy chung không làm được đó là hết hy vọng với em, cho nên, đến chết trong lòng của anh cũng không thể quên được em."

Nước mắt của Tống Ma Kết, đột nhiên liền rơi xuống một giọt, khóe môi cô hơi hơi cong lên, không có dự liệu trước đột nhiên kiễng mũi chân lên, hôn lên môi của anh.

Cô cố gắng khắc chế bản thân, nếu đã kết thúc, sẽ không muốn lại bắt đầu, con đường này là cô chọn, không cần lại quay trở về con đường cũ, nhưng mà cuối cùng cô thất bại, thua ở chính lực khống chế của bản thân, thua ở lực ảnh hưởng của anh đối với chính mình.

Anh yêu cô, anh không có cưới bất luận kẻ nào, anh vì cô làm nhiều như vậy, cô thật sự tìm không thấy lý do để tiếp tục nhất đao lưỡng đoạn với anh như vậy.

Cho nên, cô mặc kệ .
















Chương 959: Kết cục (9)

Cô không nghĩ làm theo lý trí , cô tưởng xúc động một lần, phóng túng một lần.

Nghĩ đến đây, Tống Ma Kết nhịn không được lực đạo hôn môi Hứa Thiên Bình càng sâu.

Hương vị ở cánh môi của cô, giống hệt như trong trí nhớ của anh, khiến cho đầu óc anh nháy mắt có chút sung huyết, tạm dừng khoảng ba phút, anh mới khắc chế không tiếp tục hôn cô.

Lực đạo cô ôm cổ anh, nhịn không được lại lớn hơn một chút, anh ôm cô chặt hơn.

Vô số người xung quanh đi qua, bọn họ liền không coi ai ra gì hôn môi như vậy, thật lâu sau mới ngừng lại được, Tống Ma Kết nhẹ nhàng kéo ra khoảng cách môi của cô với của anh một chút, cô nhìn vào ánh mắt của anh, nói: "Thiên Bình, em không kết hôn."

Hứa Thiên Bình ngẩn ra, sau đó đáy lòng liền nổi lên một cỗ kích động, không kết hôn là cái ý tứ gì? Đáy lòng Hứa Thiên Bình bốc lên một cỗ mừng như điên, anh còn chưa có kịp xác định lại với Tống Ma Kết, âm thanh của Tống Ma Kết lại truyền đến: "Còn có, tiểu Song Ngư không phải 3 tuổi, là hai tuổi rưỡi."

Đầu óc Hứa Thiên Bình hoàn toàn kịp tiêu hóa, giống như là không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô.

"Thiên Bình, anh đã nói, nếu em ở Mỹ mệt mỏi, hoặc là qua không nổi nữa, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, anh đều có thể tiếp em trở về......" Tay Tống Cự Giải cầm lấy bả vai Hứa Thiên Bình, bởi vì khẩn trương, hơi hơi dung sức một chút, cô ngừng thở, rốt cục nói ra lời nói từ tận đáy lòng của chính mình: "...... Cho nên, hiện tại anh có thể tiếp em trở về không?"

-

Hôm đó Hứa Thiên Bình vẫn là ly khai nước Mỹ, trở về Trung Quốc.

Trước khi đi, anh đưa Tống Ma Kết trở về nhà, đối mặt với những lời nói này của cô, thoạt nhìn anh rất bình tĩnh, một câu cũng chưa có trả lời cô.

Chỉ là bộ dạng Hứa Thiên Bình bình tĩnh quá mức này của anh, mới khiến cho đáy lòng Tống Ma Kết có chút không yên cùng khẩn trương, cô có chút không hiểu người đàn ông kia rốt cuộc là ý tứ gì.

Sau khi Hứa Thiên Bình trở lại Trung Quốc, cũng không có liên hệ với Tống Ma Kết.

Tống Ma Kết cũng không có gọi điện thoại cho Hứa Thiên Bình, mỗi ngày cô vẫn cùng tiểu Song Ngư như cũ, nhưng mà tổng hội lại kìm lòng không được suy nghĩ.

Buổi chiều ngày thứ bảy sau khi Hứa Thiên Bình trở lại Trung Quốc, lúc Tống Ma Kết và tiểu Song Ngư đang ngủ trưa, đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa.

Tống Ma Kết sợ tiếng chuông cửa đánh thức tiểu Song Ngư, vội vàng đứng dậy, đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là người một tuần trước, không nói một tiếng rời khỏi Hứa Thiên Bình.

Đáy mắt Tống Ma Kết thoáng hiện một chút kinh ngạc, cô khẽ nhếch môi một chút, còn chưa nói nói, Hứa Thiên Bình liền nhìn chằm chằm cô, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Anh xóa bỏ cái mộ bia kia ...... Anh dùng thời gian mấy ngày nay, trang trí một phòng đầy đồ chơi cho con ở Cẩm Tú Viên...... Anh liên hệ với nơi tổ chức hôn lễ tốt nhất, anh cũng đã điền tốt danh sách tân khách...... Tất cả mọi chuyện, anh đều chuẩn bị tốt, hiện tại anh chỉ thiếu một người cô dâu ......"

Nguyên lai, ngày đó anh không nói được một lời về nước, là đi làm việc này sao?

Đáy mắt Tống Ma Kết mắt nổi lên một cỗ nhiệt nóng.

Hứa Thiên Bình không nóng không lạnh đưa ra hai tờ vé máy bay: "Không phải em nói, muốn về nước sao? Hiện tại anh tới đón em ......"

Tống Ma Kết cúi đầu, nhìn tính danh trên hai chiếc vé máy bay kia, một cái là Tống Ma Kết, một cái là tiểu Song Ngư .

Tống Ma Kết nhìn chằm chằm vé máy bay thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Thiên Bình, cười trong suốt.

Hứa Thiên Bình đứng ở trước mặt cô, không nói gì, dừng ở trên miệng cười như hoa của cô, sau đó khóe môi cũng nhẹ nhàng giơ lên theo.
















Chương 960: Hạnh phúc (1)

[Chú, chú cầu hôn đi]

Hứa Thiên Bình mang Tống Ma Kết và Tiểu Song Ngư về nước, chuyện đầu tiên làm chính là chuẩn bị hôn lễ.

Đến lúc này, Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ mới biết được, người trong lòng Hứa Thiên Bình thực ra là người mà bọn họ quen thuộc.

Bị giấu giếm lâu như vậy, Kiều Xử Nữ tự nhiên có chút khó chịu, không nhịn được châm chọc Hứa Thiên Bình vài câu, Lục Thiên Yết cưng chiều vợ vô hạn cũng rất thoải mái, cũng tỏ khó chịu theo.

Khó chịu và khó chịu, thân là anh trai và chị dâu, Lục Thiên Yết và Kiều Xử Nữ vẫn cực kỳ vui vẻ giúp hai người chuẩn bị hôn lễ, đương nhiên cũng nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ.

Thế nhưng, cao hứng nhất là Tiểu Song Ngư và Tiểu Cự Giải.

Đối với Tiểu Cự Giải mà nói, Hứa Thiên Bình lúc này chính là thần tượng của cậu, vậy mà đem Tiểu Song Ngư đến nhà bọn họ, để cậu chẳng những có thể đi chung nhà trẻ với Tiểu Song Ngư, mà cũng ở luôn gần nhà.

Mấy ngày cử hành hôn lễ, hai bé không đến nhà trẻ, người lớn vội vàng bận bịu, hai đứa bé tự chơi với nhau, sau đó chơi mãi cũng không muốn đến nhà trẻ nữa.

Ngày hôm sau ngày Hứa Thiên Bình và Tống Ma Kết kết hôn, Tiểu Cự Giải vô ý nghe được Kiều Xử Nữ và Lục Thiên Yết nói chuyện, nói Hứa Thiên Bình chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật với Tống Ma Kết, Paris, Provence, Aegean sea, La Mã... rất nhiều nơi, nhưng không thể mang theo Tiểu Song Ngư, cho nên nhờ họ trông Tiểu Song Ngư một tháng.

Tiểu Cự Giải luôn thông minh, tuy không biết hưởng tuần trăng mặt là có ý gì, nhưng lại biết sau khi cô chú kết hôn sẽ đi chơi một tháng, vì thế liền chạy lên lầu, đẩy cửa phòng đồ chơi.

Ghé vào trên tấm thảm, có một Tiểu Song Ngư siêu cấp to lớn ngẩng đầu lên, chờ mong nhìn Tiểu Cự Giải hỏi: "Sữa chua của em đâu?"

Lúc này Tiểu Cự Giải mới nhớ tới, mình xuống lầu để lấy sữa chua cho Tiểu Song Ngư, vì thế vội vàng xoay người, lại chạy xuống, thoáng chốc đã ôm hai hộp sữa chua đi lên, mỗi bé một hộp, Tiểu Cự Giải nói với Tiểu Song Ngư: "Có phải ngày mai em cũng không muốn đến nhà trẻ?"

"Ừhm." Tiểu Song Ngư ăn sữa chua, gật đầu.

Tiểu Cự Giải nuốt sữa chua, trong mắt lóe sáng nói với Tiểu Song Ngư: "Chúng ta kết hôn đi, kết hôn là có thể hưởng tuần trăng mật."

Tiểu Song Ngư nghiêng đầu hỏi: "Hưởng tuần trăng mật là sao?"

Tiểu Cự Giải lắc đầu: "Không biết, thế nhưng có thể đi chơi một tháng."

Một tháng... đáy mắt Tiểu Song Ngư sáng rực, lập tức đồng ý.

Sau đó hai đứa bé vừa ăn sữa chua, vừa nghiên cứu đồ chơi.

Bản đồ kia là bản đồ của Trung Quốc, Tiểu Song Ngư không biết nhiều chữ như Tiểu Cự Giải, ghép vần cùng không được đầy đủ, cho nên chỉ có thể biết được Bắc Kinh.

"Chúng ta đang ở Bắc Kinh." Tiểu Cự Giải nói.

"Tây An."

"Đúng." Tiểu Cự Giải đồng ý.

"Đại Liên."

Tiểu Cự Giải vẫn đồng ý.

"Tô Châu, Lệ Giang..." Đợi cho Tiểu Song Ngư đọc hết những từ đó, lại chỉ đến một chỗ cuối cùng chưa ghép hết nói: "Tân Cương."

Tuy Tiểu Cự Giải không hiểu tin tức thời sự, nhưng ngẫu nhiên lúc ở cạnh Lục Thiên Yết, nghe được tin tức trên báo, lập tức lắc đầu nói: "Không được, Tiểu Song Ngư, chúng ta không thể đi Tân Cương, Tân Cương đang rối loạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top