Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

📜 and 🎨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người gặp nhau tình cờ lắm, rất tình cờ nhưng lại rồi gieo vào lòng nhau bao vấn vương.

Người suốt ngày trốn trong thư viện vùi đầu vào mấy cuốn văn bản luật, giải từng tập đề như Wonwoo ngày hôm đó lại quyết định ghé Limerence để hít khí trời. Người quyết định sẽ dành một ngày chủ nhật ở nhà để ngủ cho sướng thây như Kim Mingyu hôm đó chín giờ sáng lại chợt tỉnh.

Nằm trên giường ngó qua phía cửa sổ, Mingyu chợt nghĩ rằng cái trời này mà nhốt thân trong nhà thì có mà phí, phải ra ngoài chơi thôi. Mingyu là một câu trai ham chơi chính hiệu, nhưng mà không phải ham chơi kiểu vô trách nhiệm. Kim Mingyu qua lời nói của cha mẹ là người không nguyên tắc nhưng nếu có dịp viết một bài văn tả về bản thân thì chắc hẳn cậu chẳng ngại mà viết vào trang giấy ấy rằng "nguyên tắc sống của tôi là ngược lại đống nguyên tắc của gia đình tôi". Kim Mingyu là hiện thân của sự mâu thuẫn, nhỉ?! Tỉ như cái việc cậu không thích mèo bám theo mình nhưng rồi khi đi ngang qua đám mèo hoang ở góc đường, cậu lại cua vào cửa hàng tiện lợi để mua cho chúng khi là cây xúc xích, khi là hộp cá ngừ, hôm nào vui thì thêm một li sữa. Mingyu hay bị ba mẹ phàn nàn về cái việc lên đến năm 3 đại học rồi nhưng mà vẫn chưa chuẩn bị gì cho sự nghiệp, cũng chẳng có một kế hoạch rõ ràng gì cho tương lai. Mỗi lần bị nói như vậy, cậu cũng chỉ cười hề hề rồi kiếm cớ sang chuyện khác chứ cũng chẳng muốn đôi co với hai người lớn trong nhà làm gì. Nhưng mà mấy ai biết được lí do tại sao cậu chẳng thèm lên kế hoạch đâu, vì chẳng ai hỏi mà người ta chỉ chăm chăm vào việc cậu không có cái này, không có cái kia. Và lí do này bị cậu chôn vùi cho đến khi gặp Jeon Wonwoo. Như bao người khác, Wonwoo không hỏi, nhưng Kim Mingyu tự kể. Cậu nói rằng khi lên kế hoạch cho việc gì đó, thì ai mà chẳng muốn nó có kết quả tốt nhất, Kim Mingyu đây không ngoại lệ. Nhưng từ khi cậu bé lên 10 bắt đầu kế hoạch xin mẹ mua máy chơi game nhưng rồi sau đó bị thất hứa, hay là anh chàng 18 tuổi bắt đầu tăm tia bạn nữ lớp bên lên kế hoạch tán người ta rõ kĩ càng, nhưng mà đến ngày bắt đầu kế hoạch thì phát hiện cô nàng này đã có người yêu rồi, không ai xa lại là anh trai lớp trên nổi nhất trường. Cứ từng việc như vậy làm cậu cũng dần mất hứng nên là thôi, Mingyu chẳng thích đâu nhé, cứ để mọi việc đến đâu hay đến đó. Từ chuyện học hành, đến nhà cửa, đến các mối quan hệ, và cả chuyện yêu đương.

Mingyu rồi cũng đến được Limerence. Quán có cái tên tây như vậy là vì anh chủ ở đây là Hàn Kiều, từ Mỹ về rồi cũng chẳng hiểu sao mà lại mở quán Café ngay giữa lòng Seoul này. Chủ sao thì quán như vậy, anh chủ quán tên Joshua này nhẹ nhàng mà mỗi lần cất giọng chào khách hay là tính tiền gì cũng nhẹ nhàng nốt. Nói đến đây đừng tưởng rằng cậu thích anh chủ quán nhé, không có đâu. Anh chủ quán có người yêu rồi, người yêu anh đâu xa ngoài bạn thân cậu, Lee Seokmin. Mingyu hay đến Limerence một phần là vì là quán quen người quen, thêm một phần nữa là bánh ở đây ngon đến điên người, sau này là vì Jeon Wonwoo.

Hôm nay chủ nhật và Limerence cũng đông khách như mọi khi, khách ở đây đa phần là sinh viên và người đi làm, sinh viên thì đến làm bài rồi hẹn hò. Mingyu đánh mắt sang góc phải của phòng, chiếc bàn cậu hay ngồi nay có người nhanh chân xí chỗ rồi, thôi đành ngồi ngay quầy pha chế chọc tức Seokmin vậy. An toạ xong cậu chẳng cần cất tiếng gọi món thì anh Joshua cũng chìa cho cậu ly cà phê sữa đá cùng với cái bánh trứng muối lần nào ăn cũng phải ăn 2 cái.

"Hôm nay đông quá anh ha?"

"Ừ, anh với Seokmin bận không xuể luôn đó. Đã vậy nhân viên còn xin nghỉ ca"

Người trượng nghĩa như Mingyu sao lại có thể bỏ lơ cặp đôi này được

"Thôi em phụ cho một hôm nhé"

Joshua như vớ được vàng, vội kêu cậu thay đồ đi rồi ra kê dùm mấy cái bàn, dọn dùm mấy cái li, rồi quét dùm cái sàn mới bị vài em bé xả giấy tùm lum. Chợt cậu thấy sao mà tự nhiên xung phong làm chi vậy trời, đáng lẽ mình phải làm khách, cong chân ngồi đọc sách, ngắm phố phường, vậy mà lại làm nhân viên không công cho quán. Thôi nhận lời thì cũng đành làm, dọn dọn dẹp dẹp sao mà tới được chiếc bàn yêu thích của mình. Ngước lên thì cậu mới thấy được chân dung người chiếm chỗ của mình là ai. Người này tóc nâu, là tóc tự nhiên chứ không phải là nhuộm, người này đeo cặp kính tròn vừa chăm chú nhìn vào đống giấy trên bàn, tay lại thoăn thoắt gõ từng phím, người này mặc quần jeans xanh với áo len trắng mỏng, loại len chỉ cho mùa hè chứ cái này mà cho mùa đông thì có mà chết cóng, người này chính là Jeon Wonwoo.

Cho đến tận bây giờ, hình ảnh đó vẫn còn y nguyên trong kí ức của Kim Mingyu. Người ta nói kí ức thì dần sẽ phai nhạt đi, nhưng với hình ảnh này thì mỗi ngày kí ức của Kim Mingyu lại thêm vào một chi tiết nhỏ, khi thì cái cặp anh hôm đó có cái móc khoá hình con mèo, khi thì hôm đó trên bàn của anh có một cuốn tập màu đen, và ti tỉ những thứ nhỏ nhặt khác. Người ta nói là những kí ức được thêm vào đôi khi không đúng vì sau một khoảng thời gian bộ não chúng ta gom nhặt được nhiều thêm và rồi tự động thêm vào hình ảnh đó. Nhưng Kim Mingyu dám chắc rằng, hình ảnh đó không thể nào sai được, vì cậu có thể nhầm gà của quán này với gà của quán kia chứ không thể nào nhầm được Jeon Wonwoo.

Đến giờ trưa, khách của quán cũng vơi bớt, Mingyu cũng trở lại chỗ ngồi của mình để ăn nốt cái bánh còn dở lúc sáng, uống thêm một ly sinh tố nữa rồi phụ Seokmin rửa mấy cái ly. Anh Joshua thì đứng nhẩm tính nên lấy thêm bao nhiêu bánh nữa để không bị thừa nhiều quá, rồi anh cũng thống kê thu nhập cả sáng này như thế nào, mỗi người một việc.

"Anh ơi cho em thêm latte nữa nhé?"

A...cuối cùng người ta cũng lên tiếng rồi. Người giọng trầm hẳn là người đẹp trai.

"Wonwoo hôm nay sao lại ra quán anh ngồi rồi. Bị thư viện đuổi đi rồi đúng không?"

À...người này tên là Wonwoo, tên gì hợp với người ghê, không bị nặng nề mà lại còn dễ nhớ.

"Làm gì có đâu, em chỉ muốn ra hít khí trời thôi, mà em đến là giúp anh tăng doanh thu còn gì, sao anh lại trù em bị thư viện đuổi hả? Anh còn bánh gì thì cho em thêm một cái nhé"

Trời ơi lại còn thích ăn bánh, lại còn trả treo, Kim Mingyu thấy người này thú vị rồi....

Trời lúc sáng thì nắng ráo thế đó, vậy mà đến 3h chiều lại nổi cơn mưa ầm ầm làm chẳng ai trở tay kịp. Ai mà có dù sẵn trong túi thì coi như hên, còn ai mà không có thì đành cầu cho cơn mưa này mau qua đi thôi. Hiển nhiên, Kim Mingyu và Jeon Wonwoo thuộc về vế sau. Kim Mingyu thì có thể rời đi sớm hơn, nhưng mà nhận ra là nhân viên vẫn chưa đến, khách vẫn còn đông mà về nhà cũng chẳng làm gì, nên đành nán lại xem phụ được gì thì phụ. Thường thì mưa nhỏ thì cậu cũng đội mũ lên rồi ráng đi nhanh về nhà thôi chứ đợi chờ làm gì lâu lắc.

Jeon Wonwoo từng nghĩ, nếu tình yêu không bao giờ đến với mình thì sao nhỉ? Thì chắc là có một chút buồn nhỉ, nhưng chắc nhìn chung cũng chẳng sao đâu. Và Jeon Wonwoo luôn ôm cái suy nghĩ cái suy nghĩ ấy trong người, cho đến khi gặp Kim Mingyu. Mingyu đến làm cuộc sống của Wonwoo đảo điên hơn, nhưng theo một nghĩa tốt. Cậu từ từ dạy anh mọi thứ, như việc anh ơi đừng chỉ ăn hoài một món trong cái thực đơn nhìn phát là thuộc của Mc Donald, hay là anh ơi nay mình thử đi đường khác đến trường đi và cả việc anh ơi hãy mở lòng với người khác đi, với cả em nữa. Được nuôi dưỡng trong một gia đình quy củ, từng lời răn đe dạy dỗ cứ thế rồi dần ngấm vào người anh. Ở nhà hay cả ở trường, anh đều được khen là con ngoan trò giỏi, không bao giờ làm phụ lòng thầy cô và cha mẹ, với bạn bè thì chan hoà không gây hấn. Wonwoo đi trên con đường được sắp đặt một cách rõ ràng, nhưng chỉ là không được anh chính tay vẽ ra mà bởi ba mẹ anh và xã hội này vẽ dùm. Gia đình Wonwoo với ba là giáo sư có tiếng trong nước, mẹ là thẩm phán được nhiều người kính trọng và như thường lệ anh cũng được sắp đặt làm một bản sao như vậy. Hằng năm đi học, giải này giải nọ từ học tập đến cờ vua đều nghiễm nhiên lọt vào tay Wonwoo, chẳng ai ý kiến gì, không phải vì có ba mẹ chống lưng nhưng mọi người đều biết rằng đội thi nào mà có anh tham gia thì đội đó không bao giờ thua, vì anh giỏi. Nhưng đổi lại với những tấm huy chương, những tấm bằng, những lời khen ngợi, anh thấy anh chẳng có gì, anh thấy mình trống rỗng. Đôi khi anh cũng suy nghĩ rằng là ba mẹ thương anh nên mới ép anh vào con đường này, hay là họ chỉ vì không muốn huỷ hoại danh tiếng của mình. Wonwoo khép kín, ngại thay đổi, là người mà sẽ sẵn sàng bỏ ra gấp đôi gấp ba sức để có thể có được cái quen thuộc chứ chẳng bao giờ chịu đổi sang cái mới cho dù cái đó có tốt hơn bao nhiêu đi chăng nữa. Lên đại học rồi, anh xin chuyển ra sống một mình để tiện chuyện đi đi về về hơn, hơn nữa để anh bớt đi ngột ngạt.
-------------------------------------------------------
Hê hê mng ơi mặc dù tui nhây quá là nhây nhưng mà mọi ngừi hãy cho tui xin xí xi feedback nhoe...
Tui hứa sẽ siêng neng hơn 🧡🧡🧡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top