Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Cứu Rỗi

Chương 14: Cứu Rỗi

Edit; Cam Lavigne

Thứ hai, trụ sở Riot công bố một tin tức khiến nhiều người chơi LMHT kinh ngạc:

Không thể không công bố một tin tức vô cùng đáng tiếc đến moi người, nhà thiết kế Mine của chúng ta chính thức nghỉ việc, tin này đối với đội thiết kế LMHT cùng với tất cả người chơi đều là chuyện rất khó chấp nhận. Gia nhập đội thiết kế hai năm không nhiều không ít, Mine vì chúng ta đã tạo ra rất nhiều trang phục tuyệt vời, nhất là trang phục Teemo Lễ Phục Sinh mà mọi người rất yêu thích, vĩnh viễn trở thành kiệt tác trong lòng người chơi. Để tỏ lòng biết ơn với những gì cô ấy đã đóng góp, chúng tôi xin chúc phúc cho con đường phát triển sau này của cô ấy. Dưới đây là trang phục cuối cùng mà Mine vì LMHT sáng tạo ra --seri Gai Thép[1], mong mọi người tôn trọng.

[1] 钢铁荆棘, tìm không ra là skin gì luôn. Mình chỉ biết 荆棘 là gai cũng có nghĩa là Zyra, nhưng Zyra không hề có skin nào tên vậy hết. Ai biết đó là skin gì thì nói mình nhé.

Bản vẽ phía dưới chính là trang phục mà Mạch Tân vừa gửi hồi hai tuần trước.

Gai Thép.

Trang phục có những gai nhọn vươn ra, trước tổn thương mình sau tổn thương người, vì chiến thắng, không tiếc phải hy sinh xương máu.

Đau đớn, khốn khổ cùng cực, vậy thì có là gì?

Nếu chỉ còn một hơi thở cuối cùng, vẫn phải dùng mạng của mình đổi lấy máu của kẻ thù!

Trang phục tướng kì này theo thứ tự là Jarvan IV, Shen, Hecarim, Alistar,...Những tướng này đều cùng một hình mẫu kiên cường rắn rỏi, trái lại không khiến người khác hoảng hồn, nhưng khi mọi ngưởi mở đến tấm ảnh vẽ cuối cùng, lại thấy Ahri chin đuôi khoác lên một tấm áo giáp sắt bằng gai, tất cả đều mở rộng tầm mắt.

Nhân vật hồ ly này, từ đến đến cuối làm cho người ta cảm giác mềm mỏng quyến rũ, động tác của vị tướng sát thủ này quá ngọt ngào gợi cảm, lợi dụng kĩ năng mị hoặc của mình, trở thành một trong những vị tướng đường giữa được yêu thích nhất.

Lần này Mạch Tân vẽ xuống, vị tướng vốn là hồ ly chín đuôi này lại có đột phá lớn về hình tượng.

Trong hình, mái tóc dài của cô được buộc cao lên, hàm khẽ hất lên, nhìn mọi người bằng nửa con mắt. Khác với vẻ mặt cao ngạo, đáy mắt lại có một tia tịch mịch lãnh lẽo.

Ahri mặc chiếc áo gai bằng thép, bọc lấy toàn thân cô, nhìn lướt qua cường đại đến nỗi không có bất kỳ khe hở nào có thể đánh gục, nhưng khóe miệng của cô vẫn hiện lên tia ẩn nhẩn như là đang mạnh mẽ chống đỡ đau đớn ở phía sau.

Nhưng theo cốt truyện, cách hành sự của hồ ly chín đuôi lại gây nhiều tranh cãi. Cô dựa vào việc hút tinh phách của người khác đề trở nên mạnh mẽ, ngày các mất đi luân lý đạo thường.

"Lòng trắc ẩn là thứ xa xỉ của nhân loại, nhưng đó cũng là trách nhiệm."[2]

[2]Một câu nói của Ahri bên bản Trung, nghĩa là để nhân từ với người khác thì rất khó nhưng bản tính con người vốn là như vậy.

Vốn mọi người đã quen với vẻ xinh đẹp phóng túng của cô, mà nét vẽ lần này của Mạch Tân lại đưa mọi người đến một suy nghĩ sâu xa khác với ý nghĩa ban đầu.

Thoạt nhìn, bản thiết kế có vẻ thay đổi bề ngoài của Ahri, nhưng ngẫm lại mới phát hiện, chính là nhờ những sức mạnh khác biệt ấy hòa trộn lẫn nhau, mới có thể vẽ ra một Ahri từng trải.

Nhưng mọi người đã không còn tâm trí ca tụng trang phục mới, tin tức bất ngờ nhất là Mine rời khỏi tổng bộ! Cô cũng không vì trò chơi này mà sáng tạo trang phục mới nữa!

Các người chơi trên thế giới truy hỏi từ Weibo cùng Facebook của Mạch Tân, cho tới thông báo chính thức, khiến cô không thể không tự mình giải thích.

Minemai: Xin chào mọi người, tôi là Mạch Tân, từ ngay hôm nay, tôi không còn là thành viên của tổ thiết kế trang phục nữa, thật đáng tiếc cũng thật xin lỗi. Hai năm qua, tôi vẫn chưa hết lòng vì tổ thiết kế, rất cảm ơn mọi người đã yêu thích tác phẩm của tôi. Sau này, có lẽ tôi sẽ mạo hiểm đến một chỗ mới, nhưng sự nhiệt tình của tôi đối với trò chơi này vẫn vậy, vĩnh viễn không thay đổi. Cảm ơn mọi người. --Mine

Bất kể là người chơi ở nước nào, đều ở dưới bình luận hỏi nguyên nhân cô rời đi, cũng không ít người mong đợi tác phẩm hay hơn của cô sau này, đồng thời có người cũng thắc mắc về trang phục mới của cô.

Điều khiến mọi người khiếp sợ là, sau khi Mạch Tân đăng lên Facebook và Weibo, có nhiều đội tuyển trên khắp thế giới chuyển tiếp bài của cô, còn có đội hạng nhất CKTG[3] s8, TPE - đội đến từ Hàn Quốc được Mạch Tân vẽ trang phục dành cho người hạng nhất[4].

[3]CKTG: Chung Kết Thế Giới (League of Legends World Championship), đây là thuật ngữ game nên mình để như vậy luôn chứ không viết thẳng ra.

[4]Mình đã giải thích ở chương 1, trong LMHT đội nào dành chiến thắng CKTG sẽ được nhà phát hành vẽ riêng 1 bộ trang phục cho đội đó. Trên thực tế thì có bộ trang phục của SKT-T1 khá nổi tiếng, vì đội này giành 3 lần vô địch liên tiếp.

Các đội tuyển trong LPL không có người nhiều để tâm tin tức của khâu thiết kế trò chơi, nhưng Weibo của câu lạc bộ ThreeE đã chia sẻ lại Weibo của Mạch Tân, đã đủ để mấy người trong vòng bạn bè trên mạng thảo luận #Mạch Tân nghỉ việc #Đề tài này.

Mạch Lâm Bào Vương: Mặc dù ví tiền đã được cứu, nhưng sau này cũng sẽ không có loại trang phục vừa thấy đã kích động muốn mua như vậy nữa...

Hứa Tam Quan: Đang tốt đẹp...Sao lại nghỉ việc?

Outsiderlin: Cái khác tôi không muốn nói nhiều, nhưng trang phục kì này rất đẹp, nhất là Ahri

Còn có người gửi tới một hàng bình luận dài, để bày tỏ quan điểm của mình:

"Những người chơi trong nước thường rất ít để ý đến phương diện thiết kế, nhưng tôi đã chơi LMHT từ s1, nhìn trò chơi hết thay đổi bản đồ rồi tới chỉnh sửa trang phục. Từ những trang phục đơn giản sơ sài ban đầu, càng ngày càng tạo ra tướng đặc sắc hơn, hai năm gia nhập của Mine công lao kể không hết. Mỗi lần cô ấy vẽ trang phục, nói như thế nào nhỉ, giống như nhìn được linh hồn sâu thẳm nhất của tướng một cách thấu đáo, cô ấy so với người lập trình[5] còn tinh tường hơn. Cô ấy hẳn là tri kỷ của tất cả tướng, Mạch Tân vừa là người tạo rat rang phục, vừa là linh hồn của bọn họ."

[5] 人设策划(người thiết lắp đặt), theo mình hiểu thì đây là những người thiết kế game (bao gồm nhiều vị trí như lên kế hoạch, lập trình, tester,...)nhưng nếu ghi vậy sợ mọi người lại nhầm với người thiết kế trang phục.

Bình luận dài này lập tức nhận được vô số lời khen.

Mà trong trụ sở ThreeE, Godie cùng Diệp Dạng đang thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ.

Hai người bọn họ đã từng mong Mạch Tân sẽ vì họ mà vẽ trang phục hạng nhất, hôm nay thấy được tin tức cô rời tổ thiết kế của LMHT, lại có cảm giác đồng bệnh tương liên.[6]

[6]Đồng bệnh tương liên: Cùng lâm vào một hoàn cảnh nên thông cảm lẫn nhau

Đối với Godie mà nói người mà cậu ghét nhất là Kwee, cho nên đối với Diệp Dạng - thanh mai trúc mã của Mạch Tân trái lại cậu ta không coi là kẻ thù, Godie ngồi trên ghế sofa cầm điện thoại than thở, Diệp Dạng vô cùng hiểu ý vỗ vỗ cậu ta: "Cẩu Ca, em hiểu anh."

"Cậu hiểu cái gì?" Godie khó chịu nói: "Nếu không phải trang phục hạng nhất của Mạch thần vẽ thì còn ý nghĩa gì?"

Kwee từ bên cạnh bước qua, nghe được câu này cười lạnh một tiếng, "Còn chưa đánh mà cậu đã sợ thua nên tìm cớ?"

"Đệt! Anh đây nói thua khi nào?" Godie vốn đang giận anh, giờ bị anh châm chọc một câu còn giận hơn, "Đồ chết tiệt hiểu sai ý anh đây."

"Vậy thì đứng lên đi đánh rank đi, cậu mà rớt hạng nữa, lương tháng này còn không có."

"Không phải nói là trừ một nửa à?"

"Một nửa kia là bù cho Tiểu Lại, lần trước cậu làm tài khoản của người ta bị xử phạt."

"Hì hì," Lan ở bên cạnh dò xét người bên dưới, cười vô cùng đắc ý, "Cảm ơn Cẩu Đệ."

Cậu ta được hưởng lợi còn cố tỏ vẻ, tận tình khuyên, "Tiểu thư nhà người ta nghỉ việc cũng tốt, cậu suy nghĩ đi nếu không nghỉ việc thì cô ấy phải quay về Mỹ, cậu có thể thường xuyên gặp được cô ấy? Sau khi nghỉ việc, chắc chắn cô ấy sẽ làm ở phòng việc trong nước."

Những lời như vậy nghe cũng thật có lý...Nhưng muốn động vào tiền của cậu thì mơ đi!

"Ai cũng đừng hòng động vào tiền của anh đây!" Godie nhìn nụ cười gian xảo của cậu ta, thật muốn đánh một quyền cho mặt cậu ta lõm vào.

Lúc này, cậu cũng không còn tâm tình để ý đến chuyện Mạch Tân nghỉ việc, chỉ biết nhảy lên ngồi vào máy tính ghi danh đấu hạng, "Không phải chỉ là rank sao? Trước tháng này anh đây sẽ leo lên thách đấu cho mấy người xem!"

Mặc dù chuyện của Mạch Tân làm mọi người có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh đã bị việc luyện tập thi đấu không ngừng lấy đi toàn bộ sự chú ý, dù sao thân là tuyển thủ chuyên nghiệp thì nhiệm vụ hàng đầu chính là luyện tập trận đấu, nào có nhiều thời gian để cho bọn họ quản việc khác.

Panda đã từng đại diện câu lạc bộ gửi bưu kiện đến phòng làm việc của Mạch Tân để hỏi thăm, nhưng người hồi âm lại là trợ lí của cô, bởi vì hai ngày nay cô chủ của cô ấy phải bay qua nước Mĩ để giải quyết công việc, nên bây giờ đang nghỉ ngơi.

Nằm trong căn hộ của chính mình, Mạch Tân trực tiếp bỏ qua tin nhắn gửi tới trong vòng bạn bè, cô lục lọi tin tức trên điện thoại, trượt lên trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở khung chat - mom, nhấn vào gõ tin.

Cô gửi một tin nhắn: Mẹ, con nghỉ việc ở công ty trò chơi rồi.

Đối phương không phản hồi.

Mạch Tân ấn loạn xạ vào đồ điều khiển TV, mười phút sau lại cầm điện thoại lên, vẫn như cũ không có ai hồi âm.

Nửa giờ sau, cô thấy điện thoại không có động tĩnh, tự giễu cười.

Cô còn mong chờ cái gì? Chẳng phải trước đây cũng như vậy sao?

Mạch Tân ném điện thoại lên giường, vùi đầu vào chăn.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, điện thoại vang lên, cô thấy điện thoại hiện lên "mom" thì hơi ngẩn ra, tiếp điện thoại.

"Vâng, mẹ..."

"Mạch Tân! Giờ con đang ở đâu?" Điện thoại truyền tới một giọng nữ lạnh lẽo.

"Con đang trong nước..."

"Nicco quả nhiên nói không sai, con lại có thể từ chức chạy về nước, con đến cùng đang suy nghĩ cái gì?"

"..." Điện thoại vọng tới âm thanh giận dữ, làm Mạch Tân bừng tỉnh, đã lâu rồi mẹ cô không nổi giận như vậy, cô dừng một chút, khiến bản thân bình tĩnh rồi trả lời, "Con muốn ở lại Trung Quốc."

"Con nói cái gì?!" Người trong điện thoại đột nhiên nâng giọng.

"Con nói con muốn ở lại Trung Quốc, " kìm nén lâu như vậy mới nói ra, Mạch Tân có cảm giác vừa trút được gánh nặng. Cô hít sâu một hơi, lại còn dùng ngữ khí kiên định hơn nói, "Con muốn ở lại, nhập lại quốc tịch Trung Quốc."

"Không được! Tuyệt đối mẹ không đồng ý!" Người phụ nữ nghiêm nghị trách cứ, "Con đang tùy hứng cái gì? Có biết lúc trước mẹ đem con đến Mĩ chẳng hề dễ dàng không?! Ngay cả tiểu học còn chưa tốt nghiệp, nhìn xem tính cách con như vậy, ở trong nước có thể làm được gì?"

Đồng tử Mạch Tân rút lại.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều thứ mà vốn đã muốn tận lực quên đi.

Giọng nói trong điện thoại như một thanh gươm thẳng tấp đâm vào lòng, cô cắn môi, ép bản thân bình tĩnh lại: "Con sống rất tốt...Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy."

Cô cúp điện thoại, mất hồn nhìn đăm đăm vào một chỗ.

Nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự buồn bã.

Đủ rồi Mạch Tân, đã quá đủ rồi.

Tại sao đã trải qua biết bao chán nản và tuyệt vọng như vậy, lại còn muốn tự rước lấy nhục nhã?

Người kia không bày ra thái độ này, thì mới đúng là kì quái chứ?

Nhưng có lẽ cô đã đánh giá thấp "sự quan tâm" của mẹ cô.ư

Hoặc là đối với bà ấy việc này ảnh hưởng đến danh dự bản thân hơn là "sự quan tâm" của con gái.

Cô ở nhà trọ ngẩn người suốt một tuần lễ, nửa bước cũng không ra khỏi nhà, Hoãn Hoãn khuyên cô vài lần, cô ấy cũng nhìn ra được hoàn cảnh nhà cô.

Không thể an ủi được lời gì nữa, chỉ đành chờ Mạch Tân tự mình nghĩ thông suốt.

Chiều hôm nay, chuông cửa nhà trọ đột nhiên vang lên.

Mạch Tân tưởng Hoãn Hoãn ra cửa quên không mang chìa khóa, liền ra mở cửa, nhưng lại bị người ở bên ngoài kéo mạnh ra cửa lớn.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, chờ tới lúc nhìn rõ ràng người ngoài cửa, vô thức lùi về sau.

"Mẹ...?!"

Người phụ nữ đứng trước cửa, trên mặt hiện lên ngũ quan tinh xảo không lộ ra dấu vết tuổi tác, ánh mắt lạnh lùng xinh đẹp của bà mang theo tức giận nhìn thẳng vào Mạch Tân, đôi môi đỏ thắm hơi nhếch lên, "Ha, vậy cô về nước, là muốn tự giảm bản thân trong phòng rồi chờ chết sao?"

Mạch Tân nắm chặt tay đang buông thả, lắc lư cơ thể.

"Không phải..."

"Vậy đến cùng cô muốn làm gì?" Tròng mắt Điền Hạ Lê hơi híp lại, không dám tin mà suy đoán, "Chẳng lẽ cô cùng người đàn ông không muốn nhận cô kia còn liên lạc?"

"Bố chưa từng không muốn nhận con..."

"Bóp!"

Mạch Tân nghiêng đầu che mặt, theo thói quen cô lấy tóc mái ngang trán giấu đi nét mặt của mình.

Điền Hạ Lê nghe được hai chữ kia trong miệng cô, cả người đột nhiên kích động lên.

(Chữ bố là 爸爸, hai chữ)

Toàn thân bà phát run, cuồng loạn kêu lên, "Mẹ nói rồi, không cho phép kêu ông ta là bố!"

Bà tức giận đến sắc mặt đỏ lên, sau khi nói xong đứng yên tại chỗ trì hoãn một hồi lâu, mới hồi phục hô hấp.

Mạch Tân vẫn không nhúc nhích, một lúc lâu mới xoay ánh mắt hờ hững, nhả ra từng chữ rõ ràng: "Mặc kệ mẹ phủ nhận thế nào, thì ông ấy vẫn là bố con."

Điền Hạ Lê vô lực nhìn cô một cái, giống như trước nay chưa thấy con gái của mình như vậy bao giờ, ánh mắt xa lạ: "Tôi khổ cực nuôi cô lớn khôn, thế mà lòng cô lại hướng về ông ta! Được, Mạch Tân tôi cho cô biết, nếu như cô muốn ở lại với ông ta, thì về sau vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Mạch Tân lờ mờ giật khóe miệng.

Tuy đây là nhà của cô, nhưng cô vẫn mang dép lê vào thẳng thừng lướt qua bà ấy, thuận theo cầu thang đi xuống lầu.

Như người mong muốn.

Mặc đồ ngủ đi lang thang trên đường, không có điểm đến cũng chẳng để tâm ánh nhìn quái dị của người khác.

Cô vô thức đi tới công viên bên cạnh, lướt qua một đám trẻ con đang chơi đùa. Trên lưng của bọn trẻ vẫn còn mang cặp sách, lôi kéo tay nhau, thỉnh thoảng còn cùng bạn học tâm sự.

Thật tốt.

Tất cả mọi người đều cùng một màu da, thật tốt.

Điền Hạ Lê mãi mãi sẽ không biết, cô ở trường học nước ngoài đã gặp chuyện gì.

Giống như lúc trước, mỗi lần bị bạn học kì thị bắt nạt, cô khóc chạy về nhà xin nghỉ học, thì bà ấy chỉ biết dùng ngữ khí ai oán nói với cô:

"Mạch Tân, con không thể hiểu chuyện một chút sao?'

"Đừng tùy hứng nữa, mẹ đã cực khổ lắm rồi."

Không, cô không tùy hứng, cô rất sợ hãi, thật sự sợ hãi...Ngẩng đầu chống lại nét mặt chán ghét cùng không kiên nhẫn của mẹ cô.

Tim cô mãnh liệt co rút lại, những lời muốn nói đều bị chặn lại.

Cho đến năm cấp ba, tan học cô chưa về nhà, cả đêm mọi người đi tìm cô.

Ngày hôm sau, nhân viên vệ sinh của trường phát hiện nhà vệ sinh bị khóa trái, Mạch Tân bị nhốt trong đó cả đêm.

Lúc ấy sắc mặt cô đờ đẫn, chẳng nói được lời nào...

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi nhớ tới chuyện này, cô còn không nhịn được toàn thân đều phát run.

Mạch Tân đưa hai tay ôm lấy bản thân.

Thật ra cô nên cảm thấy may mắn, ít ra từ sau lần đó cô không cần tới trường đi học nữa, cũng không mang phiền toái tới cho gia đình, không cần phải gượng cười vui vẻ đối với những người bắt nạt mình.

Lúc ấy cô nghĩ, chỉ cần cô không nói lời nào, thì cũng sẽ không phải đối mặt với những người ức hiếp mình.

"Mạch Tân, nếu con không muốn nói chuyện, hãy đem ý nghĩ vẽ xuống đây." Ông ngoại cô đã nói như vậy với cô, "Chắc chắn sẽ có người hiểu con đấy, giống như ông ngắm con vẽ, chắc chắn sẽ thấu hiểu con."

Từ đó hội họa đã cứu rỗi lấy cô, tự giam mình trong phòng vẽ tranh ba năm, rốt cuộc thời gian qua cô cũng đã khắc phục được chướng ngại tâm lí. Ít nhất thì trông có vẻ cũng giống người bình thường rồi.

Vì vậy sẽ không sao đâu, một chút cô cũng không thấy khó khăn.

Cô muốn trốn chạy muốn trốn tránh tất cả, chỉ cần vẽ tranh là được rồi, cô còn có thể vẽ tranh đấy...

Thời tiết đẹp, hiếm khi Kwee không lái xe, anh tản bộ qua công viên gần câu lạc bộ, bất ngờ thấy cô gái mặc áo ngủ màu đen chân còn mang dép lê nằm trên ghế dài, rồi chợt dừng chân lại.

Trong nháy mắt anh nghĩ mình đã nhìn lầm rồi...

Tiến lại thêm vài bước ánh mắt nghiêm túc dò xét, mới nhận ra đúng thật là Mạch Tân.

Đến lúc phát hiện khóe mắt cô đỏ bừng cùng đầu tóc rối bời, bộ dạng hồn bay phách lạc, trong nháy mắt sắc mặt Kwee liền thay đổi, đi qua hỏi cô, "Này, Mạch Tân? Chuyện gì đã xảy ra?"

Một giây sau, tay của anh bỗng bị cô gái trước mặt bắt lấy, như là nắm chặt ngọn cỏ cứu rỗi cuối cùng, Mạch Tân gắt gao cầm chặt cổ tay của anh, ngẩng đầu, thất thần nhìn anh: "Ahri..."

"Hả?"

"Cho tôi vẽ một chút đi Ahri...Tôi muốn vẽ anh," Cô rốt cuộc cũng thấy rõ người vừa tới là ai, cũng không muốn quản nhiều như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, "Xin anh, để tôi vẽ anh."

"..." Kwee không rõ tình trạng hiện tại của cô như thế nào.

Anh vốn cho rằng cô gặp chuyện ngoài ý muốn nên mới "lang thang" trên đường, cũng coi như là có quen biết nên mới nhiều chuyện hỏi thăm một câu.

Kết quả là hình như mình đã tự rước lấy phiền toái không nhỏ ?

Mạch Tân nói đi nói lại, đều là một câu "Hãy để tôi vẽ anh", cuối cùng anh cũng đã hiểu ý của cô.

Mặc dù biết người ta là họa sĩ, nhưng thật lòng anh cũng không hiểu được yêu cầu này.

Tình tính anh tùy tiện, sợ nhất gặp chuyện phiền toái, bất kể Mạch Tân có bao nhiêu thành khẩn, đối với yêu cầu của đối tượng vốn không biết đùa mà còn không quan trọng này, vô thức liền muốn cự tuyệt.

Nhưng đối mặt với ánh mắt của cô, lời từ chối như thế nào cũng không thể nói ra được.

Đây là ánh mắt gì?

Mặc dù không có bất cứ quan hệ tình cảm gì, nhưng sao ánh mắt của cô hình như chỉ có mỗi anh tồn tại?

Một lúc sau, anh nghe bản thân bất đắc dĩ nói:

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top