Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Nhìn Thấu

Chương 15: Nhìn Thấu

Edit: Cam Lavigne

"Mẹ nó, có ai tới đây đánh hạng đôi không!" Godie gắt gao nhìn chằm chằm vào giao diện màn hình trắng đen, hai người quen ở đội địch làm cậu không nén giận được, "Hai tên BG này khi dễ người ta một mình hả?"

Cậu ta đánh rank Hàn gặp được BG A Bắc và Dưa Hấu.

Bên kia tựa như muốn rửa sạch nỗi nhục lần trước ở lễ mừng nên bọn hắn cứ nhằm vào cậu để phục thù, đi rừng A Bắc và đường giữa Dưa Hấu đánh Godie ở đường dưới cực kì gắt.

"Chậc chậc," Mang liếc nhìn thấy cậu 1/4/0, đau lòng nói: "A...bị nhắm vào rồi, A Bắc rõ ràng là khiêu khích cậu, Cẩu Đệ à, cái này mà cũng chịu đựng được thì không phải cậu chính là chó sao?"

Godie tức muốn chết, mới hồi sinh ở nhà chính xong vừa lại chạy ra đường dưới, vừa nói, "Man ca vốn đã hiểu rõ còn ngồi đó châm chọc, đội của người ta còn đánh hạng đôi cùng nhau, còn đội mình? Chia năm xẻ bảy."

"Chia năm xẻ bảy chỗ nào?" Mang ăn đồ ăn vặt mà cậu ta để ở bàn trước mặt, thuận miệng đáp trả, "Tối hôm qua không phải còn cùng nhau ăn Haidilao[1] sao? Một mình cậu ăn hết 1800 đồng, còn ép A Úy mời khách, còn chưa cảm thấy vui? Cậu ta không trở mặt là đoàn kết lắm rồi."

[1] Haidilao International Holding Ltd. là một chuỗi các nhà hàng lẩu được thành lập tại Jianyang, Tứ Xuyên, Trung Quốc vào năm 1994. Ở Việt Nam có cái này rồi nè.

"Haidilao với cái này thì có liên quan gì! Đường trên đội mình đâu? Hỗ trợ đội mình đâu?! Còn Kwee ca, đi ra ngoài ăn cơm trưa vẫn chưa về!"

"Thập Cửu đang luyện tập ở đội bên kia, bản mới cập nhật nên huấn luyện viên có chiến thuật mới, Tiểu Lại hôm nay nghỉ rồi."

Godie nghe xong liền nổi cáu, tức giận nói, "Dựa vào đâu mà Lại ca được nghỉ? Tháng trước em cũng xin nghỉ, mà tới nay còn chưa được duyệt!"

Vẻ mặt Mang khó hiểu hỏi lại cậu: "Cậu ta có bạn gái, cậu không có bạn nghỉ làm gì?"

Godie:...

Không còn lời nào phản bác, vì vậy cậu đổi chủ đề: "Còn Kwee ca đâu? Mỗi ngày anh ấy ăn một bữa cơm trưa cũng tốn mấy tiếng, cũng không ai quản anh ấy? Có còn...thiên lí hay không hả?"

Mang cũng không nhiều lời, cười hì hì chọc lấy logo nhãn hiệu dưới đồng phục của cậu, "Loại thiên lý này ấy hả, cậu lên Baidu tra "cơm áo gạo tiền" gọi là gì thì biết."

[2] Nguyên văn衣食父母: y thực phụ mẫu(cơm áo, bố mẹ). Tức là bố mẹ và cơm áo là thứ mình phải lo trong cuộc sống.

"???"

Giờ phút này, Kwee còn không biết mình bị Godie nhớ kĩ, anh đang ở bên trong phòng làm việc của Mạch Tân, quan sát cả phòng trên một trăm bức họa được hoàn thành lẫn chưa vẽ xong.

Trong đây bao gồm những bức Mạch Tân tiện tay vẽ nguệch ngoạc, công trình kiến trúc, kí họa đường phố, các loại tĩnh vật, cũng có bản phác thảo trang phục trong seri Gai Thép.

Hàng loạt sợi dây gai đủ loại, cùng nón giáp sắt được thiết kế thử nghiệm, có những bản được vẽ một nửa với phần trên bị những sợi dây lớn xuyên qua đến đau lòng, nhưng vẫn nhìn ra nét vẽ tinh tế và sáng tạo của tác giả đã dụng tâm đặt vào.

Nhưng ánh mắt của anh cứ dừng lại ở tác phẩm "Ahri" nấp trong rừng rậm u ám kia.

Kwee đứng trước giá vẽ, đối mặt với người được vẽ trên bức họa.

Ánh mắt của "Ahri" sống động như thật, âm trầm tịch mịch nhìn anh, thật sự rất giống hồ yêu, trong nháy mắt nhìn thấu nội tâm của người khác.

Không ai biết anh nhìn bức họa này trên weibo của Mạch Tân, thì lần đầu tiên đã có cảm giác như bị người ta khui ra nội tâm cẩn thận che giấu bấy lâu, anh khao khiết và vùng vẫy biết bao.

"Thi đấu chuyên nghiệp một năm, biểu hiện vẫn bình thường."

Đây là những gì giới truyền thông đánh giá về anh, lúc trước anh một đường nổi tiếng ở bảng xếp hạng trong nước rồi gia nhập đội ThreeE, thật ra thì cũng không có nhiều tin tức giật gân.

Dù sao thì đội này đã có uy tín lâu năm, có Godie sớm vượt trội lại nhận được danh hiệu ADC hay nhất thế giới, cùng Mang và Thập Cửu-người đi rừng và đường trên nổi tiếng của LPL.

Người được coi như là ít quan trọng nhất - hỗ trợ Lan, cũng đã kề vai chiến đấu cùng Godie ba năm trở thành cặp đôi ăn ý ở đường dưới.

Người đi đường giữa lúc trước giải nghệ, đội ThreeE không đem người từ đội dự bị lên, mà tìm một người mới, trong lúc nhất thời làm người khác mở rộng tầm mắt.

Đối với người trong giới mà nói, hiểu biết của họ về Kwee đều như nhau. Mọi người chỉ biết anh top 1 Thách Đấu. từng đứng top 10 trong bảng xếp hạng, còn những thông tin khác đều trống.

Thi đấu chuyên nghiệp và chỉ chơi cho vui không giống nhau, chưa từng trải qua huyến luyện chuyên nghiệp, thật sự có thể thi đấu sao?

Ngay từ đầu, nhiều người đều nghĩ như vậy...

Nhưng vấn đề này, bị bốn người xuất sắc còn lại trong đội dần dần xem nhẹ, có người còn nói đùa rằng: Mặc kệ Kwee đánh tốt hay không, cũng không sao cả, chỉ cần anh đừng quá tạ thì có thể nắm chắc phần thắng.

Mặt khác, ngoại hình xuất chúng của anh sẽ hấp dẫn được một lượng lớn phiếu của người hâm mộ.

Có người thông kê, từ khi Kwee gia nhập, tài khoản chính thức của ThreeE trên Weibo đã tang 30% lượng người hâm mộ, riêng anh có hơn 400 ngàn người hâm mộ, chỉ kém người sở hữu lượng fan nhiều nhất trong giới là Godie với 600 ngàn người.

Thế mà khi anh đấu chuyên nghiệp được một thời gian, thì càng được giới truyền thông chú ý.

"Dựa vào khuôn mặt kiếm cơm","Chỉ có mỗi fan nữ","Bình hoa đẹp nhất của LPL, không có thực lực"...Mỗi khi ThreeE thua một trận, đây đều là những tiêu đề mà người khác thích công kích anh.

Anh không biểu hiện gì, càng không trực tiếp đáp trả những tin tức này.

Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên anh biết rõ dùng thực lực để làm cho đám anti-fan đó câm miệng là cách tốt nhất.

Giải đấu năm nay là cơ hội anh muốn nắm bắt nhất.

Nhưng phiên bản hiện tại, đường giữa không còn mạnh như lúc trước nữa, anh biết không thể vì chứng minh thực lực cá nhân, mà vứt bỏ chiến thuật tương tác cùng đồng đội.

Vì vậy dù nội tâm hỗn lộn, cũng không thể không đè xuống tất cả dã tâm.

Anh tựa như người trên bức họa này, vùng vẫy đấu tranh, không cam lòng...

Trong chốc lát, Kwee không tự chủ mà vuốt ve lên nét vẽ, bức tranh lòi lõm khiến anh cảm thấy càng chân thật.

Như một tấm gương soi, trong nháy mắt anh có chút ngơ ngẩn.

Đối mặt với nhân bản khác của mình.

Mạch Tân từ bên ngoài ôm vải vẽ tiến lên, anh nghe thấy động tĩnh mới chợt thu tay lại, quay đầu đối diện với ánh mắt của cô, có chút mất tự nhiên nên đem mu bàn tay để ra phía sau lưng, "Xin lỗi."

"Không gì đâu," Mạch Tân lập tức nói, "Anh cứ tùy ý, người nên xin lỗi là tôi, cưỡng ép anh nhận yêu cầu vô lí."

Dù sao chờ đến khi vẽ người thật của anh, những thứ "vô dụng" này cũng sẽ quăng đi.

Chính Kwee cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại đáp ứng cô, càng không muốn nhắc đến chuyện này, chắc là giữa trưa anh ăn no rửng mỡ nên mới rãnh rỗi như vậy.

Vì vậy anh tự giễu giật giật khóe miệng, "Tranh thủ vẽ đi, tôi còn phải trở về luyện tập."

"Được," Mạch Tân tranh thủ sắp xếp chăn đệm dưới bức vẽ, cô dọn dẹp giá vẽ trong phòng một cái, dư ra một khoảng trống, đem cái bàn cao hơn một mét dời qua đây.

Làm xong hết thảy, cô nói với Kwee, "Anh có thể cởi quần áo rồi."

"..."Kwee thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn cô, "Cởi quần áo?"

Mạch Tân gật gật đầu, bỗng xoay mình cúi người với anh: "Phiền ngài rồi."

"..."

Lúc này, Kwee mới nhớ tới lần đọc sách trước đây, ở tiệm sách tình cờ tìm thấy một quyển phác họa người. Nhớ lại hình ảnh cơ thể trần truồng trên sách, rốt cuộc cũng kịp phản ứng ý nói muốn vẽ anh của Mạch Tân.

Phải rồi, nếu chỉ vẽ mặt, thì cần tự bản thân anh đến đây làm gì?

Vừa rồi sao anh không tới?

Quay lại trọng điểm, rốt cuộc sao anh lại đồng ý?!

Mạch Tân nhìn vẻ mặt âm tình bất định của anh, ánh mắt phức tạp, có lẽ đoán được lúc trước anh không nghĩ tới vấn đề này: "Thật xin lỗi, cũng tại tôi không nói rõ từ đầu. Nếu anh để ý, thì xem tôi là khúc gỗ hay người máy gì đi, hay vờ như đang đi bơi..."

Người nào đó sắc mặt rất khó coi, anh trầm mặt ngữ khí không vui: "Cởi hết toàn bộ?"

"Ách," Thật ra ý định ban đầu của Mạch Tân vốn là cởi hết toàn bộ, nhưng nhìn ánh mắt này của đối phương, cô sợ lời này nói ra khỏi miệng anh sẽ trở mặt ngay tại chỗ, vì vậy chỉ có thể nhường một bước, "Anh cởi một chút quần áo là được rồi, anh yên tâm, không cần cởi đồ lót."

"..." Kwee đen mặt, anh ngước lên nhìn, vẻ mặt và giọng điệu của Mạch Tân đều rất tự nhiên, hiểu được cô học vẽ phác họa người, đoán chừng cô đã xem nhiều thân thể của người mẫu, đối với anh thật là không có ý khác.

Nhưng anh chỉ là một người đàn ông bình thường!

Kêu anh cởi quần áo trước mặt một cô gái không mấy thân thiết...???

Rốt cuộc bây giờ anh đã hối hận, tuy rằng anh không muốn thất hứa, nhưng hiện tại rất muốn từ chối.

Kwee ngẩng đẩu, đối mặt với ánh mắt sáng rực mang theo khẩn cầu của Mạch Tân, lời đến bên miệng đột nhiên nghẹn trở lại.

Xoắn xuýt hồi lâu, người nào đó cũng không vội, cứ như vậy đứng bên cạnh chờ anh quyết định, bầu không khí trở nên quái dị.

Cuối cùng, anh vịn trán: "Tôi hiểu rồi..."

Vậy là đồng ý?!

Vốn là Mạch Tân nghĩ anh sẽ trở mặt bỏ đi, nhận được đáp án này quả là ngoài ý muốn. Cô rất nghiêm chỉnh ngồi vào giá vẽ, không nhìn anh, "Tôi pha màu một chút, anh ổn thì gọi tôi."

Gân xanh trên trán Kwee giật lên, anh đứng tại chỗ bâng khuâng một hồi, rốt cuộc cũng cởi áo T-shirt trước, sau đó nghiêm người.

Được rồi, đau dài không bằng đau ngắn, vẽ sớm chết sớm mau đầu thai.

Sau đó vẫn cởi nút quần jean, kéo khóa kéo xuống.

Trên mặt anh không còn từ khó coi nào để hình dung, như gái nhà lành bị cưỡng bức, không tình nguyện cởi quần áo...

Cuối cùng, bất đắc dĩ nói với Mạch Tân một tiếng: "...Xong rồi."

Mạch Tân từ giá vẽ thò đầu ra, nhìn anh một cái, liền đi tới: "À, anh thả lỏng một chút, ngồi lên bàn."

Thấy cô bước đến, còn muốn đưa tay đụng cơ thể mình, Kwee không nể mặt lùi về phía sau một bước, sắc mặt khó coi, "Cô làm gì thế?"

"Thật xin lỗi," Mạch Tân bối rối thu tay, áy náy nói, "Tôi sợ anh đứng tư thế này để lâu không thoải mái, anh nằm trên bàn phía sau thì thoải mái một chút, tôi sẽ tận lực vẽ nhanh."

"Cô nói thẳng ra là được." Đừng động tay động chân.

Kwee treo lên vẻ mặt âm trầm, khó chịu ngồi lên bàn, Mạch Tân muốn giúp anh điều chỉnh tay chân nhưng sợ anh bất mãn, nên chỉ có thể ngồi một bên làm mẫu cho anh xem.

Nhưng mà tư thế cô bày ra làm cho người nào đó nổi đầy gân xanh, đầu nghĩ cả đời mình sẽ không bao giờ trưng ra cái tư thế xấu hổ như này.

Nếu không phải ánh mắt Mạch Tân sạch sẽ không chút tạp niệm, có lẽ anh đã sớm trở mặt.

Sau khi giày vò xong, Mạch Tân hài lòng đem ngọn đèn để phía sau, rốt cuộc cũng thấy thõa mãn ngồi vào giá vẽ.

Kwee cứng ngắc duy trì tư thế trong giây lát, Mạch Tân lo anh mệt mỏi, liền khuyên nhủ, "Anh có thể buông lỏng, cũng không cần kéo căng cơ bụng như vậy."

Cô còn chưa dứt lời, nói đến đây Kwee liền ý thức được cô đang tùy ý quan sát mỗi chi tiết cơ thể mình, da đầu run lên một hồi, sắc mặt không nhịn được mà đen lại, "Cô tranh thủ vẽ là được, tôi tự biết bản thân mình."

"A..." Mạch Tân không dám chọc anh, chỉ là động tác trên tay nhanh hơn.

Sau đó, không biết trôi qua bao lâu, Kwee cũng cảm thấy thật sự hơi mệt, nghĩ đến kết quả dù sao thân thể cũng bị người ta vẽ, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt[3], từ từ bình tĩnh lại, không khỏi thả lỏng một ít.

[3]破罐子破摔: vò đã mẻ lại sứt, lỡ làm rồi thì làm cho tới cùng(theo hướng tiêu cực).

Mạch Tân vẽ thật nhanh phác họa lên giấy loạn xạ, cô biết rõ hôm nay không có cách nào hoàn thành mà Kwee cũng sẽ không thể nào để cô vẽ thêm lần nữa, cho nên dù là phác họa hình dáng, cô cũng cố gắng tỉ mỉ từng chút một.

Cô tận lực nhớ kĩ mỗi một đường cong cùng đường nét trạm trổ trên làn da sáng bóng của anh, thiếu điều hận không thể khắc sâu vào đầu.

Nội tâm kìm nén không được xúc động, nếu không phải người ta không chịu phối hợp, thì cô tình nguyện ở nơi này vẽ ba ngày ba đêm.

Cuối cùng là cân nhắc đến trạng thái của đối phương, cô đành thu bút vẽ, đặt bức vẽ chưa xong xuống, nói với Kwee: "Xong rồi, thật xin lỗi, đã làm phiền anh."

Kwee căn bản không muốn để ý cô, mặt không đổi thay quần áo, cơ thể có chút mỏi, nhưng vẫn bước lên phía trước mặc quần vào.

Anh chuẩn bị trở về rồi đem chuyện này triệt để quên đi, đây là nỗi nhục lớn nhất đời này của anh.

Mạch Tân thấy sắc mặt anh không vui, cũng không dám nói lời nào, một đường tiễn anh ra ngoài.

Trong chốc lát đã bước tới cửa lớn, anh bỗng quay đầu, cắn răng nói ra giọng điệu không vui, "Nếu cô dám đem chuyện này nói với người khác..."

"Không đâu, không đâu!" Mạch Tân lập tức cam đoan: "Tôi thề, chuyện này sẽ không có người thứ ba biết."

Kwee nhìn cô một cái thật sâu, quay đầu bỏ đi.

Cũng không biết nên nói cái gì, tâm tình của anh bây giờ vô cùng phức tạp.

Hiện tại anh chỉ muốn cách cô càng xa càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top