Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Cô Ấy Nói


Chương 22: Cô Ấy Nói

Edit: Cam Lavigne

Trước kia khi chưa quen biết cô, Kwee chưa bao giờ hiểu rõ một câu, gọi là "miệng ngại thân ngay thẳng"[1].

[1] 口嫌体正直: Nghĩa là miệng nói dối nhưng hành động chân thực sẽ phản bác lời nói đó, nói một cách dễ hiểu hơn là chỉ được cái mạnh miệng, khẩu thị tâm phi.

Trận thứ ba nhanh chóng kết thúc, chỉ là đối với anh thắng hay thua cũng không quan trọng, anh đứng lên từ ghế ngồi, liếc cô, "Đi thôi."

Ơ?

Mạch Tân nhìn bóng lưng anh bước ra khỏi khán phòng, chợt phản ứng, lời vừa rồi là gọi cô đi cùng?

Giọng anh không lớn, hội trường lại ồn ào, hai người hâm mộ kia không nghe thấy. Nhưng thấy anh rời đi cũng cảm thấy có chút kì lạ, do dự không biết có nên đuổi theo hay không.

Mạch Tân thấy vậy nên không chần chừ nữa, mau chóng đứng lên.

Kwee ở bên ngoài dựa vào tường, ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ, thấy cô ra khỏi cửa thì bước đến bên cạnh hỏi, "Về phòng làm việc?"

"Cái gì?"

"Không phải cô nói, muốn đi xem, tranh..."

"A a, đúng, ở phòng làm việc."

Mạch Tân sững sờ, có chút không tin được.

Vừa rồi chỉ là ý nghĩ bất chợt của cô, hỏi xong cũng hối hận lại sợ anh giận, dù sao lần trước lúc anh rời đi cũng là kiểu càng nhanh càng tốt...

Không nghĩ tới anh sẽ đồng ý.

Kwee ở phía trước một lần nữa đen mặt, anh duỗi tay ra đỡ trán, cảm thấy mỗi lần gặp cô là bản thân lại trở nên quái gở.

Đối với cơ thể của bản thân còn hiểu kỳ cái gì, như vậy cũng đủ để làm anh xấu hổ rồi, cô còn muốn anh nói thẳng ra, là cố ý sao?

Nghĩ đến đây, Kwee quay đầu nhìn Mạch Tân, ánh mắt phức tạp.

Người ở phía sau cũng không rõ lắm, nhưng vẫn nhìn được tâm tình anh không tốt, ầm thầm lựa chọn im miệng.

Hai người vừa mới rời khỏi cửa bên kia, Mạch Tân lại gặp người quen.

Đối phương đang cầm điện thoại, ngẩng đầu lại thấy Mạch Tân đang đi tới.

Là Carry- tổng phụ trách của chim cánh cụt, người điều hành hoạt động của LMHT, nhân viên công tác hậu trường gọi anh ta là anh Kaye. Nghe nói anh ta là ABC[2], tuổi còn trẻ đã giữ chức vị cao, chắc hẳn không phải là người đơn giản.

[2]ABC(American-Born Chinese): Người Mỹ gốc Hoa

Anh ta đối với Mạch Tân lộ ra vài phần vui vẻ, ánh mắt quét đến người bên cạnh cô hiển nhiên không nhận ra Kwee, gật đầu chào cô, "Hey Mine, hôm nay cô đi cùng bạn à?"

Tuyển thủ bọn họ tuy là thi đấu quanh năm, nhưng lại không quen biết những người ở hậu đài, Kwee cũng không có ý định chào hỏi.

Mạch Tân không nói rõ, cô gật đầu, "Vừa rồi tôi mới xem thi đấu xong, ngại quá Kaye, để anh chờ lâu."

"Không sao," Biết cô lúc trước làm họa sĩ cho Riot, nên vẫn chừa lại vài phần mặt mũi, Carry cười nói: "Chuyện lúc trước cô hỏi tôi, tôi đã nhờ người bên giới truyền thông ra mặt rồi."

"Thật ư?" Mạch Tân vui mừng nói.

Nhìn thoáng qua Kwee, cô dừng một chút, lại hỏi, "Vậy các anh đồng ý?"

"Nói thật, chuyện này không đúng với quy định trước đây của chúng tôi," Anh ta nháy mắt nhìn Mạch Tân, "Yên tâm, tôi đứng về phía cô, chắc không có vấn đề gì, nhưng có lẽ sau này phải phiền đến cô một chút."

"Không sao!" Anh ta không nói thẳng nhưng Mạch Tân vẫn hiểu, nhanh chóng đáp ứng.

Cô có chút lo ngại cho Kwee ở bên cạnh, sợ ở lại lâu lát nữa anh sẽ bị người hâm mộ nhận ra, tranh thủ nói: "Cảm ơn anh Kaye, về sau có cần gì thì anh cứ nói tôi, hôm nay tôi còn có việc, phải đi trước, ngại quá..."

Carry tỏ vẻ hiểu rõ, hẹn lại cô, "Đi đi, đi đi, lần sau có thời gian thì nói chuyện."

Sau khi rời khỏi, Kwee khó hiểu nhìn cô một cái, hỏi: "Người vừa rồi là cấp cao bên chim cánh cụt?"

"Ừ." Mạch Tân gật đầu, không biết đang nghĩ gì, qua loa đáp trả anh một tiếng.

"À," Thấy cô không tỏ ý gì, anh cũng không muốn hỏi nhiều.

Mạch Tân thấy mình giống như đang nhờ vả người ta, được người ta cho một chút mặt mũi.

Anh có chút tò mò về người tên Mạch Tân này, có chuyện gì mà lại phiền tới bên chim cánh cụt. Dù sao, trông cô cũng có vẻ hơi vô dục vô cầu?

Hôm nay Kwee lái xe đến đây, chiếc xe này của anh rất hiếm khi xuất hiện, một màu đen "chớ có lại gần" x4.

Mạch Tân nhớ lại lần đầu tiên gặp anh trên đường, anh lái chiếc xe thể thao màu vàng, về sau mới biết xe đó của Feakes-ThreeE.

Cô mở cửa sau theo thói quen, tay vừa đặt lên tay vịn, đột nhiên nhớ tới lời của Hoãn Hoãn từng nói với cô: "Nếu như chỉ có hai người, thì ngồi bên cạnh ghế tài xế mới lễ phép."

Cô chớp mắt vài cái, dừng lại, sau đó kéo cửa ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế.

Kwee nhàn nhạt nhìn cô, Mạch Tân có chút căng thẳng, lên xe được một lúc, âm báo vang lên cả buổi cô cũng không phát hiện.

Anh bất đắc dĩ nghiêng đầu, nói với cô, "Dây an toàn."

"A, ngại quá..." Mạch Tân lập tức kéo dây an toàn qua người.

Lúc này chính cô còn ghét bỏ bản thân mình, đột nhiên căng thẳng cái gì...Bình tĩnh, bình tĩnh, lúc người kia không mặc quần áo cũng không căng thẳng đến vậy.

Nếu Kwee biết được ý nghĩ hiện giờ của cô, sợ là sẽ vứt cô xuống xe ngay lập tức...

Anh một tay kéo cửa xe, đầu hơi nghiêng, một tay cầm bánh lái. Rời khỏi bãi đổ xe của sân đấu, Mạch Tân cũng không có hứng thú trò chuyện.

Đến lúc dừng đèn đỏ, anh ngừng lái lấy điện thoại trong túi quần ra, mở khóa, ném cho cô.

"Ơ?" Mạch Tân mờ mịt cầm điện thoại lên.

Anh im lặng nhìn cô, cũng không trông chờ đến cô gái này có thể chỉ đường: "Cô biết đường bên này không?"

"Không biết."

"Vậy nhập địa chỉ vào, mở hướng dẫn."

"A, ờ..."

Mạch Tân mở bản đồ Cao Đức[3] ra, nhập địa chỉ, bắt đầu hướng dẫn. Lúc cô đưa điện thoại lại cho anh, Kwee không nghiêng đầu, xéo mắt đưa tay về phía cô.

[3]Một dạng bản đồ chỉ đường giống Google Map.

Người kia rất cao nhưng bàn tay không quá lớn, ngay cả ngón tay cũng nhỏ nhắn trắng nõn.

Nhìn sơ qua có chút nữ tính, Mạch Tân nghĩ chắc do nghề nghiệp của anh, quanh năm đều ngồi trước máy tính trong phòng luyện tập.

Trả điện thoại lại không tránh khỏi chạm vào lòng bàn tay anh.

Có chút lạnh.

Từ sân đấu qua bên đây không tính là gần, trên hướng dẫn ước tính khoảng 30 phút. Trong xe im lặng, Kwee không nói lời nào, Mạch Tân cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm, vì vậy dọc đường rất yên tĩnh.

Nhưng lạ ở chỗ, bầu không khí chẳng những không lúng túng, trái lại còn làm cho người ta chầm chậm thích ứng.

Lúc đầu cô rất căng thẳng, thật ra là vì không thường xuyên ngồi ở ghế lái phụ, ngồi ở phía trước khoảng cách gần, nhìn đường có chút không quen.

Tháng tư ở thành phố S vẫn chưa ấm lên, Kwee không mở cửa sổ, chỉ để trần xe hở ra một chút, vài cơn gió lành lạnh thổi đến.

Mạch Tân mệt mỏi buồn ngủ.

Chiếc đèn neon nhỏ bên đường sáng lên, cảnh vật lướt nhanh qua bên người.

Trên xe không có mùi nước hoa sặc người, không gian chật hẹp, ngược lại bên người chàng trai này truyền tới mùi sữa tắm nhàn nhạt.

Cô tựa vào ghế dựa, lúc đầu chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi, nhưng sau đó lại ngủ thật.

Cuối tuần ở thành phố S, kẹt xe đã trở thành thường lệ, thấy bản đồ Cao Đức báo động đỏ, Kwee lại nghiêng mắt chú ý đến người nào đã ngủ say rồi.

Anh nghĩ một chút, đưa tay chỉnh âm trên hướng dẫn nhỏ lại, nhân tiện hạ trần xe xuống.

"Này, " Không biết qua bao lâu, Mạch Tân mê mang nghe được âm thanh lành lạnh, "Đến rồi."

Cô chợt mở mắt, ý thức được bản thân mình đang ngủ trên xe người ta, lúng túng nói: "Thật có lỗi! Vừa rồi không cẩn thận ngủ mất..."

Kwee không nhìn cô, cúi đầu tháo dây an toàn, rút chìa khóa xe, "Đi xuống đi."

Mạch Tân kéo khóa cửa, hai người đi vào trong, sau đó cô vội vàng không kịp chuẩn bị, mắt to mắt nhỏ nhìn người nào đó đang ngồi gặm bánh bích quy.

Tiểu Hà trợn tròn mắt, nhìn Mạch Tân, lại nhìn Kwee đang đứng bên cạnh cô, đột nhiên lắp bắp nói, "Cô, cô chủ, em em, cái kia, khéo thật..."

"Tiểu Hà?" Mạch Tân kinh ngạc nói, "Em làm gì trong phòng làm việc?"

Tiểu Hà lướt nhanh qua Kwee, đã sớm nhận ra anh là vị đại gia đã đưa tiền cho phòng làm việc nhà mình, hiện tại ở khoảng cách gần, không thể không nói, gương mặt này quả thật làm cho người ta khó dời mắt...

Nhưng mà tự nhiên anh lại theo cô chủ đến đây...Nghĩ đến tính cách của cô chủ nhà mình, tha thứ cho cô ta nhịn không được mà nhiều chuyện một phen.

Người kia phát giác ánh mắt của cô ta, lạnh lùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô ta.

Tuy cô ta nhanh chóng quay đầu, nhưng như vậy cũng đủ đáng sợ rồi, Tiểu Hà yếu ớt nói: "Máy tính trong nhà bị hỏng, em vẫn chưa vẽ xong ý tưởng..."

"À, không sao đâu," Mạch Tân nói, "Một tuần trước năm mới em gửi cho Hoãn Hoãn là được."

"Vâng, vâng."

Không cần Mạch Tân nói, ánh mắt vừa rồi cũng đủ khiến cô ta bỏ chạy, Tiểu Hà tranh thủ sắp xếp đồ trên tay.

Chỉ là...Cô chủ nhà mình vậy mà có thể mang con trai đến phòng làm việc, tin này thật bùng nổ!

Còn gặp được người có giá trị nhan sắc như này, nếu cô chủ thành công tóm được, vậy thì quá hời! Tiểu Hà thầm nghĩ bản thân không nên làm phiền tới Mạch Tân, rất có ý tứ nói, "Em về trước đây, tạm biệt cô chủ."

"Được."

Ngược lại Mạch Tân cũng không suy nghĩ quá nhiều, biết rõ tính Kwee nên cũng không định giới thiệu hai người với nhau.

Sau khi Tiểu Hà rời đi, cô mở cửa phòng tranh ra, để cho người nào đó vào trước, cô thấp thỏm nói: "Tôi chỉ giỏi vẽ, mà người đó lại là anh, nói tôi có ý riêng hay nói tôi tự tự cao tự đại cũng được, nhưng vẫn hy vọng...Hy vọng bản thân có được sự công nhận của anh."

Cũng hy vọng, anh xem xong sẽ trở nên tốt hơn.

Anh không tiếp lời cô, bước vào phòng tranh, liếc mắt liền thấy được bức tranh sơn dầu lớn để ở giữa, vẽ giống bản thân mình như đúc.

Mạch Tân dùng chì màu xám làm màu chủ đạo, phác họa đường cong của anh vừa thần bí lại vừa nguy hiểm.

Nhìn thoáng qua, Kwee cảm thấy mặc dù mình đã tự soi gương hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên đối diện với chính "bản thân" chân thật như vậy.

Người được vẽ toàn thân không một mảnh vải, hai tay chống lên bàn ở phía sau, bờ vai một cao một thấp...

Mặt bên trái hơi nhỏ, bên dưới lộ ra cái cằm, ánh mắt hờ hững nhìn vào nơi vô định...

Nhìn kỹ mới phát hiện, ánh mắt tránh né kèm theo một tia không kiên nhẫn.

Bờ vai anh thu lại, có chút ý vị, môi mở ra rồi mím lại thật chặt, có lẽ là không chịu yếu thế hoặc tức giận nên không nói gì.

Đúng, đây là anh, diện mạo không ai bì nổi, trong trạng thái chán ghét nhưng không kiên nhẫn, sợ hãi nhưng cô đơn.

Có một số chuyện, có lẽ chính anh cũng đã quên rồi...

Nhiều năm về trước, lúc vẫn còn là chàng trai hồn nhiên mơ mộng, anh đã tốn nhiều sức để gia nhập ThreeE, hy vọng một ngày có thể chứng minh lựa chọn của mình.

Thế nhưng đến lúc thật sự đánh chuyên nghiệp, anh mới phát hiện, bất kể là chuyện gì, để đạt được vinh quang không chỉ dựa vào mỗi cố gắng là được.

Bạn có tài năng, sẽ có người khác tài năng hơn bạn.

Bạn nỗ lực, vòng tròn luẩn quẩn này ai cũng không ngừng nỗ lực.

Khi ngang tài ngang sức, có người vì cơ hội mà không ngừng đột phá, cũng có người ngày càng hoang đánh mất phương hướng.

Anh vốn kiêu ngạo với năng lực của bản thân nhưng dần dần đã bị người mới đuổi theo, dường như chỉ có mỗi anh vẫn trì trệ ở đó.

Thật sự rất mong mình có thể trở nên tốt hơn.

Huấn luyện viên âm thầm nói với anh: "A Úy, lối chơi của cậu không có gì đặc biệt, nếu vẫn cứ như vậy, tốn nhiều thời gian luyện tập cũng không thay đổi được gì."

Thật không cam lòng...

Vì vậy anh luôn tỏ ra với mọi người là mình không để ý những lời đánh giá trên mạng, nhưng thật ra mỗi trận đấu anh đều nghĩ mọi cách để đánh cho tốt. Tốt đến nỗi mọi người sẽ nói, "ThreeE có thể chiến thắng đều là nhờ đường giữa."

Chứ không phải, "Kwee feed cũng thắng."

Thế nhưng càng hy vọng lại càng thất vọng.

Anh vẫn chưa đạt được mong muốn ban đầu, ngay từ đầu ước nguyện của bản thân đối với trò chơi là gì?

Anh cuối đầu, cười khẩy một tiếng...

Chấp nhận đi Kha Úy, mày cũng vì lời đánh giá của người khác mà khiến bản thân mất phương hướng.

"Mạch Tân, cô cũng hiểu, đúng không?" Anh thoáng tự giễu, không quay đầu lại, đè nén âm thanh mệt mỏi, anh hỏi Mạch Tân ở đằng sau.

Cô nhìn ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Dù anh đã cố gắng hết sức che giấu nỗi thảm hại trong lòng mình.

Mạch Tân im lặng một hồi, nói, "Tôi không hiểu, tôi chỉ đem những gì mình thấy vẽ xuống."

Đúng vậy, cô không nói, nhưng những gì cô vẽ đã bày tỏ hết thiên ngôn vạn ngữ.

Anh đã hiểu tất cả.

Kwee không thể không thừa nhận, cô gái phía sau anh, vậy mà lại có thể dễ dàng thấu hiểu bản thân anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top