Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Bạn Bè

Chương 23: Bạn Bè

Edit: Cam Lavigne

Sau khi rời phòng tranh, Kwee mất ngủ cả đêm, anh nằm trên giường lật qua lật lại, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy bức tranh kia của Mạch Tân.

Trong đầu tái hiện lại hình ảnh cơ thể mình...Càng nghĩ càng thấy kì quái.

Anh đen mặt từ giường đứng lên, đi lại chỗ máy tập thể hình nằm trong góc phòng.

Chiều ngày hôm sau, anh mang theo đôi mắt gấu trúc tới phòng huấn luyện, thu hút ánh mắt của mấy người kia.

"A Úy, tối qua cậu làm gì vậy?" Ánh mắt Mang ngờ vực, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cười ác ý một hồi, đi tới ôm lấy cổ anh, trêu chọc nói, "Tôi nói này, chẳng trách buổi sáng LPL lại đăng bài lên Weibo, chẳng lẽ tối qua cậu uy hiếp ông chủ của bọn họ cả đêm?"

"Gì đấy?" Kwee nghe không hiểu, quay đầu lại nhìn anh ta.

Lan đang đánh hạng đúng lúc về nhà mua trang bị, tranh thủ quay đầu nhìn Mang nói, "Được rồi đừng đùa nữa, A Úy mới thức, chắc chưa biết chuyện gì đâu."

Anh hỏi lại: "Biết cái gì?"

"Tin tốt ~ chính là chuyện cậu bị thương lúc trước, ban tổ chức chịu xuất camera giám sát rồi," Mang cuối đầu lướt Weibo, chậc chậc hai tiếng, "Tôi đúng là xem thường Panda rồi, lại còn có thể giải quyết với chim cánh cụt."

Anh ta lướt tới bài chuyển tiếp hai giờ trước trên Weibo của mình, Kwee nhận lấy điện thoại.

Trước hết là bài đăng trên tài khoản chính thức của LPL, thông báo mới nhất trên Weibo kèm theo video.

Video này chính là camera giám sát quay lại lúc anh bị hai nhân viên công tác đụng trúng hồi tuần trước, tất nhiên, video tải lên hình bọn họ đã được làm mờ.

Liên Minh Huyền Thoại LPL: Trận đấu diễn ra vào thứ bảy tuần trước, nhân viên công tác đã sai sót làm vai của tuyển thủ Kwee- Kha Úy của đội ThreeE bị thương nên ảnh hưởng đến trận đấu. Với tư cách ban tổ chức, chúng tôi vô cùng xin lỗi và sẽ chặt chẽ tăng cường quản lí hậu trường, hy vọng tuyển thủ Kwee sớm ngày hồi phục, trở lại thi đấu.

Bình luận đầu tiên ở dưới là của câu lạc bộ đội ThreeE: Cảm ơn ban tổ chức đã có lòng trích xuất video để làm sáng tỏ cho thành viên của chúng tôi, tình trạng của Kwee cũng không đáng lo, rất nhanh có thể tham gia thi đấu.

Còn những bình luận khác, nội dung cũng giống nhau, nhiều nhất là câu: "Antifan ơi, tự vả đau không?"

"Vui vẻ xem anh hùng bàn phiếm tự vả."

"Thương Kwee thần của tôi, ban tổ chức nhớ chú ý hậu trường, chớ có lần sau."

"Tuy không nghe được âm thanh gì nhưng tôi thấy Kwee thần rất tốt, anh ấy không trách mắng nhân viên công tác...Tôi là fan của DT, chợt muốn chuyển qua làm fan anh ấy."

"Không thể tưởng tượng được Kwee thần chịu đau thế nào để đánh xong hai trận, bực ghê, mong ThreeE chuẩn bị thêm một người dự bị."

"Nếu không có video, chắc kiếp tuyển thủ của Kwee gánh nỗi oan này suốt đời rồi."

Anh ném điện thoại, xoay người rời đi.

"Ôi, A Úy, cậu đi đâu vậy?"

"Tìm Panda."

Hiện tại rốt cuộc anh cũng biết hôm qua Mạch Tân nhờ vả ban tổ chức cái gì.

Ha ha, đã xem thường Panda?

Nếu Panda có bản lĩnh lấy được video thì đã sớm nhảy ra tranh công rồi, sẽ không chờ đến bài đăng trên Weibo hôm nay mà còn không phát ra động tĩnh nào.

Panda đang ngồi trong văn phòng, thấy gương mặt đen như đáy nồi của Kwee tiến lại gần, sợ hết hồn, "A Úy, vẻ mặt này của cậu là sao thế...Mọi chuyện không phải đều được giải thích rõ ràng rồi sao? Còn có người mắng chửi?"

"Không phải, " Anh thấy Panda, cũng không quanh co nhìn thẳng vào mắt của anh ta, hỏi, "Chuyện camera giám sát, anh nhờ Mạch Tân giúp đỡ."

Anh thậm chí còn không dùng câu nghi vấn, giọng nói khẳng định.

"Ách, " Tuy đã nghĩ sớm muộn gì anh cũng biết, nhưng Panda lại không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, anh ta càng nói giọng càng nhỏ, "Tôi chỉ hỏi cô ấy một câu, có quen người bên chim cánh cụt không."

Kwee cười lạnh: "Hỏi một câu? Đừng giả ngu với tôi, anh biết rõ tính của cô ấy, nếu anh đã nói ra miệng, chắc chắn cô ấy sẽ giúp chúng ta."

Panda bị anh nói trúng tim đen, bất chấp thừa nhận: "Được rồi...Là tôi lợi dụng thân phận của Mạch Tân, nhưng chim cánh cụt cũng cho cô ấy mặt mũi không phải sao?"

Uổng công lúc trước mình cầu tổ tiên chạy đôn chạy đáo còn không phải là vì anh, hôm nay thấy phản ứng này của Kwee, Panda có chút không vui, "Mặc kệ thế nào, chuyện hồi tuần trước của cậu cũng được giải thích rõ ràng rồi."

"Vì vậy mà anh để Mạch Tân nợ chim cánh cụt một ân tình sao?" Anh đứng lên, giọng lạnh lùng, "Bị chửi thê thảm cũng được, cũng không thể để cô ấy vì tôi mà nợ người khác ân tình."

Trái lại Mạch Tân không nhắc chuyện này với anh, cô thậm chí không nói với cho anh và đồng đội biết.

Panda gãi đầu, vội nói, "Chim cánh cụt muốn cô ấy làm gì? Vậy, cùng lắm chúng ta giúp một chút?"

"Hừ, nếu chim cánh cụt thấy chúng ta có giá trị lợi dụng, thì lúc trước đã không từ chối anh rồi."

"..."

Panda ngượng ngùng, không nói lời nào ngồi trên ghế.

Kwee cũng không nói thêm, quay người rời khỏi văn phòng.

Thật ra anh biết rõ, Panda tốt bụng, những người trong câu lạc bộ cũng có ý tốt, Mạch Tân cũng vậy, đều là muốn giúp anh thôi.

Cũng vì như vậy, mà anh chán ghét bản thân mình.

Chán ghét bản thân cái gì cũng không làm được.

Tại phòng làm việc của Mạch Tân.

Tay Tiểu Hà đang điều chỉnh chi tiết bức vẽ, "Cô chủ, chị xem như này được chưa?"

Người bên trên vẫn chưa đáp lại cô ta, Tiểu Hà ngờ vực nghiêng đầu, phát hiện Mạch Tân đang ngẩn người chăm chú nhìn điện thoại.

Cô ta há miệng, lại đem những lời định nói nghẹn trở về, nghiêng đầu, ánh mắt bất ngờ đối diện với Hoãn Hoãn, hai người kinh ngạc trao đổi ánh mắt với nhau.

Không đúng...Cô chủ nhà cô ta bắt đầu mê chơi điện thoại từ lúc nào? Cô ta vừa lén liếc trộm, cô chủ còn xem Weibo?

Mạch Tân đúng là đang xem Weibo, Carry đã hứa với cô quả nhiên làm được. Buổi sáng tài khoản chính thức của LPL đã xuất camera giám sát. Như vậy chủ đề Kwee mắc sai lầm cá nhân làm cho ThreeE thua hồi tuần trước, cũng vì vậy mà đảo ngược lại.

Cô cẩn thận xem từng bình luận bên dưới, mấy bài phân tích sai lầm của Kwee cùng đám antifan đều biến mất, không biết có phải lựa chọn bỏ qua bài Weibo này không. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài bình luận phản bác, một câu "Đụng một cái thôi có sao?", lập tức bị người khác mắng chửi xối xả.

Thật ra cô cũng hiểu suy nghĩ của những người này, có người biết mình trách sai nhưng sẽ không sửa sai. Bọn họ chỉ không muốn thừa nhận sai lầm lúc trước của bản thân, đơn giản là vậy.

Danh sách chuyển tiếp có rất nhiều nhãn hiệu lớn V, không ít người có tên đứng đầu là "bình luận viên", "LMHT". Còn có Mang, Thập Cửu cùng một số tuyển thủ chuyên nghiệp khác.

Tay cô muốn nhấn chuyển tiếp, ấn mở giao diện, xóa rồi lại sửa, nhập vào một hang chữ.

Nhìn phím gửi đi một hồi lâu, rốt cuộc vẫn lựa chọn thoát ra.

Nếu cô chuyển tiếp như vậy, đối với anh trái lại sẽ trở thành chủ đề mới?

Video vừa được đăng, lúc này có lẽ chuyện của Kwee và nhân viên hậu đài các cô nên được dọn dẹp càng sạch sẽ càng tốt.

Mạch Tân đứng lên, đi đến cửa sổ sát sàn ngẩn người nhìn ra ngoài sân.

Ngày hôm qua, tự cho là đúng dẫn anh đến xem tranh, có phải làm anh giận rồi không?

Thật ra cô cũng đoán được một chút phản ứng của Kwee sau khi xem xong bức tranh kia.

Lúc trước rất nhiều người tìm cô vẽ tranh, trong đó không thiếu các nhân vật lớn trong giới giải trí hay chính trị, Hoãn Hoãn xem xét rồi từ chối giúp cô một số.

Không phải đối phương trả ít tiền, mà người dưới ngòi bút của cô quá chân thật.

Chân thật đến nỗi không thể không đối mặt với những gì mà bản thân vốn che giấu nhất, tránh cũng không thoát được.

Nếu những người này có thiếu hụt lớn về mặt tinh thần, thì khi chứng kiến bản thân dưới nét vẽ của Mạch Tân, sẽ khó mà tiếp nhận được.

Vì vậy cô sẽ không tùy tiện vẽ chân dung cho người khác.

Nhưng mà người kia với mình, chắc cũng được tính là bạn bè nhỉ?

Dù sao nhiều năm như vậy, bạn bè bên cạnh cô, trừ Hoãn Hoãn thì cũng chỉ có mỗi Diệp Đàm.

Nghĩ kĩ lại, bọn họ cũng không tiếp xúc được mấy lần, lúc trước chưa biết nhau, nhưng cô lại tự ý đem suy nghĩ của mình vẽ xuống...Như vậy có tính là mạo phạm anh?

Ông ngoại cô từng nói, chỉ cần đem suy nghĩ vẽ xuống sẽ có người hiểu cô.

Mạch Tân ũ rũ thở dài.

Ông ngoại, nhưng ông không nói nếu người ta không hiểu thì con phải làm sao?

Cô mất mát từ cửa sổ quay lại, không chú ý tới Hoãn Hoãn các cô đã quan sát cô từ nãy đến giờ, cầm lấy ví tiền trên mặt bàn, cười với hai người đang ngồi trước máy tính, "Tôi mời các cô uống nước, các cô muốn uống gì?"

"Hả?" Hoãn Hoãn nháy mắt vài cái, nhìn cô chủ nhà mình.

Trong lòng lẩm bẩm, có chuyện gì mà khiến cô chủ nhà mình nghĩ không thông? Đến nỗi người cực ít ra ngoài như cô mà hôm nay lại chủ động tìm cớ đi...

Đương nhiên, cô ta sẽ không trực tiếp hỏi, với tính cách của Mạch Tân, cô sẽ không chủ động kể chuyện với người khác dù cho có bị truy hỏi đến đâu.

"Em cũng muốn uống gì đó! Trà sữa trân châu đi!" Cô ta rất phối hợp đáp lại mình cũng muốn uống, nhân tiện nhìn Tiểu Hà ở đối diện, nói, "Tiểu Hà muốn uống gì? Đừng khách khí với cô chủ."

"Em uống giống chị Hòa Hoãn, cảm ơn cô chủ."

Tiểu Hà không để ý đồ uống, chỉ tò mò cô chủ nhà mình đang xoắn xuýt cái gì, cô ta so với Hoãn Hoãn càng nghĩ nhiều hơn. Dù sao trong lòng cũng đang giữ một bí mật lớn!

Hôm qua thế mà cô tận mắt thấy cô chủ dẫn theo một chàng trai gọi là Kwee về phòng làm việc!

Hai người làm gì trong phòng làm việc?!

Quan hệ giữa cô chủ với anh ta là gì ?!

Trên đường trở về, não cô không nhịn được mà suy đoán đủ loại...

Nhưng Tiểu Hà cũng không ngốc, chuyện của cô chủ, cô sẽ không nói linh tinh, Mạch Tân không định nói với Hoãn Hoãn, cô sẽ không nhiều chuyện, giả vờ như mình không biết gì cả.

Tất nhiên, cô cũng nghẹn chết đi được...Chỉ mong cô chủ sớm ngày công khai.

Nói xong, Mạch Tân cầm ví tiền, mang giày chuẩn bị ra ngoài, cô hốt hoảng rời khỏi sân nhỏ trong phòng làm việc.

Ra khỏi cổng lớn, vừa ngẩng đầu, cô đã đối mặt với ánh mắt của người nào đó.

Hai người đều bị đối phương làm cho hết hồn.

Mạch Tân:...Sao anh lại tới đây?

Kwee:...Sao cô lại ra đây?

"Chào, thật trùng hợp?" Bầu không khí trầm mặc cả buổi, Mạch Tân không nhịn được mở miệng trước, cô lo lắng suy đoán, đây là ăn cơm nên đ ingang qua, hay bởi vì bức tranh hôm qua mà tìm cô "tính sổ" ?

Kwee nhìn chằm chằm một chỗ trên đường, không lên tiếng.

Trên mặt anh không biểu hiện gì nhưng thật ra trong nội tâm lại rất phức tạp.

Lúc đầu chỉ vô định lái xe, đến lúc anh kịp phản ứng thì đã tới phòng làm việc của Mạch Tân.

Thế nào lại gặp được cô, dù sao cũng không có cách kiểm soát?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top