Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40: Cho Cô Kinh Hỉ

Chương 40: Cho Cô Kinh Hỉ

Edit: Cam Lavigne

Chắc là cô đã nghĩ nhiều rồi?

Nhất định là ánh trăng đêm nay quá đẹp...Không sai, nói không chừng đối phương xúc động nói ra thôi, với tính cách kia, sao có thể thích cô, còn thổ lộ với cô?

Cô ngàn vạn không thể tự mình đa tình.

Tuy tự nói với bản thân như vậy, nhưng mặt Mạch Tân vẫn nhanh chóng ửng đỏ.

Ảo não vùi đầu vào gối, cô phát hiện mình hình như YY[1] quá rồi.

[1]YY: Ảo tưởng sức mạnh.

Kwee người ta chỉ xem cô như bạn bè, mà cô lại có tâm tư này!

Trong đầu dường như hiện ra vẻ mặt khinh bỉ của Kwee, nhìn cô nói: Ta xem cô là bạn, cô lại muốn xuống tay với tôi?

Không nên, không nên...Tâm tình cô thật bất thường...

Hoãn Hoãn nói không sai, không có việc gì thì ngàn vạn lần đừng xem bình luận bên dưới Weibo, miễn cho cư dân mạng làm hư mình.

Đây không phải là cô chỉ mới nhìn một chút, mà đã bắt đầu suy nghĩ lung tung, thật đáng sợ.

Nên nghĩ tới cái khác, ví dụ như còn hơn mười tranh nhân vật còn chưa vẽ.

"..."

Sao lại nhớ tới lúc ở Riot bên Mỹ rồi, có ảo giác như bị nhốt trong phòng ngày đêm vẽ tranh?

Quả nhiên, công việc nhàn nhã dù sao cũng làm cho người ta nhanh chóng thích ứng, nói không chừng là do gần đây công việc rảnh rỗi quá, nên não mới có thời gian nghĩ bậy.

Mạch Tân ném điện thoại, cầm wacom lên, quyết định chiến suốt đêm nay.

Sau đó cô cũng không xem Weibo, nên đã bỏ lỡ hoạt động bầu chọn mà người chơi LMHT đang điên cuồng chuyển tiếp:

Bảng xếp seri trang phục được yêu thích nhất của LMHT từ trước đến nay.

Đứng thứ nhất là Giáo hoàng lễ phục sinh hoàn toàn xứng đáng, đằng sau còn đặc biệt ghi rõ tên họa sĩ sáng tác: Mine(Mạch Tân)

Đứng thứ hai là dựa vào kĩ năng tuyệt đẹp đến nỗi không có bạn bè, seri Siêu Phẩm.

Đứng thứ ba theo thứ tự là Tiệc Bể Bơi và Vệ Binh Tinh Tú.

Điều khiến người ta hoảng hốt nhất là, trang phục mà Mạch Tân sáng tác cách đây không lâu-- Gai Thép, trong thời gian ngắn đã vượt qua seri Giả Lập và seri Tam Quốc, đứng ở vị trí thứ 10.

Bên dưới là một loạt bình luận: Chặt tay[2]! Mua mua mua!

[2]剁手: Chi tiêu mất kiểm soát.

Đêm khuya, Godie thấy web bầu chọn này, kích động không thôi.

Quả thực so với việc mình được bầu chọn là "Tuyển thủ được yêu thích nhất" còn vui hơn, cậu ta lập tức chuyển tiếp một cái, còn hết sức cảm khái nói: Fan Mine đại nhiều năm rồi.

Bản thân Mạch Tân chưa kịp phát hiện, nhưng Hoãn Hoãn giúp cô quản lí tài khoản qua hôm sau liền thấy được, lúc này mới nhấn nút like cho chuyển tiếp của Godie, tiện tay nhấn nút theo dõi một cái.

Godie vẫn còn đang ngủ, hoàn toàn không biết tương tác đó trên Weibo.

Nhưng người hâm mộ của cậu ta so với bản thân cậu ta còn kích động hơn, chỉ cảm thấy Cẩu Đệ nhà mình đã trở thành fan nam của Mine nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được đối phương đáp lại.

Rối rịt chạy đến bình luận dưới Weibo của Mạch Tân.

Vô Song A Kiệt Kiệt: Cẩu Đệ: Rốt cuộc cậu cũng đợi được

Tiểu Chích Thị: Cuộc đời của lão béo xem như là thành công, có thể nói là cảm động tới ruột già rồi.

Nhất Trực Thủy Tinh Bao: Tuy tôi là Cẩu fan, nhưng cảm giác như loạt bình luận "Cùng một chỗ" quá ủy khuất chị Mạch rồi?

Thiên Thiên Tân: Chắc là chị Hoãn Hoãn làm đấy, với tính cách của Mine đại, cùng lắm là nhắn tin riêng nói cảm ơn

Nhất Âu Vương Giả Dã Quái: Bình luận hot là Hoãn Hoãn làm, có nghĩ tới cảm nhận của Cẩu Đệ không? Có khi nào là  cổ vũ năng lượng?

Người trong cuộc Mạch Tân hoàn toàn chưa biết rõ sự tình, vẽ suốt cả đêm cô ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau. Bỗng thấy đồng phục đang phơi nắng trên ban công, cô đột nhiên nhận ra một chuyện: Ngày hôm qua, bàn phím của người kia hình như cũng bị hỏng.

Có lẽ cô nên mua bàn phím mới đưa cho anh? Coi như là cảm ơn sự giúp đỡ hôm qua.

Nghĩ vậy, Mạch Tân thay quần áo xong, lại do dự.

Ngày hôm qua náo loạn như vậy, thật ra cô đi tới câu lạc bộ của bọn không tốt lắm...Dù sao cũng ngủ trên giường Kwee còn để cho nhân viên thấy chuyện này, thật sự quá xấu hổ...

Nếu có thể, không biết anh có ngại ra ngoài một chuyến không?

Cuống quít cả buổi, vẫn quyết định gửi wechat hỏi thử một cái.

Mạch Tân: Anh dậy chưa?

Giờ này hỏi dậy chưa, tức là cô vừa thức? Người nào đó trong trụ sở thấy tin nhắn này, cúi đầu cười cười.

Mang ở đối diện nhìn chằm chằm anh như người lạ, thiếu chút nữa còn cho rằng bản thân mù rồi.

Mẹ nó, loại người như Kwee, cũng có lúc cười ngây ngô với điện thoại??

Kha Úy: Ừ, sao thế?

Mạch Tân: Buổi chiều anh có tiện ra ngoài một chút không? Muốn trả đồng phục đội lại cho anh

Nói xong cô lại sợ anh cảm thấy chỉ có mỗi đồng phục đội còn phiền anh ra ngoài, Mạch Tân nhanh chóng bổ sung: Hôm qua cảm ơn anh, tôi có thể mời anh ăn cơm không?

Kha Úy: Khi nào?

Anh đồng ý.

Mạch Tân vô thức bắt đầu cười ngây ngô với điện thoại.

Mạch Tân: 6 giờ được không? Ăn gì thì anh quyết định đi

Kha Úy: 6 giờ ở trung tâm thương mại đường Hồ Tân

Mạch Tân: Được

Trò chuyện được một lúc, không biết vì sao cô lại nhớ tới suy đoán ngày hôm qua. Ngữ khí của đối phương bình thản như vậy, quả nhiên là cô đã nghĩ nhiều...

Đều do mấy fan hâm mộ nghi ngờ lung tung, đã nói là không thể nào rồi.

Cô mấp máy môi, cố gắng bỏ qua cảm xúc không vui trong lòng.

Cũng tốt, vậy cô có thể yên tâm mà cảm ơn rồi.

Tra bản đồ Baidu, cô tìm siêu thị máy tính gần mình nhất.

Vì lần trước đi tàu điện đã từng lạc đường, lần này cô thông minh hơn, trực tiếp thuê xe.

Tuy hiện nay có rất ít người ra ngoài mua máy tính, vì JD[3] quá tiện lợi cho mọi người. Nhưng về cơ bản cũng có không ít cửa hàng dựng lên ở đây như là điểm sửa chữa bảo hành, nên vẫn có nhiều người đến.

[3]JD(京东): Công ty thương mại điện tử lớn ở Trung Quốc

Mạch Tân vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng chuyên bán phụ kiện máy tính, từ cửa ra vào có thể thấy được bên trong quầy có hơn mười loại bàn phím.

Cô vừa bước vào, chỉ riêng quần áo và khí chất của cô cũng đủ để chủ tiệm sáng mắt.

"Người đẹp, muốn mua gì?" Anh ta ân cần nghênh tiếp, nhìn chằm chằm vào Mạch Tân nhiệt tình cười nói: "Mua phụ kiện hay phần cứng?"

Mạch Tân tránh khuôn mặt tươi cười của anh ta đang áp sát lại gần, có chút không quen, quay đầu vờ đánh giá cửa hàng.

"Mua, mua bàn phím, có cái gì giới thiệu không?"

"Bàn phím à! Chỗ tôi có nhiều loại bàn phím nhất! Hiệu gì cũng có, nhưng mà người đẹp muốn giá cả thế nào?"

Ông chủ cũng coi như là thẳng thắng, làm ăn buôn bán nhiều năm như vậy, anh ta biết rõ quan trọng nhất là phải thăm dò rõ giá mà khách muốn.

Cô đối với phương diện này không biết nhiều, suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Giá cả không quan trọng, cái nào dùng để chơi game ấy."

Nghe được câu giá không quan trọng, hai mắt ông chủ liền sáng lên, nụ cười vui vẻ này trái lại xuất phát từ nội tâm. Anh ta cứ thế mà đáp lời: "Có phải dùng để chơi Liên Minh Huyền Thoại không?"

Mạch Tân gật đầu: "Đúng vậy."

"Biết ngay mà! Không phải tôi khoác lác, tiệm tôi có nhiều cao thủ Liên Minh Huyền Thoại ghé qua rồi đấy!" Anh ta cười hì hì lấy trong quầy ra một cái bàn phím màu đen, cảm giác và độ sáng đều rất tốt: "Cô xem cái này thử xem? Bàn phím này nhiều cao thủ trò chơi dùng đấy, giá cả so với thương hiệu đều là loại tốt nhất!"

Tuy nghe không hiểu nhưng nếu có nhiều cao thủ trò chơi dùng, vậy chắc chắn là không tệ.

Cô đưa tay thử gõ lên bàn phím, thấy cảm giác gần giống lúc dùng bàn phím ngày hôm qua, nhẹ nhàng thở ra.

"Lấy cái này đi, trả tiền mặt được chứ?"

"Được được," Mặt ông chủ đã cười thành đóa hoa cúc, anh ta còn suy xét chu đáo nói: "Bàn phím này 2800, tiền mặt không đủ thì có thể trả qua Alipay[4] đấy."

[4]Alipay: Nền tảng thanh toán trực tiếp thuộc tập đoàn Alibaba của Jack Ma, tương tự với Momo hay Zalopay.

Mạch Tân không dùng Alipay, nhưng lần này tới đây cô xem như là có chuẩn bị trước, bỏ trong túi gần một vạn tiền mặt. 2800 thấp hơn nhiều so với cô dự tính, vì vậy không nói hai lời tiền bỏ tiền ra thanh toán trực tiếp.

Lúc cô mang bàn phím rời đi, ông chủ ở phía sau còn tò mò quan sát cô.

Nghĩ thầm lai lịch của cô gái này thế nào? Bây giờ còn có người mang nhiều tiền mặt như vậy ra ngoài?

Được rồi, mặc kệ! Có tiền là được rồi!

Lâu rồi anh ta mới gặp được người không trả giá cũng không chặt chém, thậm chí ngay cả hỏi giá cũng thẳng thừng như khách quen. Cái bàn phím vừa rồi, tuy không đến mức làm thịt cô nhưng quả thật giá nhập vào không thấp.

Mạch Tân vẫn còn băn khoăn, sợ Kwee không thích bàn phím này.

Kết quả là buổi tối hai người gặp nhau, cô lấy bàn phím và đồng phục đội đưa cho anh, đối phương thế mà lại nhướng mi, hứng thú hỏi thăm: "Cái bàn phím này...Là cô chọn à?"

"Không phải, tôi không rành," Quả nhiên cô rõ ràng là người ngoiaf nghề, vì vậy vừa nhìn đã biết bàn phím này không phải do cô chọn, "Nhưng ông chủ giới thiệu cái này, anh ta nói rất nhiều người mua."

Vừa nghĩ như thế, cảm giác hình như mình không có thành ý, Mạch Tân xấu hổ nói: "Tôi chạm thử một cái, cảm giác khá giống bàn phím của anh."

Anh nâng cằm, liếc bàn phím được đặt qua một bên: "Kém rất nhiều."

"Hả? Vậy à..."

Vậy là anh không thích bàn phím mình vừa chọn? Mạch Tân gượng cười, dáng vẻ không sao cả: "Anh không thích thì đừng dùng."

"Thật ra, vẫn ổn...Tôi nhận, cảm ơn." Anh cười cười, có lẽ đoán được Mạch Tân thật sự không hiểu biết về phương diện này, "Cái bàn phím này, có chút...đặc biệt."

Thật ra bàn phím trước kia, anh phải tìm xưởng sản xuất làm riêng dựa vào bàn tay và ngón tay nhỏ nhắn của anh. Như vậy bàn phím của anh đương nhiên có nhiều cái để dự bị.

Bất quá Mạch Tân thế mà ngoài dự liệu, chạy đi mua bàn phím cho anh.

Có chút đáng yêu...

Tuy bàn phím này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhận bàn phím, Mạch Tân mới yên lòng.

Tâm trạng thoải mái, vì vậy anh phát hiện nhà hàng hôm nay cũng rất đặc biệt.

Toàn bộ bài trí của nhà hàng, đều lấy màu xanh Tiffany làm chủ đạo, dường như là món Trung, nhưng ở cửa ra vào lại viết là đến từ Singapore.

Hơn nữa còn là nhà hàng Michelin một sao.

Cô nhìn món ăn trước mặt, mắt có chút mê mang.

Mạch Tân không chú ý tới chàng trai đối diện đang ung dung thản nhiên đánh giá phản ứng của cô, mà còn cảm thấy thật thú vị.

Chính xác là Kwee đang quan sát Mạch tân.

Anh thích tìm tòi các loại món ngon, nhưng đa phần mọi người đều như vậy, vì mỗi người có thói quen ăn uống khác nhau, sở thích đa số cũng bất đồng. Muốn chiều theo thói quen ăn uống của người khác...Anh lại cho rằng đó là chuyện rất phiền phức.

Nhưng Mạch Tân không giống vậy.

Kwee xem đã đủ, rốt cuộc mới chậm rãi mở miệng: "Rất hiếu kỳ nhà hàng này?"

"Có chút..."

"Nhà hàng bọn họ thật sự rất đặc biệt," Anh đặt đũa xuống, rót một ly nước cho cô: "Đến từ Singapore, nhưng thức ăn lại từ Phủ Điền-Phúc Kiến, còn được đánh giá là Michelin một sao của Singapore. Nhưng mà những thứ này không quan trọng, ăn ngon là được."

"Cảm ơn, tự tôi có thể," Mạch Tân nhận ly nước, uống một ngụm, cảm thấy ngon vô cùng...Khó có thể hình dung.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ly, lúc này mới phát hiện thứ ở dưới đáy hình như là hạt gạo??

"Đây là gì?"

Cô trợn mắt trông vô cùng thú vị, tựa như chú sóc tìm được quả hạch.

Kwee thật sự không nhịn được nữa, cười mấy tiếng.

Anh phát hiện, hình như bản thân mình ngày càng mong ngóng đi ăn cơm ở nhà hàng cùng cô.

"Trà bí đao hạt sago đấy, uống được không?"

Biết được âm thanh kinh ngạc vừa rồi của mình quá lớn, có chút thất lễ, cô xấu hổ nhỏ giọng nói: "Uống thì được...Nhưng có chút bị dọa, cái mềm mềm trong suốt này hóa ra là bí đao à? Tôi còn tưởng là trái gì đó."

Bữa cơm này coi như là kết thúc trong vui vẻ, Mạch Tân ăn xong mới ý thức được một chuyện rất quan trọng, dường như Kwee rất thích đi đến mấy nhà hàng "kì kì quái quái".

Đây là sở thích sao? Cô còn tưởng rằng anh không hứng thú với cái gì hết.

Bữa cơm chiều ăn trong bình an vô sự, Kwee đưa cô trở về, trái với ngày hôm qua, hôm nay thật sự quá suôn sẻ.

Kết quả tất nhiên là cô quá ngây thơ rồi.

Đến khi tối muộn, cô mới phát hiện...Bản thân lại làm một chuyện ngu xuẩn.

Weibo vạn năm không đăng bài mới của Kwee, tối hôm đó rốt cuộc cũng đăng một bài Weibo.

ThreeE, Kha Úy: Bàn phím mới, cảm giác cũng không tệ.

Đây vốn là một bài đăng rất bình thường, nhưng hình ảnh quá thật làm mọi người mù mắt.

Ánh sáng này, ý trên mặt chữ.

Chỉ có mỗi bàn phím đặt trước máy tính, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bàn phím đang phát sáng.

Phát sáng thật ra cũng không có gì, nhưng vấn đề là bàn phím phát ra cầu vồng bảy màu đấy. Ngoại trừ vẻ ngoài khó hiểu, thì dường như mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không có bạn bè.

Lúc không có thông báo, bàn phím trước mặt tối đen như mực, trước giờ vẫn nhìn không ra, không nghĩ đúng lúc gặp được, lại...ngạc nhiên đến vậy.

Ngoài ý muốn?

Bất ngờ?

Thấy hình ảnh trên Weibo, vẻ mặt của Mạch Tân lúc này có thể nói là mất hết hy vọng.

"Loảng xoảng" một tiếng, cô trực tiếp đập trán lên bàn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Người hâm mộ: Nghi ngờ lung tung ?? Muốn chung tôi không nghĩ đến ý đó, chúng tôi liền tự sát!!

Editor: Trừ serial skin của Mạch Tân ra thì các skin còn lại đều có thật.

Skin Siêu Phẩm(Project)

Skin Tiệc Bể Bơi(Pool Party)

Skin Giả Lập(Arcade)

Skin Vệ Binh Tinh Tú(Star Guardian)

Trà bí đao hạt sago

(Sago trong miền Nam còn gọi là bobo á)

Bàn phím đủ màu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top