Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nói của Lạc Văn Tuấn bị chặn lại trong miệng.

Bành Lập Huân nghiêng người thu hẹp khoảng cách. Anh dùng một tay giữ cằm và hôn em. Một tay khác thì bồn chồn, đưa vào khe hở giữa cổ Lạc Văn Tuấn và giường, nhẹ nhàng xoa bóp tuyến thể của người bên dưới, quấn lấy môi lưỡi, chậm rãi tiến lên, các đốt ngón tay vướng vào tóc gáy đã dài của Lạc Văn Tuấn, đầu ngón tay trêu chọc đối phương, người đang tựa hồ lơ đãng. Lồng ngực của Lạc Văn Tuấn phập phồng, sự ham muốn vốn đã được thuốc ức chế xoa dịu lại dễ dàng bị khơi dậy trở lại.

Bành Lập Huân miễn cưỡng rời đi và muốn kết thúc nụ hôn. Anh nhẹ nhàng hôn lên môi trên rồi ngậm lấy môi dưới đầy đặn và mềm mại của Lạc Văn Tuấn. Khoảnh khắc môi và lưỡi tách ra, người nhỏ lại dường như không thể rời đi.
Em bật ra một tiếng kêu không rõ là tiếng thút thít, ngẩng mặt lên và muốn người lớn hơn hôn mình một lần nữa.

Đồng tử của Bành Lập Huân được chiếu rọi bởi thứ ánh sáng ấm áp, em nhìn thấy Bành Lập Huân chớp mắt, "Em có hiểu ý anh không?"

"...Em hiểu." Lạc Văn Tuấn thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn sau nụ hôn, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự xấu hổ, thậm chí còn nói đùa: "Thật sự có người đang giả vờ làm gì đó. Hoá ra là muốn lợi dụng em à."

"Sao em lại nói nặng lời thế ?" Giọng điệu của Bành Lập Huân có chút trách móc. Anh nhìn người đang rúc trong chăn, "Cái này gọi là tiến lên giúp đỡ đồng đội vượt qua khó khăn."

Lạc Văn Tuấn buồn cười. "Đi về đi, Xun. Không cần thiết đâu. Em đã uống thuốc ức chế rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Em nhẹ nhàng lắc đầu, gần như dỗ dành đối phương: "Sao anh không về ngủ và giả vờ như không biết gì cả. Trưa mai gặp em ở phòng tập nhé, được không?"

"Chỉ là em thôi Owen." Vì lý do nào đó, ánh mắt Bành Lập Huân nhìn em tràn đầy yêu thương. "Sau này đừng dùng cái thứ xấu xa đó, nếu như em cảm thấy không thoải mái, anh có thể giúp em. Anh không giống những Alpha kia, anh sẽ không đánh dấu em, em không cần phải lo lắng, có được không?"

Đôi mắt nâu mang đầy ấm áp và trìu mên gần như mê hoặc em. Lạc Văn Tuấn như bị mê hoặc và không còn sức để tránh nó. Em chỉ nằm ngửa và đón nhận những cái vuốt ve, những nụ hôn rơi xuống. Em phải thừa nhận rằng Bành Lập Huân là một tay hôn tuyệt vời, sự thoải mái quyến rũ gần như nguy hiểm. Người nhỏ quay mặt đi, thở hổn hển và né tránh, không muốn tiếp tục nụ hôn thứ hai. Đầu ngón tay người lớn hơn vẫn nhẹ nhàng đặt ở trên cổ, không bám cũng không buông, chỉ như đang tạm dừng mặc định ở đó.

"Đừng hôn nữa..." Lạc Văn Tuấn có chút mệt mỏi, lấy tay che mắt. Em không thể nhìn Bành Lập Huân được nữa. "Nếu như anh hôn em lần nữa, thuốc sẽ không có tác dụng, anh có biết đội thuốc sẽ không hoàn trả gì không?"

"Nó chính là như thế ." Bành Lập Huân nói với giọng điệu hiển nhiên, "Em không thể kìm nén được, em biết đấy. Con người phải tuân theo bản chất của mình và bộc lộ nó, nếu không nó sẽ bùng nổ. Elk không như thế này, anh ấy đã có một người bạn đồng hành. ." Xun nói một cách quyến rũ. Cuối cùng, người lớn đổ lỗi cho em với một chút oán giận, "Em cho rằng ai cũng ngu ngốc như em sao? Nếu em phá vỡ nó thì chúng ta sẽ ra sao?" Anh dùng ngón tay cái xoa xoa xương mày của Lạc Văn Tuấn, vuốt ve phần cuối con mắt đỏ ngầu của cậu, rồi đưa nốt ruồi nhỏ bên cạnh tai nhẹ nhàng xoa bóp. "Em sẽ rời bỏ mọi người sao?"

"Đường dưới rõ ràng là rất tốt...nếu không có ai  đến gây rắc rối." em đưa mắt né sang nơi khác, lẩm bẩm, thanh âm nhẹ như kim, rơi xuống đất, có chút không thuyết phục.

Cuối cùng em cũng chấp nhận nụ hôn của Bành Lập Huân. Một nụ hôn ngọt ngào, thân mật gần như tan chảy như bơ đó, khiến Lạc Văn Tuấn không khỏi rên rỉ khe khẽ trong cổ họng. Và khi nó kết thúc, em cảm thấy hơi xấu hổ. Âm thanh nghe rất rung động, giống như một con mèo cảm thấy thoải mái khi được chạm vào. Em thật sự không thể nghĩ về điều đó nữa. Bành Lập Huân đã ở ngay trên người em, chậm rãi kéo chăn xuống, đưa tay xuyên qua bộ đồ ngủ, dường như đang mò tới nơi em cảm thấy nhạy cảm. Ngực và hai bên hông của em đều chạm vào quần áo của người bên trên. Những nụ hôn rơi từng chút xuống phần ngực nhỏ, xương quai xanh, rồi đến một bên cổ, quai hàm và cuối cùng là đến đôi tai nóng bỏng. Bành Lập Huân cực kỳ kiên nhẫn, kiểm soát cường độ nụ hôn và vuốt ve của mình một cách thoải mái và vừa phải. Anh không vội cởi bỏ đi quần áo mà muốn khơi dậy dục vọng đã bị thuốc ức chế đè nén sau đó đốt cháy nó.

Màn dạo đầu đã khiến Lạc Văn Tuấn như bị hành hạ không thể chịu được. Bành Lập Huân chỉ có thể ngửi thấy mùi trái cây đắng nồng hơn trước, nhưng Lạc Văn Tuấn gần như bị nhấn chìm bởi mùi của chính mình. Em cảm thấy thuốc gần như đã mất tác dụng, cả người như bị ướt sũng. Vô thức kẹp chặt chân mình và di chuyển khó khăn dưới Bành Lập Huân, hy vọng có thể làm chậm lại ham muốn khó chịu.

Người bên dưới đã hoàn toàn quên mất thứ dưới gối của mình là gì. Chiếc gối hơi bị đẩy ra, lộ ra một mảnh vải đen nhỏ có hoa văn màu đỏ bên dưới. Bành Lập Huân vô tình liếc nhìn nó, rõ ràng cảm thấy có chút mất mát, nhưng không hiểu vì sao, anh lại dần dần ngừng cử động. Đầu anh chợt ong ong, dường như đã hiểu ra mọi chuyện. "Em có đang nghiêm túc không?" Anh cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống người mình, ướt sũng cả người. Bất chấp sự cản trở, lôi chiếc áo phông đen ra. Giơ lên bộ đồng phục đáng kinh ngạc, khó tin của đội 22wbg với logo màu đỏ tươi trên đó.

"Owen, đừng ngây thơ thế chứ?" Cảm giác như bị đâm một nhát, thái dương anh giật giật: "Sao em còn giữ quần áo của WBG?"

Lạc Văn Tuấn nằm đó, nắm chặt lấy một góc chăn đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, cắn môi không nói một lời. Bành Lập Huân đoán rằng có lẽ em đang nhớ mùi pheromone trên quần áo của mình, và hình ảnh người Hàn Quốc hiện lên trong đầu anh. Không có ai khác ngoài anh ấy. Người đàn ông đó từng là đồng đội của cả hai người, nghe nói Lạc Văn Tuấn trong năm qua rất quan tâm và ngưỡng mộ anh ta, anh ta đã để lại rất nhiều câu chuyện hay. Anh ném quần áo sang một bên, lặng lẽ vuốt tóc Lạc Văn Tuấn. Người nhỏ hơn im lặng, Bành Lập Huân chỉ có thể thở dài, "Đừng vấn vương quá khứ, Owen. Chúng ta thi đấu chuyên nghiệp và phải học cách tiến về phía trước." Anh lúc này thực sự cảm thấy có chút đáng tiếc cho Lạc Văn Tuấn, "Nếu như em không nói gì, anh sẽ giúp em cùng nhau đánh mất tất cả," anh nói.

Lạc Văn Tuấn đau đớn nhắm mắt lại.







Sức nặng trên giường rời đi, Bành Lập Huân đứng dậy, vứt chiếc áo vào thùng rác (*). Anh vẫn cảm thấy không khí có chút khô hanh và không thể chịu đựng được. Do dự một chút, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh Lạc Văn Tuấn: "Sao anh lại không đi nhỉ ? Anh cảm thấy mình có chút tự phụ." khẽ cười nhẹ, đưa tay vuốt thẳng phần tóc mái lộn xộn trên trán Lạc Văn Tuấn, "Xin lỗi, em nghỉ ngơi đi, Owen. Đi ngủ đi."

Anh đứng dậy rời đi, cảm thấy tối nay thật buồn cười, nhưng lại nghe thấy Lạc Văn Tuấn gọi mình: "Xun,..." Lạc Văn Tuấn chậm rãi đưa tay ra, kéo vạt áo của anh một cách đáng thương, "Đừng, đừng đi... em sẽ làm điều đó." từ ngữ có chút trầm, cô đơn và đắm chìm trong dục vọng.

"Em có muốn nó không?" Bành Lập Huân quay lại, nhìn chằm chằm vào người mà mình đang muốn giữ. Anh khoanh tay lại, nhiệt độ dường như đã giảm đi đáng kể. Ánh mắt thận trọng, kiềm chế lại cơ thể của mình, không còn sự thân mật như trước nữa.

"Không phải anh nói muốn giúp em sao?" Lạc Văn Tuấn muốn đứng lên thêm chút nữa, lại bị ngã xuống giường. Em gần như khóc lên. Trên thực tế, những giọt nước mắt đang đọng trên mắt, sáng ngời như kim cương và gần như đã làm hài lòng Bành Lập Huân. "Anh không thể để em ở đây một mình...Em sẽ chết mất..."

"Em sẽ không chết, em sẽ không chết." Bành Lập Huân cuối cùng cũng ngồi trở lại giường. Anh ôm lấy eo Lạc Văn Tuấn, nhấc em lên khỏi giường một chút, để người nhỏ tựa vào trong ngực mình. Lạc Văn Tuấn yếu ớt đưa hai tay ôm lấy cổ Bành Lập Huân, vùi mặt vào ngực anh như cành cây trôi. Bành Lập Huân cảm giác được mảnh quần áo nhỏ gần tim mình hơi ướt. Người trong lòng có vẻ rất sợ. Lạnh lùng hỏi: "Bây giờ em còn muốn nhớ đến người đó không?"

"Em không muốn nữa." Giọng nói của Lạc Văn Tuấn nghe có vẻ đau buồn.

"Tốt nhất là em không muốn," Bành Lập Huân nói. "Sau này đừng phạm sai lầm, nếu không anh thật sự sẽ giết em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top