Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 2: VƯƠNG TỬ LÂM VÀO TRONG TUYỆT CẢNH (một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Một) – " Bắt được, xúc tu dạy dỗ,  triều phun )


 "A......Nhã Tinh, đây chính là tộc đàn ngươi một lòng muốn bảo vệ, không chỉ bán đứng ngươi một lần, còn muốn bán đứng ngươi lần thứ hai."

Giọng nói khàn khàn giống như là âm thành từ bầu trời u ám tràn ngập ác ý, cánh tay cường kiện hữu lực đem nhân ngư một mực khóa trong ngực, hoàn toàn không để ý đối phương liều mạng giãy dụa, ngón tay tách ra 2 cánh hoa thật mỏng, nắm lấy viên thịt nhỏ nhắn xinh xắn, thành thạo điều khiển, vân vê, bóp bóp, lập tức để cho cái đuôi dài xinh đẹp vốn đã mất đi khí lực không ngừng vung lên muốn đánh hai cánh tay cứng rắn, tức giận chửi mắng biến thành rên rỉ cố nén nhưng lại khó mà tự kiềm chế mà ngâm nga thoát ra khỏi miệng.

Đây là lần thứ hai Nhã Tinh bị nhân ngư tộc đưa đến nơi ở của Rance. Lần trước, Nhã Tinh bởi vì kiên trì muốn quay về quê hương mà thậm chí không tiếc thương tổn tới mình đến mức sắp tử vong, Rance cuối cùng vẫn thả y trở về. Nhưng các tộc nhân đối với hi sinh của y cũng không có kính trọng hay biết ơn một chút nào, ngược lại còn truyền ra rất nhiều ô ngôn uế ngữ, trong đó có nhiều câu từ khó mà chịu đụng. Ngay cả người thân cũng thường thường dùng ánh mắt quái dị dò xét y, những kẻ háo sắc thậm chí còn thừa cơ y không phòng bị mà động chạm quá phận, khiến Nhã Tinh trong lòng đau đớn không thôi.

Ngay tại thời điểm nhân ngư yên lặng tiếp nhận hết thảy, phụ vương y —— Nhân Ngư Vương vậy mà lần nữa mệnh lệnh y đi sứ Rance Umberlee! Mà lần này, phụ vương ra lệnh y phải ở lại làm con tin, thẳng đến khi Rance tự nguyện chịu thả y quay về mới thôi!

Nhã Tinh bi phẫn chất vấn Nhân Ngư Vương vì sao muốn đối với y như vậy, Nhân Ngư Vương Khước Cực không kiên nhẫn để cho thị vệ đem y áp giải đi, mẫu hậu y —— một trong những Tần phi của Nhân Ngư Vương từ trước đến nay chỉ lo nghĩ tới làm sao để nhân ngư vương vui vẻ, thì càng là một câu cầu xin cũng không có nói, chỉ có một thị vệ đồng tình thương cảm mà lặng lẽ nói cho vương tử nhân ngữ biết, Umberlee vương —— Rance. Umberlee sai người đến gặp Nhân Ngư Vương, chỉ nhắc tới một yêu cầu: Giao ra nhân ngư Vương Tử Nhã Tinh, bằng không, Umberlee đại quân sẽ xâm chiếm, đem cả tộc nhân ngư diệt sạch một kẻ cũng không tha.

Cung điện của Nhân ngư vương lần trước bị Umberlee đánh tan hoang, đại tướng đều đã chết mấy kẻ, nếu không phải khuất nhục cầu hoà, ngay cả vương tử tộc mình đều dâng lên làm niềm vui cho Rance, nếu không chỉ sợ liền gặp phải tai hoạ ngập đầu. Các nhân ngư khác nghe thấy đều bị dọa sợ đến run rẩy, không nói hai lời liền một ngụm đáp ứng, hận không thể lập tức đem Nhã Tinh đóng gói đưa đến Umberlee ngay lập tức.

Nhã Tinh còn có thể nói cái gì nữa? Từ trong hôn mê tỉnh lại, y liếc mắt liền thấy thân ảnh của kẻ mình căm hận không dứt, mỹ nhân trong tuyệt vọng, chỉ muốn lập tức chết đi để khỏi bị khuất nhục như xưa, lại bị đối phương khóa vào lòng ôm ấp, dễ dàng liền áp chế hết thảy mọi động tác.

"Làm sao, vẫn còn ôm mộng tưởng? Nghe một chút tộc nhân của ngươi làm sao nói —— "Chỉ cần quý quốc tha cho bản tộc một con đường sống, Nhã Tinh mặc cho quý quốc quốc chủ xử trí, bản tộc tuyệt không hai lời!" Rance nhẹ nhàng đọc lên những gì ghi lại trong thủy tinh cầu mà sứ giả mang về, tại bên tai Nhã Tinh cười khẽ, "A......Lòng ngươi tâm tâm niệm niệm chỉ muốn bọn hắn, nhưng chúng lại không cảm kích chút nào a!"

Nhân ngư xụi lơ tại trong ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, không nói tiếng nào, giống như là đã chết, nhưng nhân ngư bị thương thấu tâm muốn đem mình xem như người chết, Rance lại không chịu —— Hắn phí hết cực đại công phu như vậy, chỉ vì để cho Nhã Tinh nhìn thấu những kẻ kia đạo đức giả dơ bẩn, từ đây không còn tâm tư quay về nhân ngư tộc, ngoan ngoãn lưu lại bên cạnh mình, cũng không phải muốn y trở thành một dạng lòng như tro nguội.

Trong lúc mỹ nhân còn đang thương tâm gần chết, đột nhiên hai cây xúc tu cực nhanh từ đâu bắn tới, đem nhân ngư hai tay bắt chéo sau lưng, một cây khác thì cuốn lên vòng eo nhỏ nhắn nâng y lên trên không, để cho hạ thể của y vừa vặn hướng về phía gương mặt Rance.

Nhân ngư bị tập kích bất ngờ làm cho khẽ giật mình, bỗng nhiên hai con ngươi mở ra, vừa nhìn một cái, nhất thời sinh ra mấy phần sợ hãi —— Gian phòng kia y không thể nào quen thuộc hơn, đó đúng là nơi y đã từng phải trải qua một đoạn thời gian khuất nhục nhất! Toàn bộ mặt sàn được phủ một lớp nệm nhung dày dặn, hồ nước lúc nào cũng quanh quẩn mờ mịt sương mù, giường đệm rộng lớn mềm mại, ánh đèn quanh năm không tắt cùng điềm hương vĩnh viễn phiêu tán trong không khí, còn có những dâm tà khí cụ không chỗ nào không có mặt —— Nhân ngư run rẩy cơ thể, biết rõ bất quá là phí công, nhưng như cũ đột nhiên vung lên đuôi dài hung hăng hướng về Rance vỗ tới, hai tay càng là bắn ra lợi trảo dùng sức chụp vào những cái xúc tu kia như muốn xé nát chúng!

Sau một khắc, càng nhiều xúc tu lũ lượt mà tới, đem cái đuôi dài mềm mại xinh đẹp của nhân ngữ, cùng hai tay và thân trên gắt gao quấn quanh, thậm chí không ngừng mập mờ trêu đùa. Đuôi dài lam sắc bị xúc tu bóng loáng dinh dính co sát từng chiếc lân phiến (vẩy cá), thậm chí lật ra lân phiến mà nhẹ nhàng đụng vào lớp da thịt mềm mại bên trong chưa bao giờ để lộ ra, khiến nhân ngư giãy dụa muốn né tránh những đụng chạm nhỏ vụn này nhưng đổi lại là mệt mỏi ngứa ngáy. Hai tay mỹ nhân vốn có thể dễ dàng xé mở da cá mập lúc này bị một mực trói lại cổ tay, da thịt nhạy cảm trong lòng bàn tay bị xúc thủ đỉnh giác hút vào từng ngụm từng ngụm nhỏ, càng làm cho nhân ngư liều mạng giãy dụa nhưng lại không cách nào tránh né. Hai hạt châu đỏ hồng trên lồng ngực tinh tế trắng nõn càng không có khả năng thoát khỏi xúc tu quấy nhiễu, bị đỉnh giác hút gắt gao ngậm vào. Giác hút đặt ở trên đầu vú, tính cả vùng quầng vú xung quanh bị kéo cao cách lồng ngực, ước chừng phải kéo dài lên đến ba, bốn centimet mới buông ra. Núm vú sưng đỏ bị gảy trở về, lại bị răng nanh bên trong giác hút tinh tế gặm cắn, đau đớn nhỏ xíu lại vừa vặn hóa giải chút ngứa ngáy vừa rồi, nhưng theo sát lấy răng nanh là độc tố nhẹ bị rót vào để cho cái loại ngứa ngáy râm ran tại trên đầu vú cấp tốc khuếch tán, đến mức toàn bộ hạt châu kịch liệt bành trướng, giống như là hai khỏa anh đào đỏ tươi ngon miêng đứng thẳng, để nhân ngư như ngứa ngáy đến muốn phát điên, thật hận không thể hung hăng tại xung quanh núm vú gãi một cái, liền xem như máu me đầm đìa cũng không tiếc.

"Buông tay —— Thả ta ra —— Ô a a —— Thật ngứa —— Hỗn đản —— Buông tay a ——" Nhã Tinh hai tay đã bởi vì giãy dụa mà mài ra hồng ấn, Rance nhíu nhíu mày, xúc tu hiểu ý liền cuốn lấy chặt hơn, lần này, mặc cho nhân ngư giãy giụa như thế nào, cũng đừng hòng xê dịch một ngón tay. Các xúc tu đem nhân ngư đưa đến trước mặt Rance đang tọa trong tẩm điện này, Umberlee vương hơi hơi câu môi, thản nhiên nói: "Nhã Tinh, bảo bối của ta, ngươi lúc nào cũng đối với ta chẳng thèm ngó tới, đối với ta chán ghét mà vứt bỏ vạn phần, dù là ta yêu ngươi yêu tới phát cuồng, ngươi cũng chỉ quan tâm tới những tộc nhân đã chà đạp ngươi tổn thương ngươi, mà không chịu liếc tới ta dù là một cái. Thực sự là nhẫn tâm a ——" Thanh âm hắn ôn nhu giống như đang ngâm thơ ca, ánh mắt lại lãnh khốc giống như dưới đáy biển sâu, "Nhưng coi là như thế, ta cũng vẫn là yêu thương ngươi. Bảo bối, ta nghĩ tới một cái ý kiến hay, cùng ta ký khế ước, thai nghén dòng dõi hậu duệ của ta, trở thành Umberlee vương hậu, như thế nào?"

"Ngươi, ngươi điên rồi ——!" Nhân ngư miễn cưỡng bảo trì đầu óc thanh tỉnh bị cái chủ ý hoang đường này làm kinh hãi, thất thanh hô, "Đây không có khả năng! Ta tuyệt sẽ không —— Nha a a a! Ngừng ——"

Một cái ngân châm nhỏ dài tựa như sợi lông tại trong lỗ sữa bé xíu trên núm vú chọc chọc mấy lần, sau đó chậm rãi đâm vào, đau đớn không thể tránh né, nhưng cái loại đau đớn này ngược lại hóa giải cái ngứa ngáy muốn người ta nổi điên kia, ngược lại đã biến thành khoái cảm tê dại làm cho mỹ nhân nhân ngư tộc toàn thân run rẩy đầy sảng khoái. Lỗ sữa bị chầm chậm xâm nhập, nhũ tuyến nhỏ hẹp bị ngân châm không nhanh không chậm bổ khuyết, lại sinh ra một loại cảm giác căng trướng đau đớn, càng khiến người ta cảm thấy âm thầm sợ hãi.

Không chỉ lỗ sữa, trên quầng vú cũng bị từng cây ngân châm một đâm vào, đau đớn vào lúc này tất cả đều hóa thành khoái cảm, đến mức nhân ngư giữa tiếng kêu thét trộn lẫn rất nhiều ngọt ngào rên rỉ: "À không a a —— Điên rồ, ngừng, dừng lại —— Không muốn nha a a a ——"

"Bảo bối, chờ ngươi mang thai con của chúng ta, chỗ này hẳn là sẽ tràn ngập sữa a? Có thể, đến lúc đó khi chơi ngươi mà nói, ngươi chẳng những sẽ vừa khóc vừa bắn nước tiểu, còn có thể phun sữa nha!" Ngân châm bị đẩy tới chỗ thật sâu trong nhũ tuyến, chỉ còn lại một điểm nhỏ lộ ra bên ngoài, ngón tay lạnh như băng tại chung quanh quầng vú chà xát quét qua, mười mấy cây ngân châm theo da thịt bị lôi kéo mà rung rung lay động, nhân ngư bị những ngôn từ kinh khủng này dọa sợ, tuyệt vọng la lên: "Rance! Rance! Ngươi giết ta đi! Cầu ngươi! Không muốn như vậy giày vò ta —— Ô a a ——"

Umberlee Vương đắm chìm trong tưởng tượng tốt đẹp liền mỉm cười, nghe tiếng cầu xin của mỹ nhân trước mặt ánh mắt bỗng lạnh băng, ý cười ngược lại bộc phát ôn nhu: "A, bảo bối, ngươi thật đúng là đả thương tâm ta, ta làm sao sẽ giết ngươi? Giày vò? Không, không, ngươi xem một chút, thân thể của ngươi rõ ràng rất ưa thích a ——"

Dưới sự kích thích do xúc tu quấn lấy núm vú mang tới, âm hành nhỏ nhắn tinh xảo bắt đầu cương lại bị nắm chặt, kéo đến nơi bụng, lộ ra hoa huyệt mỏng manh mềm mại nho nhỏ bên dưới. Nhã Tinh còn muốn phản bác, lại bị Rance thao túng xúc tu phong bế đôi môi xinh đẹp: "Bảo bối, ta rất yêu cái miệng nhỏ nhắn mê người của ngươi, nhưng nó thực sự quá không biết nói chuyện. Nếu ngươi đã nói là giày vò, vậy thì tới, để cho ta làm ra 'Giày vò' ngươi thật tốt đi ——"

Châm bạc trong âm đế, kim hoàn tại hậu huyệt, hạt châu đính trên tuyến tiền liệt bị nam nhân tàn nhẫn kia ép đeo lên trong lần điều giáo trước, đều tại lúc Nhã Tinh quay về tộc đàn mà tháo xuống, trải qua một đoạn thời gian khôi phục, cơ thể nhân ngư nhìn qua không có chút nào khác thường, nhưng mà một tháng dạy dỗ kinh hoàng kéo dài kia chung quy vẫn lưu lại vết tích cực sâu. Hột le bị dạy dỗ đến biến lớn đã không thể bao được trong hai cánh hoa nhỏ, vươn lên cao vút tại đỉnh đầu hoa huyệt, trong lúc di chuyển sẽ cùng quần ma sát lẫn nhau, mang đến khoái cảm kinh người, khiến cho hoa huyệt cả ngày giống như là vòi nước bị hư không khóa được chảy ra dịch nhờn không ngừng. Hoa huyệt cùng hậu huyệt đều bị thao chín, thường xuyên bởi vì trống vắng mà nhúc nhích co quắp, khát vọng được âm hành thô to cùng xúc tu xuyên qua, đến mức nhân ngư không thể không trốn ở trong phòng dùng khí cụ tự an ủi mình. Y sẽ không xuất tinh, khi khí cụ băng lãnh hung hăng nghiền ép lấy mị thịt, lúc hai huyệt tại trong co rút đạt đến cao trào, từ miệng âm hành phun ra cũng không phải tinh dịch như trước, mà là nước tiểu vàng óng.

Bây giờ, hết thảy ký ức lại lần nữa khôi phục, hai huyệt dâm loạn bị kích động đến phát run, cánh hoa cùng lỗ hậu khẽ trương khẽ hợp, giống như là hai cái miệng nhỏ khóc gào đòi ăn, mị thịt trắng nõn đưa đẩy lẫn nhau, ma sát, co rút khiến cho một cỗ dâm thủy lớn từ cửa huyệt tuôn ra, đem hạ thể nhân ngư ẩm ướt sáng lấp lánh một mảnh.

"Thực sự là khát khao a, bảo bối." Rance cười nhẹ, ngón tay hơi hơi gẩy, cánh hoa nhu thuận hướng về hai bên mở ra, đem âm đế nhạy cảm còn đang phun ra dịch huyệt bại lỗ trong không khí, âm đế tựa hồ thấy trước vận mệnh bi kịch của mình, run lẩy bẩy, hoa huyệt khẩn trương co vào, tính toán muốn đem viên thịt mềm mại kia bảo vệ. Nhưng mà nỗ lực này cũng chỉ là tốn công vô ích, xúc tu khéo léo đem hai bên cánh hoa cắn lấy, trái phải kéo ra, để cho âm đế cô độc không tìm được cái gì có thể giúp đỡ hiển lộ tại trước mặt Rance .

Đôi môi xinh đẹp của nhân ngư bị xúc tu đen thui nhét tràn đầy, đầu lưỡi trơn mềm bị xúc thủ từ trong miệng kéo ra, tiếp đó quấn quanh đến không thể động đậy, mặt lưỡi bị nhiều lần ma sát cào phá, gốc lưỡi bị vỗ về chơi đùa đến đau nhức, nước miếng không khống chế được từ khóe miệng trượt xuống, những tiếng ô ô nha nha mà mơ hồ không rõ của nhân ngư bị xúc thủ nuốt hết, thậm chí ngay cả kháng nghị cũng không thể chối từ.

Da thịt Rance giống như là đá cẩm thạch, tái nhợt, băng lãnh và cứng rắn, hai ngón tay kẹp viên thịt (hột le) bóng loáng, chầm chậm hướng ra phía ngoài lôi kéo, viên thịt bị càn quấy, để cho hoa huyệt run rẩy một cái, phụt một tiếng phun ra một cỗ dâm thủy, trơn ướt trượt mà dính đầy tay Rance.

Ngón tay kiên định không thay đổi đem viên thịt càng kéo càng dài, từ một khỏa cầu tròn vo đã biến thành cây gậy nhỏ dài, đơn giản giống như là muốn đem cái vật nhỏ này từ giữa hai chân nhân ngư kéo ra, đau đớn sắc nhọn cùng với sự xấu hổ nhục nhã phải phơi bày cơ thể cho kẻ khác khiến hai con ngươi lam nhạt mờ mịt hơi nước, từ trong cổ phát ra tiếng khóc mơ hồ.

Nếu bình thường, Rance tự nhiên sẽ đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành y, nhưng mà tính đến chuyện trên giường thì hắn lại đổi một bộ tính khí, Nhã Tinh càng thút thít giãy dụa, xấu hổ khó xử, càng làm cho hắn hưng phấn. Lúc này Nhã Tinh hai mắt đỏ bừng, hai gò má tựa như hỏa thiêu đã khơi dậy cuồng tính từ đáy lòng của hắn, một đôi mắt đen giống như là dã thú săn mồi, chuẩn xác duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, khẽ cười nói: "Bảo bối, nhìn một chút cái thân thể dâm loạn của ngươi này, bị đối đãi như vậy, kỳ thực ngươi rất ưa thích a? Cũng đã ướt đến vậy." Hắn xòe bàn tay ra tại trên hoa huyệt sờ soạng một cái, giang tay trước mặt để cho Nhã Tinh nhìn, trên bàn tay sáng lấp lánh một tầng thủy quang, rõ ràng chính là dâm thủy đang không ngừng rỉ ra. Nhã Tinh càng ngày càng xấu hổ, y từ trước đến nay lấy thân phận nhân ngư vương tử làm tự hào, từ nhỏ chăm chỉ tu hành, giữ mình trong sạch, bởi vậy vẫn cảm thấy bị Rance đối xử như vậy là một loại nhục nhã, dù là từ trong đó thu được khoái cảm, cũng chỉ cho rằng đó là bị thúc ép, chính mình không hề yêu thích. Sau khi quay về tộc đàn thân thể nhân ngư lại khao khát được hoan ái vốn khiến y ảo não không thôi, bây giờ đối phương chỉ hơi thi triển một chút thủ đoạn, liền để y dâm thủy chảy dài, thật sự là làm vương tử nhục nhã xấu hổ muốn chết.

Rance ngón tay nắm vuốt phần âm đế bị kéo dài, xoa một cái, lại vân vê nắn bóp một cái, miếng thịt liền giãy dụa xoắn thành một đường, lúc buông tay, miếng thịt chuyển động nhanh chóng, run rẩy gảy trở về. Đau đớn bén nhọn kèm theo sự mẫn cảm cực diểm từ hột le truyền đến khoái cảm kịch liệt, giống như một dòng điện mạnh, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân nhân ngư, để cho cỗ cơ thể đã trải qua dạy dỗ này đã có thể từ trong đau đớn cảm nhận khoái ý co rút mà lầm vào cao trào. Hoa huyệt đầu tiên co quắp, phun ra một cỗ dâm thủy lớn, đợt dâm thủy này tới vừa nhanh vừa vội, toàn bộ đều bắn lên thân Rance, đem áo bào hoa lệ của hắn thấm ướt. Hắn lại không thèm để ý chút nào, ngược lại thao túng xúc tu đem hoa huyệt kéo đến mở thêm, rõ ràng hơn mà thưởng thức mỹ cảnh hoa huyệt triều phun, không chỉ có như thế, hắn còn hướng về phía viên thịt vừa phải chịu qua khi dễ kia không khách khí chút nào lại bóp lại vặn, thậm chí dùng móng tay cứng rắn nặng nề mà từ phía trên chọc qua, để hoa huyệt vốn là đã dần dần ngừng phun ra lại tiếp một cái trong cao triều bộc phát mãnh liệt lên.

Thẳng đến mị thịt bên trong hoa huyệt co vào ngọ nguậy, âm thần phờ phạc mà tiu nghỉu xuống, âm đạo cũng lại không thể chảy ra dù chỉ là một giọt chất lỏng, Rance mới thỏa mãn mà ngừng tay, buông tha vật nhỏ phải trải qua chà đạp khinh nhục, cũng làm cho nhân ngư được giải thoát khỏi cao trào tình dục thở hổn hển.

"Hôm nay liền tạm thời buông tha bảo bối, chúng ta còn có rất nhiều thời gian nha——" Ý vị thâm trường biến mất khi cánh môi dán lên giữa hoa huyệt, nhân ngư run rẩy cơ thể, lâm vào một mảnh đen tối tuyệt vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top