Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 3: CHUNG VỢ (Hai mươi ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Hai mươi ba) – "Thủ dâm" (Bắt đầu ngược tiểu công rồi! Vụn thịt xin chú ý!)


Từ Diệp mơ màng mở mắt, trong lúc mơ mơ màng màng, một muôi nước ấm đưa đến bên môi, tiểu công tử từng chút uống vào, sau đó khăn tay ấm áp tại trên mặt y êm ái lau sạch, một đôi tay đem y đỡ lên, tại trên cổ y chậm rãi xoa nắn, khiến cho y thoải mái mà rên rỉ.

"Bảo Bảo, ăn vặt, ân?" Một thanh âm nhẹ nhàng nói, tiểu công tử mờ mịt nhìn nam nhân trước mặt, liếc qua khuôn mặt, đẩy ra cháo gà bưng đến trước mặt, đem khuôn mặt vùi vào trên bờ vai nam nhân sau lưng.

"Bảo Bảo, ăn một chút, một chút thôi, có được hay không hảo?" Nam nhân còn đang lảm nhảm không ngừng khuyên nhủ dỗ dành, tiểu công tử không kiên nhẫn vẫy tay, dùng sức đẩy hắn ra, nam nhân thất vọng thở dài, thả bát xuống, chân dài co lại ngồi xổm trên giường, cúi người tại trên bờ vai hiện đầy dấu hôn của y hôn một chút, ôn nhu nói, "Bảo Bảo, chúng ta đi ra ngoài chơi, có muốn không? Hôm nay dương quang rất tốt, hoa dã nở rất thơm rồi."

Tiểu công tử bỗng nhúc nhích cổ, đem khuôn mặt chôn càng sâu hơn, không kiên nhẫn hừ hừ, vẫn như cũ không để ý tới hắn.

Nam nhân phía sau tay tại trên lưng Từ Diệp vỗ nhè nhẹ, giống như là ôm một hài nhi yếu ớt, âm thanh cũng dị thường nhu hòa: "Bảo Bảo, đừng nóng giận có hay không hảo? Nói một câu với chúng ta đi, a? Chúng ta sai rồi ......."

Thiếu niên trong ngực ngoảnh mặt làm ngơ, y ngẩng đầu, bắt được mái tóc dài của hắn, như chơi vui mà tuỳ tiện nắm kéo, trông thấy nam nhân bởi vì đau đớn hơi hơi nhéo nhéo lông mày, y khoái trá nở nụ cười.

Nam nhân thở dài, dung túng mà tùy ý Từ Diệp từ trên người mình tuỳ tiện chọc ghẹo, hai tay y tại trên người nam nhân mạnh mẽ cường hãn lại bóp lại vặn, tuỳ tiện gặm cắn, giống như là tiểu hài tử nghịch đồ chơi đùa mà bỡn hắn, chút đau đớn nhỏ vụn như gãi ngứa này thậm chí không thể khiến hắn cảm thấy một điểm đau đớn ------- Trực tiếp ra sa trường chiến đấu cùng máu me đầm đìa làm cho hắn đã sớm đối với đau đớn hờ hững, nhưng vì để cho thiếu niên vui vẻ, hắn không thể làm gì khác hơn là phối hợp nhíu mày rên rỉ thành tiếng, quả nhiên, thiếu niên cong mặt mũi, cười càng rạng rỡ.

Nam nhân đang đau đớn chính là Trần Từ Khoan, thiếu niên chính là tiểu công tử, mà nam tử bưng chén chính là Trần Từ An. Hôm đó sau khi trở về, hai người lại mấy lần tính toán cùng tiểu công tử hoà dịu quan hệ, nhưng tiểu công tử căn bản vốn không để ý tới bọn hắn. Thời gian dần qua, y ăn càng ngày càng ít, thời gian ngẩn người càng ngày càng dài, chưa từng cùng người nói chuyện, làm việc giống như đứa trẻ bị ngốc tự kỷ trong thế giới của mình. Loại tình huống này lệnh hai người hoảng hốt không thôi, nghĩ hết đủ loại biện pháp.

Bọn hắn không dám dùng sức mạnh ------ Trần Từ An đã có chút minh bạch, lúc trước, bọn hắn tổn hại ý nguyện của Từ Diệp, chưa bao giờ tôn trọng qua ý muốn của y, lúc nào cũng làm y thút thít tức giận, mới có thể khiến cho y muốn rời khỏi bọn hắn. Mà bọn hắn vẫn còn không hề nhận ra điều đó, làm việc càng ngày càng quá đáng, thậm chí đưa đến kết quả như bây giờ. Hiện tại, nếu như giẫm lên vết xe đổ, chắc hẳn tiểu công tử sẽ không bao giờ tha thứ bọn hắn .

Mấy lần thăm dò sau đó, Trần Từ Khoan phát hiện, tiểu công tử mặc dù dường như không để ý tới bọn hắn, nhưng mà có chút ưa thích trên người bọn hắn phát tiết nộ khí ------ Mặc dù y tự cho là "Tổn thương" bất quá cũng chỉ có cào cấu đấm đá, đối bọn hắn mà nói đơn giản không đáng giá nhắc tới, nhưng mà chỉ cần Trần Từ Khoan lộ ra thần sắc đau đớn, tiểu công tử liền sẽ cao hứng trở lại.

Chơi một hồi, tiểu công tử có chút vô vị, bỏ tay ra, từ trên thân Trần Từ Khoan đứng lên, giẫm ở trên mặt đất, chân hắn như nhũn ra, lung la lung lay đi vài bước, liền thở hồng hộc, không tự chủ rên rỉ lên, từng sợi dâm thủy từ giữa hai chân chảy xuống. Y run rẩy, lập tức ngã xuống trong ngực Trần Từ An, ôm hắn cọ cọ, nắm lấy tay của hắn hướng về giữa hai chân mình.

"Bảo Bảo......." Trần Từ An âm thanh khan khàn, cúi đầu la lên, nhưng lại không dám động -------- Tiểu công tử bây giờ bất quá là dựa vào bản năng chính mình làm việc mà thôi, hắn cũng không rõ ràng ý nguyện chân thực của tiểu công tử là cái gì, chắc hẳn y bây giờ căn bản không muốn cùng bọn hắn có một tí tiếp xúc nào a. Nghĩ như vậy, ánh mắt Trần Từ An liền có chút ảm đạm.

Tiểu công tử thấy hắn không nhúc nhích, liền nhếch miệng lên, thở phì phò đem hắn đẩy ra, đem hắn áp đảo trên mặt đất, may mắn trên mặt đất trải lên thảm nhung thật dầy ------ Bởi vì sợ tiểu công tử thương tổn tới chính mình, trong phòng bốn phía đều sửa lại bày biện. Trần Từ An nằm trên mặt đất, nắm chặt nắm đấm, khắc chế chính mình. Tiểu công tử ngồi ở trên người hắn, ngoẹo đầu, cười hì hì, đưa tay kéo tay của hắn, đem từng ngón đâm vào hoa huyệt của mình, hanh hanh tức tức tự mình trừu sáp đứng lên.

Từ Diệp không biết nên làm sao làm, bất quá là dựa vào bản năng tuỳ tiện trừu sáp mà thôi, có ngón tay xù xì tại trong hoa huyệt ra ra vào vào, hơi hóa giải một điểm ngứa ngáy khát khao, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, ngược lại kích phát càng nhiều lửa tình. Tiểu công tử cau mày, khí lực càng ngày càng lớn, bực bội mà lấy chân đá đạp lung tung, lại dùng tay của mình ở trên người bốn phía vuốt ve xoa nắn, y không biết khống chế sức mạnh nên một hồi, trên thân liền cũng là dấu vết xanh xanh tím tím.

"Bảo Bảo!" Trần Từ Khoan cũng nhìn không được nữa, từ trên giường nhảy xuống, quỳ trên mặt đất, từ sau lưng ôm lấy Từ Diệp, nắm được cổ tay của y. Trần Từ An khẽ quát: "A Khoan! Chúng ta nói rồi!" Hắn trầm giọng nói, "Liền để Bảo Bảo tự mình đưa ra quyết định, chúng ta, chúng ta chỉ cần tôn trọng y là được rồi!"

"Vậy thì thế nào! Bảo Bảo, Bảo Bảo bây giờ không phải là rất tốt sao?" Trần Từ Khoan đỏ thẫm mắt, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười, "Ta không nhịn được! Cùng với để cho Bảo Bảo thanh tỉnh rời đi ta, chẳng bằng, chẳng bằng liền để y giống bây giờ, chờ ở bên cạnh ta cả một đời!"

"A Khoan!" Trần Từ An nhìn đệ đệ, từng chữ từng câu hỏi, "Nếu như, nếu như lấy được chỉ là cơ thể của Bảo Bảo, vậy chúng ta coi như có thể có được Bảo Bảo cả một đời, lại có ý nghĩa gì đây!" Trần Từ Khoan trầm trọng thở phì phò, chậm rãi buông lỏng tay ra. Tiểu công tử giống như chưa tỉnh, vẫn như cũ thiên chân vô tà cười, nắm lấy tay Trần Từ An tại trong hoa huyệt ra vào, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, y y nha nha mà rên rỉ. Ngón tay Trần Từ An chạm đến thịt mềm bên trong hoa huyệt, hắn không tự chủ dùng sức bóp một cái, tiểu công tử mở to hai mắt, run rẩy cao triều. Sau đó y vô sự tự thông mà đối với cái chỗ kia không ngừng mà chọc lộng gãi lấy, hưởng thụ cái khoái cảm tuyệt đỉnh này, híp mắt, khẽ nhếch lên miệng nhỏ, tinh lượng nước bọt từ khóe miệng không ngừng trượt xuống, nhìn dị thường dâm mỹ. Thế nhưng hai con mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại từ đầu đến cuối mộng mộng mê mê, tựa như hài đồng.

Mấy lần cao trào đi qua, tiểu công tử đã mất đi khí lực, y tựa ở trong ngực Trần Từ Khoan, hoa huyệt vẫn như cũ hàm chứa ngón tay Trần Từ An, nhỏ nhẹ co vào ngọ nguậy, mang theo từng đợt khoái cảm nhỏ xíu. Y hừ hừ kêu, phối hợp vuốt vuốt đại thủ Trần Từ Khoan, khuấy động ngón tay thon dài. Trần Từ An ngồi dậy, cười khổ rút tay ra, tiểu công tử bất mãn y y nha nha mà kêu, tức giận đá hắn một cước, y toàn thân mềm nhũn, một cước này căn bản không có lực đạo gì, bị Trần Từ An tiếp nhận, tại trên ngón chân cắn một cái.

Tiểu công tử kinh ngạc trợn tròn mắt, không tự chủ giật giật chân, ngoẹo đầu, cảm thấy chơi vui mà tại trên mặt hắn bước lên, cười khanh khách. Trần Từ An dỗ dành hắn: "Bảo Bảo, chúng ta đi ăn cơm cơm, được không?" Tiểu công tử từ buổi tối hôm qua liền một chút đồ vật cũng không có ăn, hắn thật sự lo lắng y đói bụng lắm.

Lời hắn nói không gây cho tiểu công tử dù là một điểm hứng thú, y quay sang, nhìn qua Trần Từ Khoan, thấy hắn đôi mắt ám trầm chuyên chú nhìn lấy mình, ánh mắt kia thâm trầm mà phức tạp, tựa như biển sâu. Tiểu công tử duỗi ra ngón tay, tại đôi mắt hắn chậm rãi vuốt ve, mà Trần Từ Khoan vẫn như cũ không nháy mắt theo dõi y. Ngón tay nhỏ nhắn tại trên mí mắt dao động, bỗng nhiên, ngón tay kia hơi hơi dùng sức, tựa hồ muốn đem con ngươi bên trong móc ra, Trần Từ An kinh hô một tiếng, nhưng Trần Từ Khoan vẫn như cũ không chút biểu tình, không nhúc nhích, chỉ đưa tay ngăn lại động tác Trần Từ An, mặc cho tiểu công tử mang theo khả ái mỉm cười, tại trên đôi mắt của hắn dùng sức đè ép.

Tiểu công tử rất nhanh đã mất đi hứng thú, buông lỏng tay ra, Trần Từ Khoan đem y đang muốn đứng lên một lần nữa túm trở về ôm ấp, cúi đầu xuống tại trên vành tai như bạch ngọc liếm láp hôn lấy, thấp giọng nói: "Bảo Bảo, ta cái gì đều có thể cho ngươi...... Tính mệnh, cơ thể, linh hồn...... Ta là của ngươi, chỉ là của ngươi......."

Tiểu công tử phảng phất nghe không hiểu, chỉ là trái phải nhìn quanh, khanh khách mà cười, đột nhiên, ngoài cửa sổ có bông hoa lay động theo gió chiếm lấy sự chú ý của y, ygiãy dụa, hướng về ngoài cửa sổ đưa tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top