Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 3: CHUNG VỢ (Hai mươi bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Hai mươi bốn) – "Quay về" (Quất, giẫm đạp )


Bông hoa nở vừa vặn, rực rỡ huy hoàng, hương khí tràn ngập. Tiểu công tử chạm vào bông hoa, bỗng nhiên thô bạo mà lột xuống mấy đóa, nhào nặn trở thành một đoàn, ném xuống mặt đất.

Trong đình viện gió mát thổi nhè nhẹ, chỉ có ba người bọn họ, trong đôi mắt Từ Diệp phản chiếu lấy bầu trời thanh tịnh cao xa, y chuyên chú nhìn lên bầu trời, hướng về bầu trời đưa tay, tựa hồ muốn chạm đến đám mây mảnh mỏng kéo dài kia. Y là như thế tâm vô bàng vụ, đến mức giống như là muốn vùi đầu vào trong một mảnh xanh thẳm ấy.

Bất an trong nháy mắt bộc phát, Trần Từ Khoan mất khống chế quấn chặt y, tựa hồ muốn y dung nhập vào trong thân thể, lực đạo quá đáng khiến cho tiểu công tử không thoải mái mà giãy dụa, nha nha mà gào thét, nhưng mà Trần Từ Khoan chỉ là gắt gao ôm y, tự lẩm bẩm: "Không, không được ---- Bảo Bảo ----- Ta đã biết lỗi rồi -----" Tiểu công tử tức giận cắn một cái trên tay hắn, một hớp này cắn vô cùng ác độc, máu từ vết thương rỉ ra, Trần Từ Khoan lại dường như nghĩ tới ý kiến hay, khoái trá nở nụ cười, giọng khàn khàn nói, "Bảo Bảo, ta sai rồi, ngươi trừng phạt ta đi, trừng phạt ta, có hay không hảo?"

"A Khoan......." Trần Từ An thở dài, hơi có chút lo lắng, kể từ khi tiểu công tử chạy trốn, Trần Từ Khoan cảm xúc liền bắt đầu gần như mất khống chế. Dứt khoát có hắn ở một bên nhìn xem, Trần Từ Khoan còn có thể đủ miễn cưỡng khắc chế chính mình. Nhưng mà sau khi tiểu công tử bị bắt trở về, Trần Từ Khoan liền một ngày so với một ngày càng trở lên táo bạo dễ giận, Trần Từ An ngược lại đè xuống sốt ruột cùng phẫn nộ trong lòng, bề bộn nhiều việc trấn an đệ đệ cùng chiếu cố tiểu công tử. Nhưng hắn rõ ràng có thể cảm thấy, Trần Từ Khoan sắp sụp đổ rồi.

"Ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao ------" Trần Từ Khoan đôi mắt bắt đầu đỏ lên, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo yêu dã khác thường, khuôn mặt anh tuấn bướng bỉnh lộ ra dã tính. Trần Từ An theo bản năng căng thẳng cơ thể, chậm rãi lui lại: "A Khoan, ngươi không kiểm soát bản thân sẽ làm thương tổn Bảo Bảo , ngươi muốn y sợ ngươi sao? Buông Bảo Bảo ra, ta dẫn ngươi tới chỗ phụ thân -----"

"A." Trần Từ Khoan liếm bờ môi mỏng, thấp giọng cười một tiếng, "Không, ta sẽ không tổn thương Bảo Bảo, ta muốn để Bảo Bảo trừng phạt ta, làm đau ta, chiếm hữu ta, dạng này, Bảo Bảo cũng sẽ không tức giận, y sẽ cao hứng, a, nhất định sẽ cao hứng, tiếp đó, y liền sẽ trở lại, sẽ không rời đi ta --------"

"A Khoan!" Trần Từ An nghiêm nghị kêu, Trần Từ Khoan đột nhiên âm trầm khuôn mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cùng ta trở thành kẻ địch? Ca ca?"

Hai người nhìn nhau thật lâu, đề phòng lẫn nhau, mà tiểu công tử bị bọn hắn làm cho kinh trụ, không biết làm sao mà kẹt ở trong ngực Trần Từ Khoan, cắn ngón tay, không dám chuyển động. Qua thật lâu, Trần Từ An mệt mỏi than thở, chậm rãi nói: "Tùy ngươi, bất quá nếu như Bảo Bảo không muốn, coi như liều cả tính mệnh, ta cũng sẽ ngăn cản ngươi."

Trần Từ Khoan khóe miệng nhẹ cười, hờ hững nói: "A, ca ca, đừng nói êm tai như vậy. Rõ ràng, nội tâm của ngươi, cũng có khát vọng đồng dạng như vậy, không phải sao. Chúng ta là giống nhau -------"

Gió mang theo thủy khí ướt át, hoa cỏ chập chờn, rơi xuống rực rỡ như mưa cánh hoa. Tiểu công tử ngồi ở trong ngực Trần Từ An, bất an nhúc nhích, nhưng lại bị một mực giam cầm tại trong lồng ngực nam nhân kiên cố. Tay của y bị bàn tay ấm áp rộng lớn của nam nhân nắm chặt sau lưng, ngón tay quấn quýt lẫn nhau, khống chế y nắm vuốt một cây roi dài nhỏ đen nhánh.

Ở trước mặt y, Trần Từ Khoan trần trụi cơ thể, quỳ nằm rạp trên mặt đất, đang tinh tế liếm láp lấy bàn chân tinh xảo. Tiểu công tử bị liếm lấy hơi ngứa, một bên khanh khách mà cười, một bên không an phận mà lấy chân đá đạp lung tung, uốn qua uốn lại. Bàn chân nhẵn nhụi lành lạnh như nhuyễn ngọc bị in xuống từng dấu hôn đỏ thấm, gan bàn chân bị lưỡi mềm ngoan cường hút vào liếm láp, mang đến từng trận ngứa ý, nhưng lại làm cơ thể nổi lên tình triều nóng bỏng, khiến cho tiểu công tử dần ướt đôi mắt, tiếng cười cũng chuyển trở thành tinh tế thở dốc cùng rên rỉ.

Trần Từ An cầm lấy tay y dẫn dắt, tại trên lưng Trần Từ Khoan nhẹ nhàng vuốt ve. Tiểu công tử ngoẹo đầu, chỉ cảm thấy da thịt dưới tay giống như sắt thép được nhung tơ bao lấy, mềm nhẵn, nhưng mà cứng cỏi, ẩn giấu vô hạn sức mạnh. Nhưng dã thú ngoan cường mỹ lệ này, lại thuần phục quỳ gối trước mặt mình. Che giấu ý thức vui sướng, nhưng lại có chút không thỏa mãn, tiểu công tử thuận theo dục vọng trong lòng, bấm ngón tay, hung hăng ở trên da thịt cứng rắn mà nhẵn bóng như ngọc thạch mà huy động, bóp vặn, thẳng đến phía trên hiện đầy vết ứ đọng tím xanh, mới khoái trá nở nụ cười.

Thật cao hứng, phi thường cao hứng, nhìn xem biểu lộ ẩn nhẫn của nam nhân, nghe bờ môi đỏ phun ra buồn khổ rên rỉ, khoái cảm báo thù xen lẫn cảm giác chinh phục, khiến cho tiểu công tử mê muội mà nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn bướng bỉnh, không nỡ dời ánh mắt đi.

Chính là như vậy, nhìn ta, chỉ thấy ta....... Trần Từ Khoan tại trên bàn chân thon dài gián tiếp hôn lấy, cảm thụ được ánh mắt tiểu công tử vô cùng chuyên chú nhìn mình, càng ngày càng hưng phấn. Trong tim bất an cùng khát khao vĩnh viễn đang sôi trào dần dần lắng lại, tình dục dần dần nổi lên, âm hành đã cương lên rồi, trướng đến thấy đau, trên lưng một chút đau đớn như gãi ngứa lại chỉ làm hắn cảm thấy khoái hoạt ----- Đó là ấn ký Bảo Bảo cho hắn a!

"Bảo Bảo, như thế vẫn chưa đủ...... Nhiều hơn nữa a a......." Thanh âm khàn khàn tràn ngập dục vọng, Trần Từ Khoan thở hổn hển, híp lại con mắt. Trần Từ An cũng dần dần cảm nhận được một hồi khô nóng, cổ họng bắt đầu khát khô. Hắn nắm tay tiểu công tử, giương lên roi ------

"Ba!" trường tiên đen nhánh xẹt qua không khí, nặng nề mà rơi vào trên bờ lưng trần trụi, phát ra một tiếng vang to, Trần Từ Khoan nhíu lại lông mày, kêu lên một tiếng đau đớn, trên da thịt hiện ra một đạo vết đỏ. Tiểu công tử đôi mắt vui vẻ híp lại, tránh thoát tay Trần Từ An, quơ trường tiên không ngừng mà quất vào trên thân nam nhân.

Một cái lại một cái, trường tiên không có quy luật chút nào quất vào trên lưng, trên mông, lồng ngực thậm chí là trên đùi, lưu lại từng cái từng cái vết ứ đọng sưng đỏ. Nam nhân nức nở, phát ra khan khàn và đau đớn rên rỉ, mắt đen dần dần ướt át, trên khuôn mặt đều là nhẫn nại cùng khắc chế. Nhưng dưới hông âm hành không ngừng trướng lớn cho thấy cảm thụ chân thực của hắn ------ Bởi tiểu công tử quất, hắn thu được khoái cảm mãnh liệt.

Tiểu công tử đôi mắt càng ngày càng sáng, khoái hoạt khiến cho gương mặt của y nổi lên đỏ ửng, cả người đều rạng ngời rực rỡ, tay của y quơ roi, căn bản chưa từng khống chế sức mạnh, chỉ là thỏa thích quất, mà nam nhân đè nén xúc động phản kháng, dùng thần sắc dung túng nhìn chăm chú thiếu niên nho nhỏ. Thiếu niên hờ hững cùng hậm hực dần dần tiêu tán, không hề nghi ngờ, y bây giờ đang chìm trong vui sướng trả thù, cứ việc chân chính ý thức vẫn còn tránh né, nhưng mà tâm linh lại là thành thật, đối với nam nhân thi ngược sẽ lấy sợ hãi, khuất nhục, phẫn nộ cùng bất lực phát tiết ra ngoài, để cho y tựa như tháo xuống gông xiềng lâu dài, cảm nhận được dễ dàng cùng khoái ý.

Tiểu công tử thể lực kém nên y không thể kiên trì bao lâu, rất nhanh, y liền cảm thấy mỏi mệt, nhưng dục vọng trả thù khiến Từ Diệp không cam tâm liền như vậy kết thúc. Y ném roi đi, loạng chà loạng choạng mà đứng lên, đi tới trước mặt nam nhân, đem hắn đẩy ngã trên mặt đất. Nam nhân thuận theo nằm trên mặt đất, không chút nào phòng bị mà thả lỏng cơ thể, vết roi rắc rối phức tạp tại trên thân người mạnh mẽ duyên dáng phác hoạ ra hình ảnh tràn ngập mị lực để cho người ta mê muội. Tại dục hỏa cùng tâm lý trả thù, tiểu công tử duỗi ra cái chân bị nam nhân liếm láp qua còn dính đầy nước bọt, giẫm ở trên lồng ngực nam nhân.

Nam nhân rên khẽ một tiếng, rõ ràng là cử động tràn đầy tính chất vũ nhục, nhưng mà nam nhân lại vì vậy mà càng thêm hưng phấn. Hắn cũng không có bất luận cảm giác khuất nhục gì, đối với hắn mà nói, tiểu công tử chính là toàn bộ thế giới của hắn, chỉ cần là y cho hắn bất kỳ vật gì, đau đớn cũng tốt, nhục nhã cũng tốt, cũng có thể để cho hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Một cước này tại chỗ ngực bụng di động tới lui, giẫm lên, chậm rãi hướng phía dưới, đứng tại giữa hai chân, tại trên âm hành đã bộc phát lực lượng, tiếp đó nặng nề giẫm mạnh!

Bạch trọc lập tức từ linh khẩu phun ra, phun tại trên chân tiểu công tử, nam nhân thở hổn hển, ưng mâu đã mất đi sắc bén thần thái, mờ mịt mở to.

Lúc này, bàn chân xinh đẹp dính đầy tinh dịch, giẫm ở trên mặt của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của tiểu công tử, một điểm biểu lộ cũng không có, mà không, cặp mắt kia, ngây thơ ban đầu đã biến thành hờ hững khi xưa cùng hận ý, còn có thật sâu ác ý cùng đùa cợt.

Nam nhân khơi gợi lên nụ cười cuồng dã: "Bảo Bảo, hoan nghênh trở về." Nói xong, hắn duỗi ra chiếc lưỡi đỏ thẫm, liếm lên gan bàn chân y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top