Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương lúc đi xem xung quanh chợ thì Đào hỏi

-nhưng mà sao mình phải thay đổi xưng hô vậy anh Quốc?

-để cho thoải mái hơn! Tôi không thích bị gọi bằng "Cậu", nghe nó già lắm!

-à ra là vậy! Aa anh Quốc ơi đằng kia có tò he kìa!-nhỏ vừa nói vừa nhìn về hướng cái quầy cách đó không xa có một người đàn ông cùng cái bàn nhỏ, bên trên được trưng bày thật nhiều các nhân vật nhiều màu được làm từ bột gạo

-em thích hả?-anh hỏi

-dạ đúng rồi! Cái này ở dưới quê em hiếm lắm! Hồi nhỏ có hội chợ gì cũng chỉ có một người biết làm thôi, mỗi lần như vậy con nít xúm lại mua nhiều lắm! Chú đó sau mỗi lần hội chợ như vậy kiếm được nhiều tiền lắm! Rồi qua nhiều mùa hội chợ như vậy chú đó cũng đủ tiền để đi thành phố khác sống nên từ đó quê em không còn ai bán cái này!-Đào vừa nhìn từng chiếc tò he vừa kể

-vậy tôi mua cho em!

-thiệt hả anh?-nhỏ nghe vậy thì hai mắt sáng rỡ

-tất nhiên rồi! Đào muốn cái nào thì lấy đi!

Đào thích thú cầm lấy một cái tò he lên săm soi, kì lạ thay là nó nhìn rất giống Chính Quốc

-anh nhìn nè, cái này nhìn y chang anh luôn đó! Em thích cái này-nói rồi nhỏ cầm cái tò he hình hoàng tử trông y chang Chính Quốc

-sao lại thích cái này? Con gái không phải rất thích công chúa sao?-nói rồi anh cầm lên cái tò he bên cạnh có hình công chúa, tóc ngắn ngang vai khá giống với Đào

-em thích cái này hơn! Vì nó giống anh Quốc nè!

-vậy thì lấy cái này với cái này luôn đi!-nói rồi anh tính tiền cả hai cái tò he

Đang lúc hai người đi dạo xung quanh Cậu Út hỏi

-sao lại thích cái tò he nhìn giống tôi vậy?

-vì anh Quốc là cậu chủ của em mà! Trong nhà, em thích anh Quốc nhất!

-tại sao thích tôi nhất?-Chính Quốc nghe Đào nói thì trong lòng lâng lâng, miệng cũng vô thức cười. Hai người vẫn nắm tay nhau đi vòng quanh chợ

-dạ thì anh Quốc rất là tốt, anh Quốc chưa bao giờ la em hết, mỗi lần em bị chị Mận hiểu lầm anh Quốc còn giúp em nữa!

Chính Quốc được khen thì liền cảm thấy vô cùng tự hào, hai mũi như nở phồng lên, miệng thì cười vui vẻ. Nhìn sang Đào đang săm soi chiếc tò he mà thầm cảm thấy đáng yêu. 

Anh đưa Đào đi khắp hội chợ, xung quanh có mở lô tô và múa lân rất náo nhiệt, nhìn một chút lại cảm thấy thật giống Tết. Nhỏ cầm tay anh kéo đi xung quanh, miệng cười nói vui vẻ. Chơi đến quá giờ trưa thì nhỏ đói bụng, Chính Quốc cùng nhỏ đi ăn mấy món ăn bán trong hội chợ, anh ngồi một bên, nhỏ ngồi bên, anh nghe Đào líu lo cả buổi trời mà cảm thấy vui tai. Đào làm thêm cho nhà anh cũng đã được một thời gian rồi, mỗi ngày đều nghe nhỏ nói nói cười cười cũng khiến Cậu Quốc vui vẻ, nếu một ngày thấy nhỏ im lặng thì liền biết rằng nhỏ đã bị ai bắt nạt, chỉ cần chạy lại dỗ dỗ mấy cái là đã ngoan ngoãn nghe lời, nín khóc.

Cả hai chơi đến chiều thì cũng thấm mệt, anh cùng Đào đi về. Trên đường về, gió thổi hiu hiu, có giọng Đào tinh nghịch đùa giỡn, lâu lâu lại hát mấy câu hát dân gian của tụi con nít cũng khiến Chính Quốc cảm thấy yêu đời. Xe đạp vẫn chạy bon bon trên đường, Đào ngoan ngoãn ngồi yên sau xe, tay lâu lâu lại chỉ trỏ xung quanh nhìn mấy thứ mới lạ, anh thấy nhỏ hồn nhiên như vậy lại càng mến nhỏ hơn.

Đường về nhà phải qua một đoạn đường khá xấu, đường xi măng có lẫn đá gồ ghề, khiến nhỏ ngồi phía sau sợ muốn chết, thế nhưng Đào chỉ dám nắm lấy vạt áo của anh. Chính Quốc thấy như vậy thì cầm tay nhỏ đặt lên eo mình cho nhỏ ôm. Đào được như vậy liền cảm thấy an toàn, lại tiếp tục cười đùa

Nhưng đi được một lúc thì phía sau đã im bặt, không có lấy một tiếng đùa giỡn, lại thấy nơi tấm lưng của mình có cảm giác ấm áp. Chính Quốc chờ tới lúc dừng xe, xoay người lại nhìn thì đã thấy nhỏ nhắm mắt ngủ rồi! Anh khẽ lắc đầu rồi cười nhẹ một cái, đúng là trẻ con mà! Về đến nhà Chính Quốc dắt xe vào, bà Lành đi ra mở cửa, thấy nó dám ngủ gật thì muốn kêu nó dậy nhưng anh đã ngăn lại, sau đó nhẹ nhàng ôm nhỏ đi về buồng cho nó ngủ tiếp. Vậy là kết thúc một ngày Đào được đi chơi với Chính Quốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top