Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13. Cùng nhau ăn cá chạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trời đã hoàn toàn đen, rõ ràng cách rất gần, Tưởng Chấn vẫn không thể nhìn rõ hình dáng Triệu Kim Ca, nhưng hắn vẫn phi thường cao hứng.

   Lớn đến vậy, Tưởng Chấn cuối cùng cũng biết được cảm giác yêu đương, giống như tiểu tử mới lớn mà duỗi tay nhanh chóng nắm lấy tay Triệu Kim Ca, kết quả hắn không nắm được tay Triệu Kim Ca mà đụng phải một cái chén nóng.

"Ngươi có việc phải làm sao ?" Tưởng Chấn hỏi: "Phải đi đưa thức ăn cho ai sao? Ta đi cùng ngươi."

"Là cho ngươi." Triệu Kim Ca đem chén trong tay đưa cho Tưởng Chấn.

    Tưởng Chấn tặng đồ cho Triệu Kim Ca  một phần là vì trả ơn, một phần là vì coi trọng Triệu Kim Ca, thật sự không nghĩ tới còn có thể được Triệu Kim Ca đáp lại, rốt cuộc từ đầu tới đuôi, hắn cũng liền tặng năm cái trứng gà một ít thịt gà mà thôi.

   "Cho ta? Đây là cái gì?" Tưởng Chấn hỏi.

   "Là cá chạch, ta bắt lúc xới đất."

    Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, những thứ như cá chạch đều có thể tùy ý bắt được, nên ở nông thôn là không đáng giá tiền, giá trị tuyệt đối không thể so với thịt gà trứng gà.

    Tưởng Chấn cảm thấy cực kỳ cao hứng, lại có chút áy náy, hắn không tốn chút công sức nào đã lấy được thịt gà cùng trứng gà, đối với hắn không tính là cái gì, cá chạch mà Triệu Kim Ca cho hắn là phải bắt từng con một, sợ là phải tốn rất nhiều công sức.

    Nghĩ như vậy, tính ra hắn bỏ ra rất ít công sức cho Triệu Kim Ca.

   "Ngươi đừng ghét bỏ." Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn không nói lời nào, lại nói.

   "Không chê, ta là cao hứng." Tưởng Chấn rất muốn ôm người trước mặt một cái, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút càn rỡ, cuối cùng cũng chỉ kéo tay của Triệu Kim Ca: "Chúng ta ăn cùng nhau đi."

   "Ta phải đi về." Triệu Kim Ca hoảng sợ, ở trong bóng tối xúc cảm rõ ràng hơn rất nhiều, tuy rằng chỉ là nắm tay, nhưng bởi vì lực chú ý của hắn đều đặt ở trên tay nên cảm thấy tay càng ngày càng nóng, trên người càng không tự chủ được mà chảy mồ hôi.

    "Cùng nhau ăn." Tưởng Chấn lôi kéo Triệu Kim Ca đi đến căn nhà tranh.

     Tưởng Chấn ở trong phòng Triệu lão tam tìm được không ít thứ tốt, trong đó có mấy ngọn nến, hắn tìm ra một chỗ đặt xuống, lại dùng cục đá che lại bên cạnh ngọn nến, lúc này mới nhìn về phía Triệu Kim Ca.

    Ánh nến thực mờ, nhưng Tưởng Chấn đã có thể nhìn thấy rõ hình dáng của Triệu Kim Ca, cũng thấy rõ chén cá chạch trong tay Triệu Kim Ca .

     Triệu Kim Ca lớn lên rất hợp với khẩu vị của hắn, nhưng thật ra khá quê mùa, mà chén cá chạch trên tay hắn càng là một chút ván tương (dầu?) đều không có, nhưng Tưởng Chấn như cũ càng xem càng thích.

     Dù cho hắn đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, lúc trước đột nhiên xuyên qua đến thế giới này, trong lúc nhất thời cũng là rất khó tiếp thu, cảm giác lúc gần chết càng khó chịu hơn, là Triệu Kim Ca cứu hắn.

      Xuyên lại đây đã mấy ngày, Tưởng Chấn đối những người khác hoàn toàn không có cảm nhận gì, chỉ có Triệu Kim Ca đối với hắn là đặc biệt.

     Có thể nói, ở thế giới này, người hiện tại hắn có thể tiếp thu cũng chỉ có một mình Triệu Kim Ca.

    Tưởng Chấn dùng tay trái nắm chặt tay Triệu Kim Ca, rồi lại nhanh chóng buông ra, từ bên cạnh cầm nhánh dâu tằm bẻ thành hai đoạn làm thành một đôi đũa giản dị rồi mới ngồi xuống, sau đó lại lần nữa nắm tay Triệu Kim Ca.

      Đột nhiên bị buông tay Triệu Kim Ca trong lòng liền căng thẳng, hiện tại lại bị năm tay, liền cảm thấy tay mình nóng lên như bị bỏng, thậm chí không tự chủ được mà bắt đầu lo lắng —— hắn cả ngày làm việc, trên tay tất cả đều là vết chai, đôi tay kia một chút cũng không thể nhỏ hơn tay Tưởng Chấn, Tưởng Chấn có thể hay không ghét bỏ?
   
      Tưởng Chấn hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, hắn nhéo tay Triệu Kim Ca mấy cái chiếm tiện nghi, liền dùng chiếc đũa gắp một miếng cá chạch vào miệng, tiếp theo lại dùng chiếc đũa gắp một miếng, đưa tới bên miệng Triệu Kim Ca.
    
      Cá chạch này chỉ để một chút muối rồi nấu, hương vị cũng không tốt, nhưng Tưởng Chấn trước nay đều không phải là người hay bắt bẻ, hơn nữa đây là Triệu Kim Ca đặc biệt mang đến cho hắn ăn, hắn càng là cảm thấy vô cùng mỹ vị, nhưng sau khi Triệu Kim Ca ăn xong miếng cá chạch, lại là nhịn không được mà đỏ mặt.

     Sớm biết rằng vừa rồi hắn không nên ngăn cản mẹ bỏ thêm dầu.....

  "Ăn rất ngon." Tưởng Chấn nói, cá chạch chỉ có xương lớn ở giữa, hắn một chút đã ăn hết thịt cá, phun ra xương, liền lại ăn một con, hơn nữa lại gắp một con cho Triệu Kim Ca.

     "Ngươi ăn đi, ta không cần ......" Triệu Kim Ca vội vàng cự tuyệt, cá chạch này là hắn mang cho Tưởng Chấn, bản thân không thể ăn luôn một nữa.

     "Hai người chúng ta còn phân biệt làm gì? Sau này đều cùng nhau ăn." Tưởng Chấn nói vừa dứt lời, liền cảm thấy bàn tay bị mình nắm đang run lên.

     Nhận thấy được Triệu Kim Ca muốn rời đi, Tưởng Chấn trực tiếp ngăn chặn đối phương lại: "Ăn xong rồi đi!"

     Triệu Kim Ca xác thật muốn chạy, nhưng bị Tưởng Chấn áp gắt gao, vừa lo lắng làm đối phương bị thương, lại sợ làm rớt chén cá chạch, cũng không dám phản kháng: "Ngươi buông ta ra!"

      Tưởng Chấn không phải vẫn luôn thực chất phác sao, nói với người khác một câu cũng không dám sao? Như thế nào sẽ biến thành cái dạng này?

     Bộ dáng của hai người họ lúc này nếu như bị nhìn thấy, bọn họ sẽ bị nước miếng của người trong thôn dìm chết!

     Triệu Kim Ca biết rõ mình và Tưởng Chấn như vậy là không đúng, nhưng hắn không biết vì sao như vậy vẫn không thấy tức giận.

     Trước kia hắn vẫn luôn không hiểu vì sao những nam nhân da mặt dày, ăn nói ngọt sớt lại dễ dàng tìm được tức phụ nhi, hiện tại thì hắn đã biết được một chút rồi.

    "Ta buông ngươi ra ngươi cũng không thể đi, bằng không ta sẽ đuổi tới nhà ngươi." Tưởng Chấn nói, thật ra hắn còn muốn hôn một cái , đáng tiếc Triệu Kim Ca quá thẹn thùng, nếu hôn thật người sẽ chạy đi mất, hắn cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế..

      Bất quá, kiềm chế thì kiềm chế, lúc này hắn đã đem Triệu Kim Ca thành người của mình rồi, đương nhiên, nói hắn là người của Triệu Kim Ca cũng không sao.

     Tại cổ đại, cho dùn là nhà có tiền cũng không thể thoải mái như ở hiện đại, nhưng nếu có thể tìm được một người làm bạn cả đời, Tưởng Chấn liền cảm thấy sinh hoạt ở cổ đại cũng sẽ không quá kém.

     Dù sao hắn ở trong quân đội cũng lâu rồi, hoàn toàn không nghiện internet, nên không cảm thấy không có điện thoại di động, sản phẩm công nghệ cao liền không thoải mái.

      Triệu Kim Ca rốt cuộc không dám đi, sau đó Tưởng Chấn liền ngươi một ngụm ta một ngụm cùng Triệu Kim Ca ăn hết chén cá chạch.

     Sau khi ăn xong, Tưởng Chấn còn chưa muốn đi, Triệu Kim Ca cũng không nói gì, hai người lại yên lặng ngồi trong chốc lát, cho đến khi ngọn nến đã tàn.

      "Ta phải đi." Triệu Kim Ca bưng chén đứng lên.

    "Ta cũng phải trở về." Tưởng Chấn nói: " Trưa ngày mai ta đến chỗ hai chúng ta lần trước đốn củi tìm ngươi.”

     Triệu Kim Ca gật gật đầu, lại nghĩ đến Tưởng Chấn khả năng nhìn không thấy, liền nói: "Được."

      Hai người sau khi nói xong, Triệu Kim Ca lại liếc nhìn bóng người của Tưởng Chấn một cái rồi mới đi về hướng Triệu gia, mà Tưởng Chấn chờ hắn đi rồi, cầm láy cây đao giết heo bên cạnh đi về nhà, tâm tình phá lệ tốt.

    Hôm nay hắn cùng người ta hẹn hò, còn hẹn ngày mai gặp mặt, thật tốt a!

      Bất quá...... Tưởng Chấn nhìn nhìn đại đao trên tay, đột nhiên cảm thấy hình tượng của mình có chút không hợp.
     Hắn cũng không thể lần nào đi gặp mặt Triệu Kim Ca đều mang theo đại đao, nhưng hắn xác thực cần có vũ khí có thể uy hiếp người......

     Nghĩ nghĩ, Tưởng Chấn liền đi đến rừng trúc trong thôn.

     Dùng đao chặt hai cây trúc, hắn xách theo cây trúc đi về nhà.

     Ngày hôm sau Tưởng Chấn theo thói quen dậy sớm, mà hắn lại không cần làm việc nên cứ như vậy mà ngồi trong sân, bắt đầu xử lý hai cây trúc tối hôm qua mang về.

     Hắn đem những nhánh cây, rễ cây tước sạch, làm thành một cây cao bằng thân mình, lại đem một đầu tước nhọn, liền thành một món vũ khí.

      Trên tay có một cây trúc tước nhọn đầu như vậy, cho dù đối thủ cầm đao hắn cũng không sợ, dù sao dao thì nhỏ ngắn, cây trúc lại dài, chỉ cần hắn không cho người đến gần, dùng cây gậy trúc đánh rớt đao, chỗ vót nhọn còn có thể dùng để đâm đối phương.

      Đương nhiên, quan trọng nhất chính là cầm cây gậy trúc như vậy sẽ không đưa tới ánh mắt khác thường, so với đao cũng nhẹ hơn.

    Làm xong một cây, Tưởng Chấn tiếp tục xử lý cây còn lại.

     Cây này là hắn chọn một cây trúc thân lớn chặt xuống, trước tiên làm hai cái ống trúc lớn, tìm một cái miếng gỗ làm cái nút, sau đó hắn lấy phần còn lại làm những thứ khác.

     Tưởng Chấn làm hai đôi đũa, rồi dùng đoạn nhỏ hơn làm hai cái chén. Hắn muốn làm thêm vài thứ nhưng phát hiện không dễ làm, thế nên hắn xếp lại cất đi, sau này lại lấy ra sử dụng.

    Làm xong mọi thứ, Tưởng Chấn liền đi ăn cháo, nghỉ ngơi, chờ đến giữa trưa, hắn lại cầm hai cái trứng gà cùng hai bát cơm Tưởng lão thái đưa mang đi.

     Ở đây làm đồ ăn một chút nước luộc cũng không có, đừng nói hai chén cơm, thêm một chén nữa Tưởng Chấn cũng ăn được. Nhưng lần này hắn chỉ ăn một chén, một chén còn lại hắn bỏ hết vào ống trúc, trứng gà hắn cũng chỉ ăn một cái, đem một cái cất đi.

    Chuẩn bị xong, đi vào phòng bếp rót nước ấm vào một ống trúc, Tưởng Chấn liền ra khỏi cừa, đi hẹn hò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top