Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Tiểu tử kia thật soái (đã edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp thu một phần kí ức như vậy, Tưởng Chấn cảm thấy nghẹn khuất cực kỳ, có loại cảm giác nuốt xuống không được phun ra cũng không xong.
Người Tưởng gia thực sự làm người ghét, một bên đem hết việc trong nhà bắt Tưởng lão đại đi làm, một bên còn có thể đối hắn hùng hùng hổ hổ cho rằng hắn là cái Tang Môn tinh.
Tên Tưởng Trấn Ác này, cũng thật sự quá vô dụng, hắn một đại nam nhân hai mươi sáu tuổi, bị áp bức thành như vậy thế nhưng cũng không biết phản kháng một chút! Phải biết rằng, trong nhà đều là hắn làm, nghĩ có một chút đồ ăn lấp đầy bụng chẳng lẽ còn không thể? Liền tính không phản kháng, mấy ngày nay đói đến như thế, lúc bên ngoài có người đi ngang qua thì kêu cứu một phen cũng sẽ không đến mức đói chết.
Tưởng Chấn là người từ trước đến nay không bao giờ chịu thiệt, căn bản không thể lý giải cách làm của Tưởng lão đại, bất quá sau khi tức giận trong chóc lát hắn lại trầm mặc xuống dưới.
Tưởng lão đại có thể không phải không nghĩ phản kháng, mà là bị buộc đến trong lòng có tật xấu, mới có thể như vậy.
Tưởng Chấn đối tâm đối với tâm lí không hiểu biết nhiều, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cũng phát hiện Tưởng lão đại lúc trước có rất nhiều bệnh trạng, rất giống với chứng bệnh trầm cảm.
Cuộc sống Tưởng Chấn trải qua quá đơn điệu thô ráp, không thể cảm nhận được loại tâm tình "trầm cảm" này, bất quá đối với những vấn đề tâm lí này vẫn biết đến, thậm chí chính hắn đã từng đi gặp bác sĩ tâm lí.
Hắn là bộ đội đặc chủng, thời điểm làm nhiệm vụ trên tay đã dính không ít máu tươi, cuộc sống cũng không giống với người bình thường, lúc xuất ngũ cấp trên lo lắng cho những người như họ khi ra xã hội liệu có xảy ra vấn đề gì không, liền tìm bác sĩ tâm lý theo bọn họ, giúp đỡ bọn họ thích ứng sinh hoạt...... Không thể không nói, những bác sĩ tâm lý đó thật đúng là rất hữu dụng, ít nhất làm hắn không còn bạo lực nữa mà tiến vào xã hội.
Cũng nhờ những bác sĩ tâm lí đó mà Tưởng Chấn có thể hiểu về một số vấn đề tâm lí.
Tưởng lão đại một năm đều không nói mấy câu, buồn không hé răng, đến chết đói cũng không kêu cứu mạng, rõ ràng chính là tâm lý có vấn đề, hắn...... Là chính mình không muốn sống nữa.
Cũng là, bị người trong nhà bức thành như vậy, người bình thương ai không muốn sống sót?
Nghĩ đến đây, Tưởng Chấn có chút không dễ chịu, bất quá lúc này hắn cũng không rảnh nghĩ đến sự tình của Tưởng lão đại, hắn hiện tại chỉ nghĩ sống sót.
Thời điểm cứu người ăn hai viên đạn vài nhát đao cũng chưa đi gặp Diêm Vương, hiện tại thật vất vả có một cơ hội sống lại, hắn không thể lại tự mình đem chính mình lăn lộn đến chết...... Ẩn ẩn nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện, Tưởng Chấn lập tức bắt đầu kêu cứu: "Cứu mạng!"
Khát khô đến lợi hại, cơ thể này lại thật lâu không nói chuyện, Tưởng Chấn phát ra thanh âm cũng không lớn, thật nhỏ lại khàn khàn đến hắn cũng khinh thường.
Nhưng bên ngoài thực mau liền truyền đến một âm thanh trầm thấp dễ nghe: "Ai ở bên trong?"
Theo thanh âm kia vang lên, có người hướng đi vào phòng. Nghe được tiếng bước chân, Tưởng Chấn lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, an an phận phận mà nằm trên mặt đất không hề giãy giụa.
Căn phòng hư này căn bản không có cửa, chỉ dùng cỏ lau tùy tiện che lại, đẩy một cái liền mở. Sau khi đẩy cỏ lau vào phòng liền nhìn thấy Tưởng Chấn.
Đây là một nam tử khoảng hai mươi mấy tuổi, hắn dáng người phi thường cao lớn, ăn mặc một thân vải thô áo quần ngắn, màu da hơi đen nhưng mày rậm mắt to tướng mạo anh tuấn, ấn đường có một vết sẹo thật sâu làm hắn càng thêm chút dương cương ng mùi vị, đây là loại hình nam nhân mà Tưởng Chấn thích nhất.
Không sai, Tưởng Chấn thích nam nhân, đáng tiếc đời trước vẫn luôn ở trong quân đội, đối với huynh đệ xuống tay thì không tốt, đến khi xuất ngũ không bao lâu lại mất mạng, thế cho nên hắn chưa tìm được cho mình nửa kia.
"Cho ta một chút đồ ăn." Tưởng Chấn nhìn thoáng qua bộ dáng đối phương, suy yếu mà xin giúp đỡ, tuy rằng người này lớn lên thực hợp khẩu vị của hắn, nhưng hắn hiện tại càng muốn có thứ để no bụng hơn.

"Tưởng lão đại? Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Triệu Kim Ca nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, nhíu mày: "Hôm nay là ngày Tưởng lão tam thành thân, ngươi......" Tưởng gia hôm nay vô cùng náo nhiệt, Tưởng Trấn Ác như thế nào lại nằm một mình trong căn phòng hư này?

"Cho ta ăn." Tưởng Chấn lại nói, trước mắt choáng váng, cơ hồ lại muốn ngất xỉu đi.
Triệu Kim Ca cũng nhìn ra tới Tưởng Chấn tình huống không quá đúng, sau khi nhìn thoáng qua quần áo của Tưởng Chấn trong âm thanh lại mang thêm vài phần tức giận: "Ngươi còn mặc quần áo lúc rơi xuống nước? Người nhà ngươi....." Hắn nhìn quần áo nhăn nhúm của Tưởng Chấn rồi lại nhìn căn nhà tranh rách nát, nghĩ đến trước kia Tưởng Chấn dù bị đánh đến đầu rơi máu chảy cũng không kêu một tiếng đau, hiện tại lại chủ động nói muốn đồ ăn...... Nhịn không được liền thở dài.
"Ngươi mấy ngày nay cũng chưa ăn uống gì ?" Triệu Kim Ca một cái liên ẵm Tưởng Chấn vừa dơ vừa lạnh lên, đem Tưởng Chấn đặt trên một đóng rơm rạ ở nhà tranh, lúc này mới nói: "Ta đi lấy cho ngươi một chút đồ ăn."
Nói xong, Triệu Kim Ca cũng không quay đầu lại mà liền đi rồi.
Hắn động tác quá nhanh, nháy mắt người đã không thấy, Tưởng Chấn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn từ trong trí nhớ của Tưởng lão đại liền biết người kia là ai, người kia chắc chắn sẽ không lừa mình.
Người nọ tên Triệu Kim Ca, chính là hài tử của Triệu gia ở nhà tranh bên cạnh, mà lúc trước Tưởng lão đại rơi xuống nước, cũng là Triệu Kim Ca đem hắn cứu lên. Đáng tiếc hắn cứu Tưởng lão đại một mạng, đảo mắt một cái mạng kia liền bị nhà họ Tưởng phá hỏng —— Tưởng lão đại không thể hoạt động, kết quả người Tưởng gia đến quần áo cũng không cho hắn đổi bộ khác, hắn sao có thể không phát sốt?

Sau khi Tưởng Chân nhớ tới thân phận của Triệu Kim Ca, đối Triệu Kim Ca ấn tượng càng tốt, nhưng hắn dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm hiểu kĩ thì phát hiện ra một sự tình khó lường.
Hắn xuyên qua, nhưng không phải xuyên đến những triều đại trong lịch sử mà hắn đã biết. Địa phương hắn đang ở hiện giờ gọi là Đại Tề, đã kéo dài mấy trăm năm, thế cho nên dân chúng bình thường không biết trước triều đại này có chiến tranh hay không, đương nhiên, này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là...... Nơi này ngoại trừ nam nhân với nữ nhân còn có một loại người khác, được gọi là song nhi.
Dựa theo dân cư Đại Tề mà tính, khoảng năm phần là nam nhân, bốn phần là nữ nhân, một phần còn lại chính là song nhi.
Bề ngoài của song nhi cùng nam nhân giống nhau, nhưng ở ấn đường (giữa trán) có thêm một nốt ruồi đỏ, sức lực của họ cũng kém xa nam nhân, họ cùng nữ nhân giống nhau đều nhỏ người xinh xắn và đều có thể sinh hài tử!
Bởi vì cái này, cho tới nay, song nhi đều được nuôi dưỡng giống như nữ nhân, nuôi lớn liền gả chồng, địa vị ở Đại Tề , càng là cùng nữ nhân giống nhau.
Mà cái này Triệu Kim Ca, chính là một song nhi.
Nơi này thế nhưng còn có nam nhân có thể sinh hài tử...... Không thể không nói, Tưởng Chấn bị kinh sợ, tiếp đó hắn thông qua kí ức của nguyên chủ mà tìm hiểu về Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca có phụ thân tên là Triệu Phú Quý, là một nông hộ bình thường ở Hà Tây thôn, cưới một nữ nhân cùng thôn họ Lưu, cuộc sống trôi qua không tốt cũng không xấu, tổng cộng sinh được hai đứa nhỏ, trưởng tử Triệu Kim Hổ, là một nam nhân, con thứ Triệu Kim Ca, là song nhi.
Triệu Kim Ca khi còn nhỏ cha mẹ thương ca ca nhường, hằng ngày trôi qua phi thường tốt,lúc hắn sáu bảy tuổi cũng đã được cha mẹ chọn cho một hôn nhân tốt —— tuy nói song nhi sinh con so nữ nhân gian nan rất nhiều, nhưng người nhà quê cưới vợ không dễ, dù là song nhi cũng có người giành nhau cưới.
Nhưng mà thế gian này, luôn có các loại ngoài ý muốn phát sinh.
Ca ca Triệu Kim Ca Triệu Kim Hổ năm mười sáu tuổi xuống nước thì bị chìm, rớt lên đã không còn hơi thở.
Nhi tử đã trưởng thành cứ thế mà không còn, vợ chồng Triệu Phú Quý chịu đã kích rất lớn, Lưu thị càng là bị bệnh đến suýt mất mạng, rơi vào đường cùng, Triệu gia chỉ có thể bán vài mẫu đất còn lại trong nhà cho Lưu thị chữa bệnh.
Sinh hoạt của Triệu gia xuống dốc không phanh, lúc này người cùng Triệu Kim Ca đính hôn lại đổi ý từ hôn, thì ra vì người kia tìm được một nữ nhân tốt hơn, liền chướng mắt song nhi, huống chi lúc ấy Triệu gia tình trạng xuống dốc không phanh, bọn họ cũng không nghĩ cưới một người liên lụy trở về.
Triệu Kim Ca lúc ấy bất quá mười hai tuổi, ca ca qua đời lại bị hủy hôn, tự nhiên cũng liền không thể giống như lúc trước mà ở nhà làm những việc song nhi nên làm, vì chăm sóc gia đình và cho mẫu thân chữa bệnh, hắn đi theo Triệu lão đại ra ngoài nơi nơi làm việc , vào ngày mùa Triệu lão đại đi làm công cũng mang hắn theo.
Song nhi lớn lên đều giống như nữ tử gầy yếu vô cùng, nhưng Triệu Kim Ca cả ngày làm việc nên lớn lên càng ngày càng giống nam nhân, thậm chí so với nam nhân bình thường càng cường tráng hơn.
Triệu Phú Quý sau khi trưởng tử qua đời, liền cân nhắc chọn cho Triệu Kim Ca một nam nhân ở rể, kéo dài hương khói Triệu gia.
Ở nông thôn gia đình nhiều con, thường thường là không thể cho mỗi đứa con trai đều cưới vợ, nam nhân không cưới vợ đều ở nhà làm cả đời, tương lai đêu nhờ vào con cái của huynh đệ, còn không có người làm ấm ổ chăn, già rồi làm không nổi càng có thể bị con cháu đuổi ra khỏi nhà...... So với làm lão quang côn (người độc thân đã lớn tuổi) tương lai không ai sống chung, rất nhiều nam nhân càng vui ở rể đến trong nhà người khác —— tuy rằng hài tử không phải họ của mình, nhưng cũng là con của mình a! Hơn nữa đơn giản nhất chính là có lão bà để ôm rồi.
Cho nên, tuy nói đi ở rể cho người ta có chút mất mặt, nhưng vẫn là có không ít lão quang côn nguyện ý, thậm chí gia đình giàu có một chút, có rất nhiều nam nhân nhà nghèo không một xu dính túi tìm tới cửa để cho người ta chọn —— ném mặt cho người ta chọn ở rể nhưng được ăn no mặc ấm còn hơn ở nhà chịu đói bụng đi?
Nhưng mà, Triệu gia cũng không phải gia đình giàu có, Triệu Kim Ca còn không phải nữ nhân, là một song nhi lớn lên giống như nam nhân.
Nam nhân phần lớn vẫn là thích nữ nhân, tự nhiên không có khả năng coi trọng Triệu Kim Ca một song nhi như vậy, Triệu gia còn thực nghèo......Nếu đến Triệu gia ở rể vừa có thể không được ăn no, vừa không có nữ nhân làm ấm ổ chăn, những lão quang côn đó làm sao chịu ở rể.
Triệu Kim Ca liền như vậy mà cô đơn đến giờ.
Triệu Kim Ca đã hai mươi bốn tuổi, ở nông thôn đã già đầu rồi, cũng coi như là lão quang côn, hắn biết chính mình đã không trông cậy vào kén rể được một nam nhân, mang theo cha mẹ càng là gả không ra, dứt khoát liền dùng dao nhỏ  xóa đi nốt ruồi đỏ trên trán, hoàn toàn đem chính mình trở thành nam nhân, một năm nay còn đi làm đứa ở nhà phú ông để kiếm tiền —— mẫu thân của hắn Lưu thị đến giờ thân thể còn không tốt nên cần tiền thuốc khá nhiều, trong nhà luôn trong tình trạng thiếu tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top