Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Những điều tâm đắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch bởi Chuột Tàu và đăng tải trên một trang duy nhất là Wattpad dưới tài khoản mang tên Chuottau_2110. Mọi trang đăng tải khác đều không nhận được sự cho phép, mong bạn đọc ở trang chính chủ để có trải nghiệm tốt nhất và ủng hộ dịch giả 🌷

Nhìn Diệp Tiêu ngạc nhiên đến đứng hình vì mình, trong lòng Lâm Đàm Đàm vui không kể siết, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, lần đầu tiên cô có cảm giác sở hữu nhiều dị năng là một việc rất đáng tự hào.

Cô ho một tiếng, thu lại sợi dây mang dị năng hệ mộc, nghiêm mặt nói: "Dị năng của em chính là vậy, ngoài ra dị năng màu xanh lục khi nãy còn có công năng trị liệu nữa".

Diệp Tiêu nhìn đến "sợi dây nhỏ" đang hóa thành ánh sắc xanh biết, quay lại cơ thể Lâm Đàm Đàm, ngạc nhiên hỏi: "Còn có công năng trị liệu nữa ư? Chữa bệnh hay chữa thương?"

"Hai cái đều được." Chỉ cần chưa tắt thở, trên đời này chưa có bệnh hoặc vết thương nào cô chưa trị được, thậm chí cô còn có thể khiến người bị gãy tay, gãy chân mọc lại tay chân lần nữa. Hiển nhiên với điều kiện tiên quyết là cô phải đạt được trình độ như kiếp trước mới được.

Từ tận đáy lòng, Diệp Tiêu cảm thản: "Cô rất mạnh".

Cười nheo cả mắt, Lâm Đàm Đàm vui không kể siết! Cô được thần tượng khen nha! Ôi, nếu có máy ghi âm ở đây là tuyệt vời rồi.

Diệp Tiêu nâng tay lên, một lốc xoáy nhỏ xuất hiện trong tay anh. Diệp Tiêu nói: "Dị năng của tôi không cùng loại với dị năng của cô".

Vừa dứt lời, Diệp Tiêu đã vung tay biến lốc xoáy nhỏ thành lưỡi dao gió, chém bay một góc bàn trà trước mặt.

Đôi mắt Lâm Đàm Đàm rực sáng: "Anh rất rất mạnh luôn ý" Dị năng hệ phong thường được xếp vào nhóm dị năng hệ mộc, bởi thuộc tính ôn nhu của chúng. Thời tận thể, dị năng giả phong hệ rất nhiều, nhưng trình độ cao thì rất ít, duy nhất Diệp Tiêu dùng loại dị năng này tự mình mở ra một con đường, lực sát thương của dị năng hệ phong trong tay anh hung tàn đến đáng sợ, thậm chí còn khiến các hệ dị năng được xem là bạo lực nhất như hệ lôi, hệ hỏa, hệ kim rén ngang.

Điển hình như, thời điểm ban đầu, dị năng giả hệ phong thường chỉ biến ra một chút gió. Đến lượt Diệp Tiêu, anh đã có thể biến ra lốc xoáy và dao gió, quả thật quá trâu bò rồi!

Diệp Tiêu nói: "Về bản chất cũng như nhau, chỉ là vài cơn gió thôi"

"Ây da, không thể nói như vậy, anh chỉ xem, bản chất của gió chính là không khí. Ngày hôm nau, anh chỉ có thể huy động ra một cơn gió, phạm vi khống chế nhỏ không đồng nghĩa với việc ngày sau, anh không thể điều khiển gió trong phạm vi lớn nha. Anh nghĩ kỹ xem, khi trình độ càng cao, dị năng giả hệ phong đáng sợ biết bao nhiêu."

Đây cũng là con đường Diệp Tiêu đi, không chỉ hiểu tường tận bản chất của dị năng, anh còn sở hữu lực khống chế chúng đến đáng sợ. Ở thời kỳ giữa mạt thế, dùng gió thắt cổ đối thủ, nén không khí thành áp suất cực mạnh, không khí bạo động, điều khiển vật cách một khoảng không gian,.. đều được anh "chơi" đến nhuần nhuyễn, cái nào cũng là sát chiêu cả. Quả thật khiến người khác vừa nghe đến là biến sắc.

Giả sử vẫn lấy ba hệ là lôi, hỏa, kim là ví dụ. Nếu như hệ lôi được xem là bạo lực nhất, dù là tia sét hay lưới điện đều chỉ trong phạm vi nhỏ, thì Diệp Tiêu lại có thể điều động không khí xung quanh không giới hạn cho bản thân sử dụng.

Lấy trường hợp là hệ hoả - lực phá hoại mạnh mẽ nhất trong ba hệ thì khi dị năng giả hỏa hệ hì hục phóng hỏa, Diệp Tiêu chỉ cần rút sạch không khí, lửa sẽ bị dập tắt hết trong nháy mắt. Ngay cả chiêu thức được dị năng giả hệ hỏa ưa chuộng nhất là tạo ra cầu lửa có khả năng nổ mạnh thì giờ Diệp Tiêu có thể thông qua huy động, giãn nở không khi xung quanh, tạo ra vụ nổ còn kinh khủng hơn. Quả thật, thời điểm đó, Diệp Tiêu khiến nhiều người tức đến ứa gan.

Điểm mạnh của kim hệ là sắc bén và cứng rắn, nhưng phong hệ của Diệp Tiêu sẽ cho người ta biết cái gì là sắc bén đến cực hạn.

Quan trọng nhất là, ba hệ dị năng cực kỳ bạo lực này và rất nhiều hệ dị năng khác đa phần đều dị năng phóng thích, tiêu hao rất lớn. Diệp Tiêu lại càng am hiểu điều khiển không khí, mượn sức đánh sức. Có thể nói, Diệp Tiêu sử dụng dị năng vừa lâu lại vừa dài.

Ủa, khoan? Dừng khoảng chừng là hai giây, có gì đó sai sai?

Lâm Đàm Đàm ngớ người ra, cô bị suy nghĩ mình làm cho đỏ mặt. Về phần Diệp Tiêu, anh như được khai sáng, mở ra cánh cửa thế giới mới, rơi vào trầm tư.

Tự hỏi trong chốc lát, Diệp Tiêu cũng hiểu với năng lực bản thân hiện tại, anh chưa có khả năng đạt được trình độ kia. Tham vọng quá cao khi năng lực chưa đủ không phải là chuyện tốt, nên tập trung vào hiện tại thôi. Nghĩ vậy, anh liền chỉ tay vào tinh hạch màu xanh trên bàn, nói: "Tôi chỉ có cảm giác đối với tinh hạch có màu sắc này, như vậy có đồng nghĩa tôi nên hấp thu chúng không?"

Đúng rồi nha!

Lâm Đàm Đàm nghiêm túc nói: "Em cảm thấy rất có khả năng, anh thử xem. Em sẽ nói cho anh biết ban đầu em đã hấp thu năng lượng như thế nào để anh có cái mà tham khảo."

Sau đó, Lâm Đàm Đàm nói không dừng được, cô phổ cập cho anh tường tận về cách bản thân hấp thụ dị năng. Đã vậy, cô còn không biết xấu hổ tổng kết kinh nghiệm của các bậc tiền bối đi trước, các thành quả nghiên cứu của nhiều năm sau lén nói cho anh biết, còn nhấn mạnh cô "cảm thấy" những loại siêu năng lực khác nhau khi vận chuyển sẽ tuần hoàn theo những quỹ đạo khác nhau.

Ví dụ như hai loại dị năng của cô, chúng vận hành theo con đường hoàn toàn khác nhau và tương thích với những huyệt vị trung y trong cơ thể. Nói cách khác, nếu dị năng vận hành đúng hướng sẽ mang lại cảm giác thư thái, tuyệt vời. Nếu vận hành sai hướng sẽ khiến cơ thể bị trì trệ, ứ đọng, tắc nghẽn.

Lâm Đàm Đàm hận không thể vẽ cho anh xem phương pháp vận hành dị năng theo huyệt đạo trong cơ thể mà chính anh đã tổng kết ra vào thời kỳ hậu mạt thế, cô còn nhớ rõ thứ đồ chơi này.

Bất quá cô tin tưởng rằng, với sự nhắc nhở của mình, Diệp Tiêu sẽ đỡ đi đường vòng hơn so với kiếp trước.

Trao đổi xong, mọi người bên ngoài cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, Diệp Tiêu nói "Để có thời gian, tôi sẽ cân nhắc kỹ lời cô nói, cảm ơn cô đã chia sẻ cho tôi những điều này".

"Không có gì, không cần khách sáo với em đâu ạ, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau thôi mà! Càng gặp khó khăn chúng ta càng phải đoàn kết." Lâm Đàm Đàm lập tức thốt ra những lời thoại cô chuẩn bị sẵn, cô cảm thấy hẳn lúc này trên đỉnh đầu cô đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Bởi lẽ cô thấy lúc này, Diệp Tiêu có chút xúc động, không lẽ anh cảm thấy cô lương thiện, không vụ lợi, vì nước vì dân chăng?

Cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình, những cũng thấy biểu hiện vừa rồi của bản thân cực kỳ xuất sắc, tuyệt vời. Do đó, mang tâm trạng vui vẻ, cô đi vào nhà vệ sinh. Nụ cười trên môi cô tắt hẳn.

Chờ đã, người trong gương là ai vậy?

Chỉ thấy ở trong gương là một nữ nhân với mái tóc lộn xộn, khô quắt như ổ gà, trên trán không biết từ lúc nào xuất hiện hai khối bụi lớn, đen ngòm, trên quần áo cũng dính đầy bụi đất...

Trước mắt Lâm Đàm Đàm bỗng tối đen, hình tượng của cô!! Rồi xong, người ta đều nói, ấn tượng ban đầu là cực kỳ quan trọng, dù sau này cô có thể hiện bản thân là người ngăn nắp, sạch sẽ, chỉ sợ cũng không xóa nhòa được ấn tượng không mấy tốt đẹp mà hôm nay cô để lại cho anh đâu.

-----

Diệp Tiêu sắp xếp cho những người kia xong, liền phát hiện Lâm Đàm Đàm đang ôm ba lô, trốn phía sau cánh cửa chính của biệt thự. Mới vừa nãy còn cười tươi rói, ngẩng đầu, ưỡn ngực tràn đầy sức sống nhìn anh mà giờ đây, cô lại ủ rũ như vừa bị đả kích cực lớn, trong ánh mắt còn có hai phần u oán, ba phần bất lực.

Đây là xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Đàm Đàm kéo ra nụ cười giả trân: "Không có gì ạ".

Vẻ mặt đó là không có gì sao? Diệp Tiêu suy tư một chút, bèn nghĩ: Cô ấy đã chia sẻ cho mình nhiều điều tâm đắc, đồng thời cũng đưa ra chỉ dẫn lớn cho anh, khiến anh có thu hoạch không nhỏ sau khi trò chuyện với cô. Giờ tâm trạng cô không vui,, anh cũng nên có chút hành động gì đó nhỉ?

Sau đó, anh nghĩ ra một thứ, liền đi vào trong sân.

Lâm Đàm Đàm ngơ ngác nhìn anh, này là Diệp Tiêu quên gì đó hả?

Cô liền thấy anh đi về hướng cây rìu chữa cháy bị ghim chặt trên tường, hình như định lấy nó ra.

Cô vội vàng nói: "Cây rìu này bị ghim chặt vào trong tường, như kiểu mọc ở trong vậy, em lấy sức chín trâu hai hổ cũng không rút ra được, anh cẩn ... thận...?"

Nói chưa dứt lời, Lâm Đàm Đàm liền thấy Diệp Tiêu cầm chắc cán rìu, nhấc lên trên sau đó lại nhấn xuống, cây rìu "vốn mọc trên tường" lập tức lỏng ra, sau đó anh dùng sức kéo, cây rìu bị rút ra hết.

Bột phấn lả tả rơi xuống.

Lâm Đàm Đàm: "..."

Miệng cô há lớn, có thể nhét cả quả trứng gà, ánh mắt hướng theo cây rìu chuyển qua cánh tay đang cầm chặt nó, lại lia qua phần quần áo bao quanh cánh tay, nhìn cũng không cơ bắp lắm.

Đây là cánh tay của người máy rồi đó!

Lâm Đàm Đàm tuyệt không nhận bản thân gà, cô chỉ nghĩ, nam thần quả nhiên là nam thần.

Ha ha, đây cũng không phải lần đầu tiên cô tâng bốc nam thần lên tận mây xanh.

Sau đó, phần cán rìu được chuyển tới tay cô. Diệp Tiêu nói: "Cất kỹ."

"Cho, cho em sao?"

"Đương nhiên, cái này không phải của cô sao?"

"Dạ, phải." Lâm Đàm Đàm có hơi ngơ ngẩn, cầm lấy rìu chữa cháy, cảm giác nặng trịch trên tay khiến cho lòng cô lập tức phấn khởi, không nén được mỉm cười.

Ừm, vui rồi.

Diệp Tiêu có cảm giác như hoàn thành nhiệm vụ, cũng cười một cái: "Đi thôi, phải xuất phát."

"Dạ... dạ..." Lâm Đàm Đàm vui vẻ theo sau, bỗng nhiên lại nghĩ: Lạ nhỉ? Sao anh ấy biết cây rìu này là của mình? Còn biết được vị trí chính xác của nó?

Chẳng lẽ do người nhà ông Từ nói? Cũng không đúng, cô không nghĩ ông bà biết được chuyện cây rìu của cô cắm lên tường nhà họ đâu!

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top