Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Bắt đầu hành trình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch bởi Chuột Tàu và đăng tải trên một trang duy nhất tại Wattpad với tài khoản là Chuottau_2110.  Mọi trang đăng tải khác đều không nhận được sự cho phép, mong bạn đọc ở trang chính chủ để có trải nghiệm tốt nhất và ủng hộ dịch giả 🌷

Phát hiện này khiến Lâm Đàm Đàm cảm thấy cực kỳ luống cuống, cô không rõ cách thức tra cứu địa chỉ và phương thức di chuyến của thời đại này. Một lát sau, Lâm Đàm Đàm chợt nhớ, cô mở điện thoại di động, dùng vân tay giải khóa, quyết định tải phần mềm bản đồ dành cho di động.

Thiết bị công nghệ thời đại trước thật sự khó dùng, quá nhiều phần mềm. Tìm kiếm phần mềm phù hợp đến hoa cả mắt, xong còn phải học cách thao tác sử dụng, nhìn vòng tròn nhỏ trên màn hình xoay vòng, cô sốt hết cả ruột.

Một lúc lâu sau đó, cô cuối cùng cũng định vị được nơi cần đi.

"Ủa...cơ mà..." Lâm Đàm Đàm phát hiện cô không biết cách xem bản đồ. Vò đầu bức tai, huy động toàn bộ nơ-ron thần kinh một lúc, cô mới biết rõ mình đang ở khu ký túc xá trực thuộc Đại học X tọa lạc tại tỉnh Dương Thị X.

Nhịp tim của Lâm Đàm Đàm tăng mạnh, chỗ này không phải là thành thị nơi Diệp Tiêu đang ở sao?

Cô đã nghiên cứu triệt để, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới cuộc đời của Diệp Tiêu. Ngày nào ghi nhận xuất hiện ở nơi nào, làm việc gì, có ảnh hưởng như thế nào đến mức độ có thể thuộc làu làu tiểu sử của anh. Tất nhiên cô cũng tìm hiểu về nơi Diệp Tiêu từng sinh sống.

Tỉnh Dương Thị có hai trường đại học chính, một trường ở phía nam, một trường ở phía bắc. Chỗ Lâm Đàm Đàm ở hiện tại là thuộc khu đại học phía nam của tỉnh. Theo cô nhớ về lịch trình của Diệp Tiêu, ngày mai anh sẽ xuất hiện ở khu đại học phía bắc của tỉnh!

Trong đầu của Lâm Đàm Đàm bỗng hiện ra câu nói "Trời nam Đất bắc, đôi ngã chia ly..." Ầy! Nghĩ lung tung gì vậy! Cách xa thời đại, hiện nay có khả năng sẽ tìm thấy anh trong cùng một tỉnh đã là quá may mắn rồi. Nếu như một người ở miền Nam, một người ở miền Bắc thì cô đành phải di chuyển bằng máy bay, chiến đấu kịch liệt với tang thi cùng các loại chim biến dị trên trời mất.

... Mà thôi, cô cũng có lái được máy bay đâu chứ.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Đàm Đàm quyết định nhanh chóng thu dọn đồ đạc và nghiên cứu kỹ phương thức di chuyển đến đó.

Cô đã từng đọc một vài quyển sách hướng dẫn sống sót thời kỳ đầu mạt thế, hẳn là có thể áp dụng vào tình huống hiện tại.

Vũ khí, thuốc men, đồ ăn, nước uống đều là những vật phẩm trọng yếu, không thể không có.

Lý thuyết là vậy, nhưng khi áp dụng vào thực tế thì rất khác. Nhanh chóng nhìn xung quanh, dao cắt trái cây có được tính là vũ khí không? Thuốc trị cảm mạo, ho có được xếp vào hàng thuốc men không? Đồ ăn ư? Vậy thì bao gồm bánh quy, ổ bánh mì nhỏ, sữa, mì ăn liền, miếng khoai cắt sẵn, xí muội, chân gà cay, táo, chuối. Lâm Đàm Đàm tăng tốc độ nhét đầy một ba lô thức ăn, hơn phân nửa trong số chúng là thực phẩm không có giá trị về mặt dinh dưỡng.

Về phần nước uống, có hai chai nước khoáng. Cô dạo quanh một vòng, nhanh chóng quơ lấy cái bình sạch, đổ vào một ít nước ấm đề phòng hờ.

Về phần quần áo, phát hiện bản thân còn mặc đồ ngủ, Lâm Đàm Đàm đành phải tìm kiếm quần áo để thay. Cô phát hiện toàn bộ quần áo của thân thể này đều nằm ở ngăn phía trong của tủ quần áo. Tuy nhiên, tủ quần áo đang bị chiếc giường tầng cản nên không thể mở được, cô bèn đẩy chiếc giường ra.

Mất một chút thời gian và sức lực thì cô mới tìm được cho mình quần áo phù hợp. Thời tiết lúc này còn lạnh, nhưng Lâm Đàm Đàm lại sợ mặc quần áo quá dày sẽ cản trở hành động, dễ gây nguy hiểm hơn nên cô quyết định bỏ qua áo khoác dày mùa đông, chỉ khoác nhẹ một lớp áo khoác mỏng. Về phần quần, cô chọn một cái quần bò bó sát tối màu, có thể chịu được nhiều vết bẩn khác nhau. Giày à, cô phân vân giữa hai lựa chọn, một bên là đôi giày cao tới mắt cá chân với phần đế chắc chắn, có thể chịu được nước. Một bên là giày thể thao thoải mái, dễ dàng vận động. Cuối cùng cô quyết định chọn đôi giày thể thao vận động kia.

Lại tìm cho mình một chiếc mũ vừa đầu. Ngoài ra, cô còn tìm thấy một bịch khẩu trang trong tủ quần áo, cô đeo vào một cái, phần còn dư lại cô đều cất kỹ vào balo hành lý. Thành thật mà nói, vào thời điểm vừa nãy khi giết con tang thi kia, cô khá e ngại việc dịch nhầy của nó có thể bắn trúng mặt mình.

Lâm Đàm Đàm khởi động nhẹ tại chỗ để làm ấm cơ thể, sau đó mang ba lô hành lý lên lưng, mở cửa gỗ, bắt đầu hành trình của mình.

Con tang thi vừa nãy vẫn còn nằm dài trên hành lang, sự tĩnh lặng bao trùm trong bầu không khí, tràn ra khắp dãy hành lang, thiệt dễ khiến lòng người lo sợ.

Di chuyển thật nhẹ nhàng, Lâm Đàm Đàm nhanh chóng bước qua người con tang thi, đi ra ngoài. Cô lướt qua từng cánh cửa đóng chặt trong dãy hành lang. Bỗng cô nghe thấy tiếng đập mạnh "Rầm! Rầm!" từ phía cảnh cửa phòng 311. Có thứ gì đó bên trong cánh cửa, âm thanh đập mạnh không hề có tần suất, chắc chắn phía trong là một con tang thi đang rất khát máu, đánh hơi thấy mùi người sống đây - cô thầm nghĩ.

Bên cạnh đó, Lâm Đàm Đàm còn nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ bên trong phòng 314. Có lẽ là bạn sinh viên nào đó sợ hãi khi mạt thế đột ngột bùng nổ, không đủ can đảm để đối mặt với hiện thực. Các phòng khác trong dãy hành lang đều cực kỳ im ắng.

Có lẽ vì hôm nay là Tết Nguyên Đán. Trường cho phép sinh viên có ba ngày nghỉ lễ, nên hầu hết mọi người đều đã về nhà, số người còn ở lại trường học không nhiều.

Lâm Đàm Đàm nhanh chóng di chuyển đến cầu thang phía đầu dãy hành lang. Đèn cảm ứng trên đầu bừng sáng đột ngột, dọa Lâm Đàm Đàm sợ đến nín thở. Tuy nhiên, cô vẫn cố lấy can đảm, tiếp tục di chuyển xuống dưới. Bỗng, cô nghe thấy âm thanh phá cửa quen thuộc nơi góc hành lang, quay lại nhìn xem, cô phát hiện có hai con tang thi đang di chuyển hướng về phòng ngủ của một căn phòng thông qua việc đập gãy cánh cửa, một tiếng thét chói tai vô cùng tang thương vang lên, thanh âm lớn đến mức Lâm Đàm Đàm ở phía bên này của hành lang vẫn nghe rõ ràng.

Lâm Đàm Đàm vẫn quyết định di chuyển xuống lầu một, mùi hôi thối cùng mùi tanh tưởi của máu tươi hòa vào nhau đập thẳng vào khứu giác cô. Phía bên này cầu thang, không xa so với vị trí đứng của Lâm Đàm Đàm, cửa phòng ngủ mở toang, một con tang thi đang cắn xé một khối thi thể của sinh viên không còn đủ tứ chi, vết máu lênh láng khắp phòng.

Lâm Đàm Đàm có thể liên tưởng ngay đến tình huống khi ấy, có lẽ trong phòng ký túc xá này có hai sinh viên. Đột nhiên, một người trong số đó bị cảm nhiễm, trở thành tang thi. Người còn lại muốn trốn ra, cố di chuyển về phía cửa chính trong phòng nhưng
nhanh chóng bị cô bạn tang thi của mình vồ đến từ phía sau, tuyệt vọng mà chết, rồi bị cắn xé thành một khối thi thể không toàn vẹn như hiện tại.

Thời điểm Lâm Đàm Đàm phát hiện ra con tang thi, nó cũng nhanh chóng nhìn thấy cô. Ngay lập tức, con tang thi vứt bỏ thi thể còn nhễ nhại máu trên mặt đất, miệng chảy nước dãi lòng thòng nhanh chóng ngồi dậy, nhào về phía cô.

Lâm Đàm Đàm bỗng nhiên nhớ tới một dòng phân tích từng được các nhà khoa học dự đoán sau này thì vào thời điểm bao đầu mạt thế, tang thi ăn được càng nhiều thì năng lực tang thi càng mạnh, thời điểm tiến hóa của nó cũng ngày càng được rút ngắn.

Dễ dàng nhận thấy, so với con tang thi mà Lâm Đàm Đàm đập chết khi này, tốc độ con tang thi này nhanh hơn hẳn.

Tuy nhiên, Lâm Đàm Đàm cũng không còn là cô khi vừa tỉnh lại nữa.

Lia mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lâm Đàm Đàm nhận ra lầu một không còn tang thi nào khác, cô quyết không bỏ qua cho con tang thi trước mặt này. Nhanh chóng quơ lấy chiếc xe đạp dựng ngay góc tường, cô nâng lên, đập mạnh về phía tang thi vẫn chưa đứng dậy hoàn toàn kia, một chân dẫm lên lốp xe, dùng toàn lực vỗ chiếc gậy về phía đầu tang thi.

Tư thế này khá tốn sức với cô, Lâm Đàm Đàm nhanh trí vác lấy bình chữa cháy gần đó, cô quăng thẳng lên đầu tang thi.

Một khung cảnh vô cùng máu me, bạo lực và tràn đầy máu tươi.

Cuối cùng, cái đầu trên cổ con tang thi bị cô đập nát, nhanh tay "lục lọi" một hồi bên trong, cô tìm thấy một viên tinh hạch.

Đây là một viên tinh hạch có sắc vàng?

Lâm Đàm Đàm sửng sốt, đây là tinh thạch hệ gì? Cô dò xét, sau đó nghi ngờ nghĩ, không lẽ là tinh hạch hệ Kim? Tuy nhiên, theo cô nhớ, tinh hạch hệ kim phải mang sắc trắng mới đúng?

Không lẽ tinh hạch có sự thay đổi vào thời kỳ ban đầu và hậu tận thế ư?

Bỗng nhiên Lâm Đàm Đàm thấy căng thẳng hơn, cô dùng khăn giấy sạch bọc lấy tinh hạch còn dính đầy dịch nhầy kia, nhanh chóng quay người lại. Một con tang thi cổ sắp đứt lìa, máu chảy lênh láng lung lay như sắp ngã xuất hiện ở đầu cầu thang.

Lâm Đàm Đàm ngẩng đầu lên nhìn đó, cô vẫy tay: "Mày ngon thì bước xuống đây đi".

Con tang thi gào to tiếng "Rừ! Rừ!", xiêu xiêu vẹo vẹo nhào về phía cô, cuối cùng vấp ngã trên cầu thang.

Lâm Đàm Đàm cười khẽ, mới cảm nhiễm thành tang thi mà đòi xuống cầu thang hả?

Cầm lại chiếc bình chữa cháy vừa nãy, Lâm Đàm Đàm đập mạnh về phía đầu con tang thi cho đến khi nó hoàn toàn chết hẳn. Cô lại "lục lọi" trong đầu nó một hồi, không có gì bất ngờ cả, lần này cô không tìm thấy tinh hạch.

Có lẽ thời gian biến thành tang thi quá ngắn, năng lực chưa đủ nên chưa hình thành tinh hạch chăng?

Đang định rời khỏi đây, cô đột nhiên lia thấy cây rìu chữ cháy to bằng cả bàn tay nằm một bên của tủ chữa cháy.

Ngon lành!

Cô dùng bình chữa cháy đã biến dạng một góc, loang lỗ vết máu đập vỡ tủ chữa cháy, lôi chiếc rìu ra, nó khá nặng đấy chứ. Kể từ đó, chiếc gậy đen ban đầu và bình chữa cháy bị thất sủng, cô vác theo chiếc rìu chữa cháy màu đỏ xịn xò kia nhanh chóng di chuyển ra khỏi khu ký túc xá.

.......

Phía trước khu ký túc xá là một sân cỏ dài. Có vài con tang thi mặc đồng phục bóng rổ đang lang thang trên sân cỏ. Quan sát thấy phía xa là Cổng số 1 của khu ký túc xá, Lâm Đàm Đàm xác định mục tiêu, cô nhanh chóng di chuyển về hướng đó. Đột nhiên, có vài người sống sót chật vật từ bên ngoài vọt vào, bám theo họ là hơn mười con tang thi miệng nhễ nhãi máu tươi và nước dãi.

Những con tang thi phía bên này của sân bóng rỗ cũng bị kích thích bởi hơi người và máu tươi, nhào thẳng về phía trước.

Lâm Đàm Đàm liền nhanh trí xoay người, đi hướng ngược lại. Tuy thân chủ không để lại cho cô bất kỳ mảnh ký ức nào, nhưng vừa rồi khi tra cứu bản đồ trên điện thoại, cô đã định hướng được sơ đồ của trường. Xuyên thẳng theo hướng này của khu ký túc xá là Cổng lớn số 2.

Chỉ là vừa đi qua một dãy tầng lầu, cô liền nghe được âm thanh:

"Bạn gì ơi, bạn cứu tụi mình với, cứu với!". Nhìn kỹ về phía âm thanh, cô phát hiện ba nữ sinh đang ở ban công tầng hai. Các cô ấy khóc rất tội nghiệp, có lẽ vừa mới bị tang thi đập cửa phòng ngủ.

Việc cầu cứu khi gặp nạn là chuyện thường tình. Tuy nhiên, việc phát ra âm thanh quá lớn như vậy vô tình đã thu hút hầu hết các tang thi trong khu ký túc xá, họ bị bao vây.

Lâm Đàm Đàm lập tức tăng tốc độ di chuyển, tiếng khóc tội nghiệp và năn nỉ phía sau dần chuyển thành tiếng chửi thề và nguyền rủa. Tuy vậy, Lâm Đàm Đàm vẫn xem như không nghe không thấy, theo quan điểm của cô, ba cô gái, dù cho yếu đuối cỡ nào nếu hợp sức với nhau thì vẫn còn đường sống khi đối phó với hai con tang thi. Nếu họ thật sự muốn thoát khỏi tình huống nguy hiểm mà không chiến đấu với tang thi, họ hoàn toàn có thể đan quần áo thành một sợi dây dài và bò từ trên cao xuống. Đằng nào cũng ở tầng 2, độ nguy hiểm không quá cao. Tuy nhiên, họ lại ngồi yên và chỉ trực chờ người khác đến cứu. Xảy ra cơ sự như hiện tại, trách ai được cơ chứ?

Nhớ lại thần tượng của mình, dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng đến nhường nào, dường như Diệp Tiêu chưa lần nào tuyệt vọng, chán chường. Ở anh luôn tràn đầy năng lượng, dù người có bị thương, đầm đìa máu tương, anh vẫn cố gằng dùng 100% sức lực cho tất cả những nhiệm vụ, những sứ mệnh mình phải làm.

Lúc này đã hơn 15:30, thời kỳ mạt thế bắt đầu chưa đầy hai tiếng, nhìn chung hành động của tang thi hiện tại vẫn khá chậm. Hầu hết chúng đều di chuyển không có mục tiêu, không nhạy cảm với sự thay đổi bên ngoài. Do đó, Lâm Đàm Đàm cố gắng chạy thật xa, thuận lợi di chuyển đến Cổng 2 của khu ký túc xá. Tuy Cổng lớn bị khóa kín nhưng cô vẫn quan sát thấy 2 con tang thi đang lởn vởn bên ngoài.

Hai con à....

Lâm Đàm Đàm lâu mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn lại, có lẽ tốc độ di chuyển của cô nhanh nên những con tang thi kia đã bị bỏ lại thật xa phía sau.

Cô khẽ cắn môi, lặng lẽ cầm chìa khóa trong phòng bảo vệ, mở cửa sắt ngăn cách ra.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top