Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.


"Vì sao ư? Các ngươi có tư cách hỏi sao?" Giám khảo cười lạnh mỉa mai nói.

Hàn Kế Quân không bởi vì giám khảo chất vấn mà kinh hoảng, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh trình bày:

"Không phải đã kết thúc khảo nghiệm rồi sao? Ngay lúc đầu giám khảo đã nói, chỉ cần đến điểm cuối thì phần thi về tốc độ và sức bền đã hoàn thành, chúng em có quyền cự tuyệt mệnh lệnh của giám khảo."

Hàn Kế Quân biết mọi người đều đã hết sức lực, ngay cả việc đơn giản như đứng dậy cũng đều là dựa vào nghị lực của chính bản thân để chống đỡ, đừng nói đi công kích giám khảo, cho dù chỉ bước thêm một bước cũng là rất khó khăn.

Giám khảo nhìn về phía Hàn Kế Quân, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng, đứa nhỏ này thật bình tĩnh quyết đoán, không bởi vì đối phương cường thế mà bỏ qua suy nghĩ của bản thân, hiểu được thế nào là tranh biện, hơn nữa năng lực tư duy cũng rất mạnh, lời nói trật tự rõ ràng, nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, phát hiện lỗ hổng trong câu nói của người khác, đây tuyệt đối chính là một tham mưu, quân sư kiệt xuất trong tương lai.

Bất quá cho dù anh ta thưởng thức Hàn Kế Quân thì sao, anh ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Khóe miệng giám khảo lộ một nụ cười nhàn nhạt trào phúng:

"Tiểu tử, hôm nay giám khảo ta đây sẽ cho các ngươi biết đạo lý đầu tiên phải biết trên thế giới này là gì. Kẻ yếu thì không có quyền lên tiếng."

Ánh mắt anh ta liếc nhìn những khuôn mặt bị lời nói của mình làm cho tức giận, tất cả đều tràn đầy phẫn uất, có chút lệ trong ánh mắt làm anh ta thập phần vừa lòng. Bị nói như vậy mà không có phản ứng gì thì chỉ là đồ bỏ đi thôi.

Mắt lạnh của giám khảo khi nhìn về phía Lăng Lan đang đứng cuối cùng có chút bất ngờ, bởi vì ánh mắt của cô tỉnh táo nhất trong đám nhỏ, bình tĩnh như nước khiến người khác không nhìn ra được đang suy nghĩ gì. Bị dọa cho sợ rồi sao? Hay là mình bị nhìn thấu? Hoặc là đứa trẻ này thờ ơ? Giám khảo mày hơi hơi nhăn đăm chiêu nhìn hai mắt Lăng Lan.

Giám khảo đương nhiên không biết, ánh mắt tràn ngận sát khí của mình đối với Lăng Lan chả có hiệu quả nào, cô đã bị ánh mắt lạnh như băng, sát khí mười phần, như muốn bức chết người khác của Nhất hào nhìn từ nhỏ tới giờ, nên đối với ánh mắt chỉ ra vẻ đe dọa của giám khảo, thật sự không bị áp lực chúp nào.

"Các ngươi có thể cự tuyệt mệnh lệnh của ta, bất quá thành tích về phần thi tốc độ và sức bền của các ngươi, ngại quá, chỉ có thể không dạt."

Giám khảo thu hồi tò mò đối với Lăng Lan, lập tức thay đổi sắc mặt, sát khí biến mất hầu như không còn, đổi thành nụ cười xấu xa, tựa hồ sát khí vừa rồi của anh ta chỉ là ảo giác của bọn trẻ. Trong miệng lại nói ra những lời tàn khốc, hủy diệt hi vọng của bọn trẻ.

Những lời này khiến cho vẻ mặt của đám trẻ và Lăng Lan trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ đến đây là ôm hi vọng chắc chắn gia nhập vào học viện đồng quân tốt nhất Liên Bang chứ không phải mang theo sự sỉ nhục không đạt trở về.

"Chúng ta có quyền kiện lên tòa án."

Hàn Kế Quân vẻ mặt ngây thơ che kín khí lạnh, cậu ta thật sự là một đứa trẻ thông minh, nhưng thông minh cũng không có cách nào ứng phó được với loại quân nhân không nói lý này, cậu cảm thấy trong ngực xuất hiện một cổ tức giận, lần đầu tiên cảm giác làm kẻ yếu, loại cảm giác vừa nghẹn khuất vừa phẫn nộ.

"No! No! No! Chẳng lẽ các ngươi không đọc quy định của thí sinh sao? Những đứa trẻ kiện lên tòa án để khảo xét lại thành tích thì thành tích năm nay sẽ không tính, chẳng lẽ các ngươi muốn năm sau lại tiếp tục thi sao?"

Giám khảo cười lắc đầu, từ từ đi đến trước mặt Hàn Kế Quân, hơi cúi người xuống, trong mắt anh ta là đầy ý cười trào phúng đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Hàn Kế Quân, chậm rãi nói từng câu từng chữ một:

"Học sinh lưu cấp!"

Biểu cảm này, ngôn ngữ này, ánh mắt này, tuyệt đối là coi thường, khiến cho người khác vô cũng khó chịu, thật là thiếu đòn mà.

Thiếu đòn sao? Lăng Lan đầu chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, ở trong ý thức hải nhất thời hóa thành sư tử Hà Đông rống:

"Tiểu Tứ, ai cho em loạn trong đầu chị??"

Tiểu Tứ trốn góc xó rốt cục mò ra, vẻ mặt mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều nhăn thành một đường, cái mặt bánh bao tròn tròn giờ thành cái bánh bao méo, nó bất mãn nói:

"Hắn quá đáng giận, vậy mà đi bắt nạt trẻ nhỏ!"

Được rồi, Lăng Lan còn chưa có phẫn nộ thì đứa trẻ trí tuệ 6 tuổi thật Tiểu Tứ đã bị giám khảo chọc giận:

"Chủ công, giúp em đánh hắn."

Lăng Lan khẽ tươi cười: "Được lợi gì?"

Tiểu Tứ kinh ngạc, nó không nghĩ tới đồng chí Lăng Lan lại thừa cơ đưa ra yêu cầu, chẳng lẽ cô không biết nó là vì cô mà phẫn nộ sao?

"Vì sao?" Tiểu Tứ ủy khuất, chẳng lẽ kí chủ nhà mình một chút cũng không tức giận sao?

"Em nói muốn chị giúp em đánh hắn, nếu giúp thì đương nhiên phải có lợi ích đúng không?"

Lăng Lan tủm tỉm cười khiến cho Tiểu Tứ cảm giác cô cũng không để ý những câu nói khích tướng của vị giám khảo kia.

"Hắn bắt nạt chị, chẳng lẽ chị không tức giận?"

Tiểu Tứ không rõ, giám khảo biểu hiện như vậy, nó cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, vì cái gì Lăng Lan vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy?

"Bắt nạt? Chị không cảm giác thấy."

Tuy rằng không rõ giám khảo vì sao làm như vậy, nhưng mà cô cảm thấy anh ta cũng không có ác ý.

Lăng Lan thật cảm kích Nhất hào và Cửu hào đạo sư những năm gần đây luôn áp bách cô, khiến cho cô có thêm khả năng này cũng không tính là năng lực, đó là có thể cảm nhận thấy ác ý hoặc sát ý của người khác đối với mình.

Đương nhiên, dựa theo nguyên văn câu nói của Nhất hào đạo sư, năng lực này của Lăng Lan chỉ mới bước vào giai đoạn nhập môn, không có tác dụng thực tế, thì có cũng như không. Nếu đụng phải cao thủ hoặc sát thủ giỏi che giấu một chút thì Lăng Lan sẽ không cảm nhận được, sau đó bị sát hại chết cũng không biết lý do.

Lời nói này của Lăng Lăm làm Tiểu Tứ tức khắc dậm chân, kí chủ nhà mình có phải đã quá trì độn rồi hay không, đã bị sĩ nhục tới mặt rồi mà vẫn còn nói không có cảm giác.

Lăng Lan vừa định an ủi Tiểu Tứ thì đột nhiên biến sắc, cô cảm giác hơi thở của Tề Long ở bên ngoài có chút không đúng, tinh thần lực vậy mà bắt đầu chấn động kịch liệt.

"Giúp chị nghĩ biện pháp hoàn thành bài kiểm tra vào 3 ngày sau của Nhất hào đạo sư!"

Lăng Lan trực tiếp bỏ lại yêu cầu, rồi không chờ Tiểu Tứ kháng nghị, nhanh chóng đi ra ngoài. Tình huống của Tề Long có chút không ổn, cô phải cẩn thận chú ý.

Giờ phút này thần kinh Lăng Lan đã căng chặt, thân thể hơi cúi về phía trước, hai tay cũng hơi cong xuống, một trên một dưới cơ hồ hợp thành chữ thập, đùi phải lùi về sau, chân hơi nhón lên—— đây là tư thế dễ dàng bùng nổ lực lượng toàn thân nhất, là tư thế mở đầu trong chương trình thể thuật trụ cột mà năm nay Cửu hào mới dạy cho cô, vừa công vừa thủ.

Lúc này, Tề Long nguyên bản cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu, đập vào ánh mắt mọi người chính là đôi mắt đỏ thẫm của cậu ta, tràn ngập sát khí. Bất quá sát khí này chỉ nhằm vào giám khảo, xem ra hành động đùa giỡn Hàn Kế Quân của giám khảo đã chọc giận Tề Long, khiến cậu ta vì thế mà bạo phát.

Giám khảo cảm giác được sát khí của Tề Long, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, anh ta nhanh chóng nhảy ra sau, khi tiếp đất thì ngay lập tức thay đổi tư thế cùng khí thế, hai mắt chiến ý nồng đậm.

Tề Long hô to một tiếng, cả người giống đạn pháo vọt về phía trước, tay nắm chặt đánh về phía giám khảo. Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó bụi đất bay đầy trời, chặn tầm nhìn của mọi người.

Chẳng lẽ Tề Long đánh trúng được giám khảo, khiến giám khảo ngã xuống đất rồi? Những đứa trẻ khác không nhìn thấy rõ, mê mang nhìn nhau, không biết phải làm thế nào mới tốt.

Chỉ có Lăng Lan mày khẽ nhếch, sắc mặt nghiêm túc. Những người khác không thấy rõ tình huống cho nên không biết phát sinh cái gì, nhưng Lăng Lan nhìn thấy rất rõ ràng, Tiểu Tứ giúp cô chiếu lại hình ảnh của Tề Long và giám khảo lúc nãy, không có bị bụi đất ảnh hưởng tầm nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top