Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Từ đầu đã hoài nghi.


Lăng Vũ khôi phục tâm tình thì thấy Lăng Lan vẻ mặt tò mò nhìn súng laser bên người, anh ta không nói gì, mở túi đựng súng rồi chìa ra:

"Thích không? Đây là súng laser, tuy uy lực kém hơn súng tự động, bất quá vẫn có thể xử lý những kẻ không mặc đồ bảo hộ. "

Hai mắt Lăng Lan lóe sáng, vẻ mặt hưng phấn cầm lấy, cúi đầu nghiên cứu khẩu súng trong tay.

Khóe miệng Lăng Hoa khẽ nhếch, giờ phút này Lăng Lan đã khôi phục lại trở thành một đứa trẻ bình thường, đối với những thứ chưa từng thấy đều rất tò mò.

Chỉ có Lăng Tần vẻ mặt quái dị liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, phải biết rằng Lăng Lan đã sớm chơi đùa với mấy thứ này rồi, vì sao lại cố tình ra vẻ như không biết như vậy? Bất quá ông không nói gì, ông tin tưởng Lăng Lan làm như vậy nhất định có đạo lý của mình, cô quyết định nhẫn nại chờ đợi đáp án cuối cùng.

Nhìn Lăng Lan cầm súng chơi, Lăng Vũ vẻ mặt khẩn trương nhắc nhở:

"Đừng mở cái chốt an toàn kia, chỗ đó là chốt mở, ấn lung tung sẽ xảy ra chuyện đó."

Lăng Lan trách cứ mà nhìn Lăng Vũ, giận vì anh không tín nhiệm mình, bất quá cô rất nhanh lại tiếp tục nghiên cứu khẩu súng trong tay, chỉ lát sau, cô chơi xong liền không thấy hứng thú nữa, đang muốn trả lại cho Lăng Vũ thì vô tình nhìn thấy khẩu súng của Lăng Hoa, khẩu súng đó không giống của Lăng Vũ, cô hoang mang hỏi Lăng Hoa:

"Vì sao khẩu laser của anh không giống cái này?" Lăng Lan phẩy phẩy khẩu súng laser trong tay.

Lăng Hoa tươi cười trả lời: "Bởi vì súng trang bị cho đội trưởng và đội viên là khác nhau."

"Ồ? Hóa ra là vậy, tôi muốn nhìn của anh một chút?"

Ánh mắt Lăng Lan lộ vẻ tò mò, tựa hồ muốn biết súng của đội trưởng khác đội viên như thế nào.

Lăng Hoa chần chờ, cuối cùng vẫn đem khẩu súng laser bên hông rút ra đưa cho Lăng Lan, anh ta cũng không quên nhắc nhở:

"Thiếu gia, nhất định không được đụng vào chốt an toàn đâu, uy lực của khẩu súng này mạnh hơn khẩu súng thường 4 lần, không cẩn thận có thể làm mình bị thương đấy."

Lăng Lan ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng không thể cự tuyệt ý tốt của người khác. Sau khi nhận khẩu súng, cô liền đem hai khẩu so qua so lại với nhau để xem sự khác biệt. Tuy ngoại hình không khác nhau là mấy, nhưng hộp năng lượng, nòng súng của Lăng Hoa lớn hơn của Lăng Vũ, xem ra đây chính là điểm khác biệt mấu chốt.

Lăng Lan cầm hai khẩu súng trong tay soi tới soi lui một phen, lúc hai người Lăng Hoa và Lăng Vũ cho rằng Lăng Lan sẽ trả lại súng cho mình thì hành động tiếp theo của Lăng Lan khiến khóe mắt hai người kịch liệt co rúm. Bọn họ không thể tưởng tượng được, thiếu gia nhà mình lại vô sỉ như vậy, quang minh chính đại đem hai cây súng trực tiếp để vào túi áo phòng hộ của cô, không những vậy còn vừa lòng vỗ cái túi mấy cái, đắc ý nhìn bọn họ như nói, thứ này là của ta.

Lăng Hoa bất đắc dĩ cười khổ, anh ta nhìn về phía Lăng Tần, hi vọng Tần quản gia có thể mở lời để Lan thiếu gia trả lại mấy khẩu laser đó, hai khẩu súng đó là vũ khi đặc chế riêng cho bọn họ, không thể thiếu được.

Lăng Tần vừa định mở lời khuyên can, liền nhìn thấy tầm mắt Lăng Lan quét đến, ánh mắt kiên quyết và sắc bén ấy khiến ông run sợ, ông lập tức thay đổi ý định, nói với Lăng Hoa cứ để thiếu gia giữ dùm, có gì sẽ làm khẩu súng mới đưa cho bọn họ sau.

Lăng Hoa, Lăng Vũ bất đắc dĩ tỏ vẻ cái gì cũng không thấy. Mà vẻ mặt Lăng Lan thì cực kỳ thỏa mãn. Mấy người rất nhanh rời khỏi khu vực hoang vu này, quay trở lại chỗ cơ giáp của Lăng Hoa và Lăng Vũ đáp xuống. Lăng Lan nhìn hai cơ giáp sắt cao lớn trước mặt, chỉ đứng yên một chỗ thôi nhưng Lăng Lan cảm giác được sự uy vũ của nó, điều này khiến cô cảm thấy bản thân thật yếu ớt và nhỏ bé, giống như cô có thể bị nó nghiền nát một cách dễ dàng. Điều này khiến cô không nhịn được mà kích động, giống như nhìn thấy món đồ chơi yêu thích nhất vậy.

Kỳ thực, Lăng Lan cũng không thích cơ giáp nhiều như vậy, nhưng mà kiếp trước chỉ có thể nhìn thấy mấy cơ giáp trên tivi, bây giờ những thứ vĩ đại ấy đang xuất hiện trước mặt cô, khiến cô cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy, trong lúc nhất thời cô không thể phân rõ đây là kiếp nào.

"Đây là cơ giáp của Lăng gia chúng ta sao? Quá uy vũ a." Lăng Lan nhịn không được cảm thán.

Lăng Hoa nở nụ cười, anh ta nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy cơ giáp này, cũng kích động cảm thán như Lăng Lan lúc này.

Lăng Vũ càng thêm đắc ý, anh ta tự hào nói: "Đúng vậy, bất quá đây chỉ là cơ giáp tư nhân nên chỉ có thể lấy màu này. Thiếu gia nếu có thể gia nhập quân đội thì còn có thể thấy rất nhiều cơ giáp lớn hơn, đẹp hơn nữa. Còn nếu may mắn trở thành một vương bài sư sĩ, đến lúc đó cậu có thể thay đổi màu của cơ giáp.... Nếu có thể, tôi rất muốn đem cơ giáp của mình biến thành màu đỏ... Rất ngầu a..."

"Đừng mơ mộng hão huyền nữa, chúng ta không có cơ hội đổi màu cơ giáp đâu."

Lăng Hoa lần đầu tiên biểu lộ sự tiếc nuối, mỗi cơ giáp sĩ đều muốn điều khiển cơ giáp của bản thân tự do bay trên không trung, có thể chém giết tất cả kẻ địch, khí phách vang trời.

Đáng tiếc, cơ giáp ở Liên Bang vẫn thuộc loại vũ khí cấm lưu hành, cho dù là gia tộc có tư cách sử dụng cơ giáp tư nhân thì cũng chỉ có thể giữ loại cơ giáp phổ thông nhất.

Bị đội trưởng nhà mình đánh vỡ mộng đẹp, Lăng Vũ chỉ có thể thở dài một hơi, làm tử sĩ của một gia tộc, bọn họ không được phép đi con đường trở thành quân nhân.

Lăng Lan đối hành vi của Lăng Hoa và Lăng Vũ làm như không hay biết, cô vẻ mặt mê say tiến lên, chạm vào những nơi mình có thể với tới, thật lạnh, là hàng thật rồi.

Cô sờ soạng một chút thì không tính, không nghĩ tới lại tiếp tục xoa loạn khiến Lăng Hoa và Lăng Vũ cảm thấy cả người phát lạnh, giống như bản thân đang bị đùa giỡn vậy. Không có biện pháp, mỗi cơ giáp sĩ thật sự rất trân trọng cơ giáp của bản thân, trân trọng nó như chính cơ thể mình vậy.

Lúc này trên không truyền đến tiếng động cơ kịch liệt gầm rú, Lăng Lan ngẩng đầu liền nhìn thấy ba cơ giáp đang bay giữa không trung, mỗi người giám sát một hướng.

Lăng Hoa đi đến bên người cô hỏi: "Lan thiếu gia, cậu có muốn xem khoang điều khiển cơ giáp không?"

Lăng Tần nhíu mày, vào thời điểm này mà muốn dùng cơ giáp để lấy lòng thiếu gia sao? Dù sao bọn họ cũng không biết xung quanh có thật sự an toàn hay không mà?

Lăng Hoa thấy thế giải thích nói: "Người của quân đội đã liên lạc với con, hiện tại chúng ta đang trong phạm vi bảo vệ của bọn họ, không cần lo lắng nữa, lúc nãy cũng may gặp được bọn họ cho nên chúng con mới có thể thoát khỏi nguy hiểm, tìm đến đây."

Lăng Lan vẻ mặt ao ước nhìn về phía Lăng Tần, khiến Lăng Tần không thể mở lời từ chối. Thôi kệ, xem như để thiếu gia vui vẻ đi, gặp nguy hiểm nãy giờ, để cô thả lỏng chút cũng tốt. Vì thế Lăng Tần gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Lăng Lan liền nhìn Lăng Hoa chớp chớp mắt, xem ra Lăng Hoa là muốn để cô vui vẻ.

Lăng Hoa lập tức nói vào trong liên lạc khí: "Lăng Trạch, các cậu xuống đây một chút, thiếu gia muốn xem tư thế oai hung của các cậu, phải biểu hiện cho tốt đấy."

Lăng Hoa một câu hai ý, sau đó chỉ huy nhóm người bay một vòng, rồi làm mấy động tác cách đấu, dù sao trẻ con rất thích xem loại hình này.

"Dạ!" Lăng Trạch ngầm hiểu.

Chỉ thấy ba giá cơ giáp bay lượn một vòng trên không rồi bắt đầu bày ra các động tác cách đấu khiến Lăng Lan ở dưới hưng phấn vô cùng, nhịn không được vỗ tay cổ vũ.

Làm xong các động tác cách đấu, ba cơ giáp bỗng chốc lao thẳng xuống dưới rồi nhanh chóng ngừng lại vọt lên trên, điều này càng làm Lăng Lan hưng phấn.

Lăng Tần thấy một màn như vậy, hốc mắt nhất thời có chút ướt át, Lăng Lan luôn tỏ vẻ trưởng thành sớm khiến ông cũng quên mất đây chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, đứa trẻ nên hồn nhiên, vui vẻ như vậy. Đáng tiếc bởi vì Lăng Tiêu gia chủ mất sớm mà đứa trẻ này không thể không mang trọng trách như núi tên Lăng gia, điều này khiến ông không thể không buộc Lăng Lan trưởng thành...

Mà những việc một người cha phải làm bây giờ chỉ có thể để tử sĩ Lăng gia làm thay, nếu người điều khiển IN cơ giáp Lăng Tiêu làm việc này thì tốt biết bao...

Ba giá cơ giáp rốt cuộc cũng hoàn thành biểu diễn, bắt đầu đáp xuống phía dưới. Vì không để mặt đất bị chấn động quá lớn, các động cơ từ từ mở phản lực, cơ giáp chậm rãi hạ xuống, mà phản lực của động cơ quá lớn khiến cho khu đất bắt đầu rung lắc dữ dội, mắt thấy Lăng Lan sắp ngã Lăng Hoa liền phản ứng nhanh đưa tay ra đỡ lấy, cũng giữ chặt để Lăng Lan không bị lắc nữa.

Lăng Lan cuối đầu xuống, sát khí chợt lóe: Sức tay Lăng Hoa có phải quá lớn hay không!

Trong mắt Lăng Lan ý lạnh bao trùm, cô hơi hơi di chuyển thắt lưng, lặng lẽ thay đổi tư thế đứng.

Cơ giáp càng ngày càng gần, Lăng Lan khó khăn ngước đầu lên, ở phía trên Lăng Hoa nhìn thấy tất cả biểu tình trên mặt Lăng Lan, kích động hưng phấn vui vẻ, hoàn toàn không biết phía sau cô sẽ phải trải qua việc gì.

Mắt Lăng Hoa chợt lóe một tia không đành lòng cùng tiếc hận...

Đúng lúc này, lúc vừa mới đáp xuống, ba cơ giáp đồng thời vươn tay nhắm về phía Lăng Lan, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Hoa đột nhiên cầm lấy tay Lăng Lan ném mạnh lên trời.

Bay qua đỉnh đầu Lăng Hoa, Lăng Lan rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lăng Tần và vẻ mặt phẩn nộ của Lăng Vũ đang cùng nhìn về phía này.

Đáng tiếc đã chậm, ba cơ giáp đang nhắm về phía Lăng Lan bỗng nhiên thay đổi phương hướng, khẩu súng trong tay nhắm về phía hai người Lăng Tần và Lăng Vũ...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô quyết đoán ra tay!

Cánh tay phải Lăng Lan vung lên vặn lại không thành hình nhanh chóng xoay người nắm lấy yết hầu của Lăng Hoa, đồng thời mượn lực đem thân thể đang treo giữa không trung xoay một vòng nữa ra sau, núp sau lưng Lăng Hoa, cùng lúc này tay trái cũng rút khẩu súng laser lúc nãy đặt bên thái dương Lăng Hoa.

"Dừng lại!" Lăng Lan hô lên khiến ba cơ giáp kia đồng thời dừng lại, chỉ một chút nữa thôi là họ đã bót cò.

Bị phản đòn bất ngờ, sắc mặt Lăng Hoa đại biến, khó khăn hỏi: "Không biết tôi đã sơ hở ở đâu để Lan thiếu nắm được vậy?"

Lăng Lan nhàn nhạt nói: "Ngay từ đầu."

"Hử?" Lăng Hoa nghe không rõ.

"Từ lúc các anh chậm trễ trong công tác cứu viện, ta đã hoài nghi các anh rồi, đến lúc các anh không bị hao tổn gì đến đây, ta càng xác định hơn."

Lăng Lan căn bản chưa bao giờ tin chiến đội cơ giáp tử sĩ Lăng gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top