Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Vô sỉ


Thật mau, một tháng đã trôi qua, Liên Bang chính thức thông báo quyền thừa kế.

Trong một tháng này, Lăng Lan không làm chuyện gì khác, ngoại trừ ăn với ngủ. Đương nhiên nói là ngủ, nhưng thực tế là Lăng Lan đang tu luyện.

Bất quá Lăng Lan cũng có kinh nghiệm, cô đã dặn Tiểu Tứ đến giờ cơm nhớ đánh thức cô, cô không muốn vì bản thân nhập tịnh quá lâu bị bắt đi bệnh viện kiểm tra, sau đó bại lộ bí mật của cô và Tiểu Tứ, cuối cùng trở thành chuột bạch bị đem đi nghiên cứu đâu.

Mọi người hỏi Tiểu Tứ là ai? Còn không phải là cái tiểu gia hỏa cơ giáp học tập tự xưng là 4444444 kia sao.

Nửa tháng trước, Lăng Lan dưới sự chỉ đạo của nó, trải qua mười ngày nghiên cứu học tập, rốt cuộc cũng thành công ngưng tụ một cánh cổng, mở đường thăm dò toàn não bộ.  Tại chỗ sâu nhất của não bộ cô tìm thấy bản thể của cơ giáp học tập. Tiếp theo, cô cùng cơ giáp học tập thành công liên kết mở ra không gian ý thức. Từ đây, cô có thể tự do tiến vào ý thức của bản thân rồi


Lăng Lan còn nhớ rõ nàng lần đầu tiên thấy bản thể của Tiểu Tứ, thiếu chút nữa hộc máu.

Kỳ thật ngoại hình của Tiểu Tứ rất đáng yêu, chỉ tầm ba, bốn tuổi, hồn nhiên, ngây thơ, hai má phúng phính, nhìn chỉ muốn cưng nựng. Lăng Lan thấy không khỏi cực kỳ yêu thích.

Nhưng hình tượng liền bị phá hủy bởi, thằng nhãi này quá mức hưng phấn, thế nhưng lại trần như nhộng ở trước mặt cô lắc lắc cái mông thể hiện tâm tình vui sướng của nó.

Vì thế Tiểu Tứ liền thảm, trực tiếp bị cô bắt lấy, nhắm trúng hai cái mông căng tròn hồng hào không ngừng đánh bốp bốp, lưu lại vô số vệt đỏ hình năm ngón tay.

Nha, vì sao muốn lộ JJ cho cô xem? Tuy rằng cái JJ kia nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, nhưng cũng là tiểu JJ không phải sao? Cô vẫn là cái hoàng hoa khuê nữ* đấy.

*Hoàng hoa khuê nữ: cô gái chưa lấy chồng, tâm hồn thuần khiết, trong sáng.

Sau khi bị Lăng Lan tét mông, tiểu gia hỏa kia liền sinh khí, nó trốn ở chỗ sâu nhất của không gian học tập, trực tiếp dùng biến mất để kháng nghị.

Lúc đầu Lăng Lan không có để trong lòng, bất quá sau hai ngày tình huống có vẻ không được chuyển biến tốt, không còn cách nào khác, cô đành phải đi tìm Tiểu Tứ.

Hết cách rồi a, cô đều phải dựa vào tiểu gia hỏa này hỗ trợ đánh thức. Lăng Lan dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành tiểu gia hỏa đi ra, sau đó cùng nó đàm phán, hứa hẹn từ này về sau sẽ không bạo lực gia đình nó nữa, lúc này tiểu gia hỏa mới tươi cười hớn hở.

Hai người trao đổi một phen, Lăng Lan hỏi nó muốn được gọi là gì, không ngờ tiểu gia hoa này lại trả lời vô tri trọc giận Lăng Lan.

Tiểu tử này, thế mà dám tự xưng mình là Tứ gia...... Liền lông còn chưa mọc đã dám ở trược mặt chị xưng gia?

Đã đồng ý là không bạo lực gia đình, Lăng Lan đành sử dụng biện pháp khác để dạy bảo thằng nhãi chưa hiểu sự đời này. Cô vận dụng hết lý lẽ ngụy biện không ngừng oanh tạc, cuối cùng tiểu gia hỏa bội phục mà chấp nhận cái tên Tiểu Tứ.

Thắng lợi! Lăng Lan khó được một lần kiêu ngọa.

Sau lại tò mò hỏi Tiểu Tứ vì cái gì muốn kêu là Tứ gia, Tiểu Tứ nói mà làm cô thật cạn lời.

Tiểu Tứ nói, ở thời điểm kiếp trước, trên internet, TV, sách báo rất phổ biến cách gọi Tứ gia, mà nó tên cũng có rất nhiều số bốn, không gọi là Tứ gia thì gọi là gì?

Lăng Lan cảm thấy bản thân sai rồi, thế lại cùng máy móc tính toán chi li, quá hạ thấp chỉ số thông minh của cô.


Sau khi Lăng Lan cùng Tiểu Tứ thành công thiết lập liên kết, cô có thể tự do tiến vào không gian ý thức. Không những thế, ở nửa tháng này, thông qua những cuộc đối thoại của mẹ với quản gia Lăng Tân, cô biết được cha cô đã hy sinh ở tiền tuyến, mà cô phải lấy thân phận con trai mới có thể kế thừa vinh quang cũng như công huân của người cha đã hy sinh này để lại.

Việc này khiếnLăng Lan cảm thán không thôi, kỳ thị giới tính không chỗ nào không có cả, dù trải qua hơn vạn năm phát triển hiện đại, vẫn như cũ còn tồn tại kỳ thị này.

Lăng Lan lúc này còn chưa biết công huân là cái gì, đương nhiên cô có thể sai Tiểu Tứ lên internet tìm kiếm giúp cô, nhưng hiện tại cô vẫn chưa hiểu rõ thế giới này, để phòng vạn nhất có chuyện xảy ra, cô nhất quyết không cho thằng nhãi Tiểu Tứ này tự ý tiến vào thế giới internet, chờ đợi khi có cơ hội an toàn mới tìm hiểu thế giới này.

Lăng Lan là người giỏi nhẫn nhịn, nếu không những đau đớn khốn cùng ở kiếp trước sao cô có thể chịu đựng hai mươi mấy năm cơ chứ. Cô so với người thường càng nhẫn lại hơn nhiều.

Nguyên bản cô còn lo lắng kỳ hạn hai năm mà Tiểu Tứ nói, xong ở thời điểm Tiểu Tứ kiểm tra lại cho cô, phát hiện chính vì cô tu luyện Dưỡng Thân Khí Quyết đã làm tố chất thân thể cô tăng lên rất nhiều. Cứ như vậy, chỉ cần cô tu luyện mười giờ mỗi ngày, thì tất cả nguy cơ trong hai năm tới của cô sẽ được giải quyết hết.

Vì thế, cô còn rất nhiều thời gian nên cô chẳng cần nôn nóng làm gì. Cô còn nhỏ, cũng chẳng muốn làm thiên tài, từng bước trưởng thành mới là cách an toàn nhất. Lăng Lan rất rõ ràng đạo lý cây cao thì đón gió lớn này.

Tự do tồn tại mới là quan trọng nhất!

Rất nhanh, công văn chính thức của Liên Bang về quyền thừa kế đã đến. Một ngày này, Lăng Lan biết rõ mẹ sẽ là người khó chịu bi thương nhất. Cô hiểu rõ, một khi có công văn chính thức, liền xác định thông tin cha cô, Lăng Tiêu, đã hy sinh. Và mẹ cô sẽ không thể lừa người dối lòng thêm được nữa.

Sáng sớm hôm nay, Lăng Lan cảm thấy Lăng gia bình thường an tĩnh nay có chút ầm ĩ, bất qua từ sáng đến giờ cô luôn ở trong phòng, chẳng biết bên ngoài phát sinh chuyện gì.

Không để cô chờ lâu, liền có người hầu đi vào ôm cô ra ngoài, đi xuống cầu thang, Lăng Lan thấy trần nhà hoa lệ sáng trưng, cùng với mấy cột trụ cao ngất.

Ân, xong, cái phòng khách này quá hoa lệ, nhà mình xác thực quá cmn có điều kiện .

Lăng Lan còn chưa kịp ngắm kỹ đã được đặt trong ngực mẹ rồi. Nguyên bản vẻ mặt của Lam Lạc Phượng có chút tức giận bi thương, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lay động đáng yêu của Lăng Lan, tâm trạng tức khắc tốt hơn rất nhiều. May mắn Lăng Tiêu để lại cho cô một bảo bối đáng yêu, làm cô càng có sức lực chiến đấu với đám tiểu nhân này.

Lam Lạc Phường nhéo nhéo bàn tay nhỏ của con gái, nhàn nhạt tuyên bố:

"Đây là con trai Lăng Tiêu, Lăng Lan! Chỉ có hắn mới có thể thừa kế tất cả công huân của Lăng Tiêu."

Lúc này, một giọng nói lão luyện, cương quyết vang lên:

"Chúng ta chỉ muốn những gì mà Lăng Tiêu để lại phát huy giá trị của nó, chúng ta không phủ nhận quyền thừa kế của Lăng Lan thiếu gia, nhưng hy vọng Lăng gia chọn ra đứa trẻ ưu tú nhất thừa kế công huân của Lăng Tiêu thiếu tướng, để gánh vác trách nhiệm mà Lăng Tiêu chưa hoàn thành."

Lam Lạc Phượng quét tầm mắt sắc bén về phía lão nhân đang nói chuyện kia, chừng bảy mươi tuổi, dáng người đĩnh bạt. Ông ta là đại trưởng bối nhà họ Lăng, Lăng Túc Nhân, lúc Lăng Tiêu còn sống, vẫn phải kính nể gọi ông một tiếng thúc. Ông ta là người đầu tiên đứng ra phản đối Lăng Lan kế thừa công huân của Lăng Tiêu.

Lăng Lan nhận thấy bởi vì những gì Lăng Túc Nhân nói khiến ngực Lam Lạc Phượng kịch liệt chấn động, từ hồ cố nén tức giận trong lòng.

Đúng là, chưa từng thấy người nào vô sỉ như vậy, nghe lời nói này liền hiểu, cho dù cô có là con trai cũng không thể kế thừa công huân của cha mình. Thế thì quân nhân như cha cô liều chết bảo bệ tổ quốc có ý nghĩa gì? Là để người khác khi dễ cô nhi quả phụ hai mẹ con cô sao?

Lăng Lan kéo kéo ngón tay mẹ, trong miệng ê a kêu lên.

A... chính mình còn quá nhỏ, nếu không cô nhất định đến phun nước miếng trên người ông kia, ông ta làm người quá vô sỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top