Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69: Phiền toái


Lâm Trung Khanh sắc mặt khó coi xoay người đứng lên, cậu ta sa sút nói:

"Tớ nhận thua."

Nhưng rất nhanh cậu lại ngẩng đầu lên, trừng lớn hai mắt vẻ không phục.

"Nhưng lần tới, tớ nhất định sẽ không thua cậu nữa đâu."

Chiến ý chiến đấu trong mắt Lâm Trung Khanh vẫn rực sáng, cũng không bởi vì thất bại mà đánh mất niềm tin.

Lăng Lan đăm chiêu nhìn cậu ta một cái, chậm rãi nói:

"Tôi chờ."

Thằng nhóc này thật không đơn giản, biểu hiện như vậy hẳn là muốn gây thiện cảm với thầy chủ nhiệm đây mà.

Quả nhiên, Trình Viễn Hàng ở dưới sàn đấu vỗ tay tán dương, anh ta vui vẻ vui vẻ cười nói:

"Không sai, Lăng Lan, em quả nhiên không hổ danh là học sinh thuộc top đầu của ban chúng ta."

Sau đó anh ta quay đầu, vẻ mặt yêu thương nhìn về phía Lâm Trung Khanh, nhìn qua cũng biết người Trình Viễn Hàng thật sự thưởng thức là ai.

"Lâm Trung Khanh, biểu hiện của em cũng rất tốt, thất bại chính là mẹ của thành công, tiếp tục kiên trì, một ngày nào đó em sẽ thành công ."

Lăng Lan nghe đến đây thì đầu hắc tuyến, thầy Trình ơi thầy Trình, lúc nói những lời này thầy có thể đừng nói trước mặt em có được hay không? Thầy nói như vậy không phải là hy vọng có một ngày em thua Lâm Trung Khanh sao? Giờ phút này Lăng Lan thật sự oán niệm đầy bụng.


Đối mặt lời tán dương của Trình Viễn Hàng, Lâm Trung Khanh cố nén kích động trong lòng nói:

"Dạ vâng, thưa thầy, em sẽ cố gắng nỗ lực."

Tuyệt vời, đã đạt được mục đính để lại ấn tượng tốt trong lòng giáo viên chủ nhiệm! Lâm Trung Khanh tự cổ vũ bản thân trong lòng, cậu ta quay đầu nhìn Lăng Lan đang đứng thẳng khoanh tay ở phía đối diện, vẻ mặt Lăng Lan, trong lòng cậu ta có một tia do dự.

Nhưng khi vô tình nhìn xuống lôi đài và thấy vẻ mặt không che dấu được tức giận của Lý Anh Kiệt, cậu ta lại càng kiên định hơn.

Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Lúc này Tiểu Tứ cũng đã nhận ra mục đích thật sự của Lâm Trung Khanh, nó ở trong không gian phẫn nộ giơ chân, muốn Lăng Lan giáo huấn thằng nhóc đáng giận kia, tốt nhất là đánh cậu ta đến người cũng không nhận ra luôn. Hừ, dám đánh chủ ý lên người Lão Đại của nó, bộ thấy Lão Đại của nó dễ bị dắt mũi như vậy sao?

Lăng Lan cũng chẳng để ý đến Tiểu Tứ, cô đang xem hồ sơ của Lâm Trung Khanh. Hóa ra Lâm Trung Khanh là đứa trẻ thuộc tầng lớp bình dân, tư liệu của N đời tổ tông trước đều là người bình dân, vô cùng bình thường, nhưng Lâm Trung Khanh lại có tố chất thân thể cấp S-, tinh thần lực cấp 1. Như vậy cậu ta chính là một trường hợp đột biến gen tuyệt vời. Nhưng đứa trẻ này cũng quá đáng thương, vì lợi ích mà cha mẹ cậu ta đã đưa cậu ta cho Quân đội, trở thành tài liệu nghiên cứu của Quân đội.

Chẳng qua, sau sáu năm nghiên cứu, Lâm Trung Khanh được xác định chỉ là người may mắn đột biến gen chứ không có giá trị gì về mặt đột phá, kích phát gen. Đối với một tài liệu không còn giá trị nghiên cứu, Quân đội liền thả ra ngoài.

Đối với một người 3 không (không tiền, không quyền, không thế), thứ gì có thể khiến cậu ta kích thích đi khiêu chiến với cô chứ? Dù sao chỉ cần Lâm Trung Khanh tiếp tục giấu mình, không quá bộc lộ tài năng khiến người khác chú ý thì cậu ta có thể thuận lợi hoàn thành chương trình học 10 năm ở học viện đồng quân trung tâm, sau đó cậu ta có thể lựa chọn tương lai của bản thân.

Nhưng vì sao cậu ta lại cố tình muốn thu hút sự chú ý của giáo viên chủ nhiệm? Điều này rõ ràng là hại nhiều hơn lợi, mà Lâm Trung Khanh thoạt nhìn không giống người dễ bị kích động.

Lăng Lan nghĩ đến đây, liền nói: "Tiểu Tứ, giám sát cậu ta, chị cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

Tiểu Tứ vỗ vỗ lên bộ ngực nhỏ nói: "Lão đại, yên tâm, em sẽ theo dõi Lâm Trung Khanh 24/24, em nhất định sẽ đào ra bí mật của cậu ta."

Tiểu Tứ vui vẻ đi viết kế hoạch giám sát, không tra triệt để mọi chuyện của Lâm Trung Khanh thì tuyệt đối không bỏ qua.

Giờ phút này Lăng Lan bỗng cảm thấy bi ai cho Lâm Trung Khanh, bị Tiểu Tứ theo dõi thì không bí mật nào không bị đào ra.

Trận quyết đấu của Lăng Lan và Lâm Trung Khanh cứ kết thúc như vậy, bất quá dư vị của chuyện này thì chưa hết. Tất cả học sinh trong học viện đều biết được năm nay có một học sinh ban đặc cấp vô cùng lợi hại, nếu không phải là học sinh thuộc top 50 thì không thể chặn được một chiêu của đứa trẻ đó.

Tất cả mọi người đều mong chờ cuộc chiến chuyển cấp của nửa năm tới, phải biết rằng theo thông lệ hàng năm, học sinh đứng đầu ban 1 có thể khiêu chiến vượt khối, không biết đứa trẻ năm nhất ban 1 này muốn khiêu chiến với học sinh năm mấy? Bọn họ chưa từng nghĩ người đứng nhất ban 1 đặc cấp này có thể không phải là Lăng Lan.

Chỉ cần nghĩ tới đây, những học sinh năm lớn hơn cũng kích động, nóng lòng muốn giáo huấn đứa trẻ cuồng vọng đó. Bởi vì lời đồn truyền xa nên sự thật đã bị bóp méo, khiến Lăng Lan trở thành một đứa trẻ có thực lực mạnh mẽ, nhưng cực kỳ kiêu ngạo.

Tại ban 1 đặc cấp năm 4, một thiếu niên rạng ngời như ánh mặt trời nói chuyện với người bạn bên cạnh:

"Thì Du, năm nhất năm nay xuất hiện một thằng nhóc vô cùng lợi hại, xem ra vị trí đầu bảng của em trai cậu không dễ giữ rồi."

"Thằng nhóc Anh Kiệt đó nếu không để nó chịu thiệt một chút thì cứ nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất."

Lý Thì Du vẻ mặt ghét bỏ, giống như khinh thường người em này của mình

"Lý gia cũng thật là, nếu người anh họ của cậu đã không có thiên phú, vì sao lại để anh ta lên vị trí người thừa kế đầu tiên. Đây không phải là muốn anh em các cậu đấu đá nội bộ sao, thật phiền phức."

Người thiếu niên nói chuyện bỗng cảm thấy bản thân may mắn vì được sinh ra ở Vân gia, tuy cũng có những chuyện đấu đá linh tinh nhưng đều quang minh chính đại, sạch sẽ hơn Lý gia rất nhiều.

"Vân Tu, cậu khinh thường anh họ của tôi?" Lý Thì Du vẻ mặt quỷ dị nhìn người bên cạnh.

Vân Tu xem thường: "Không phải sao? Anh ta chỉ sinh trước cậu có mấy tháng, đến học viện đồng quân trung tâm cũng không vào được, nghe nói anh ta còn bị ông của cậu đưa tới tinh cầu Lục Thâm để học đấy thôi. Xem ra, mấy ông già trong nhà cậu cũng không xem trọng người thừa kế đầu tiên này."

Tinh cầu Lục Thâm là tinh cầu cấp 3, tài nguyên ở đây tương đối lạc hậu, nếu so với tinh cầu thủ đô Doha thì chính là một trời một vực, với những đứa trẻ có chút thiên phú thì chắc chắn không thể bị đưa đến đó.

"Ai biết được..." Lý Thì Du vẻ mặt mờ mịt, cậu cũng không có nhiều cơ hội gặp người anh họ này của mình, từ khi anh họ ra đời, ông đã mang anh ấy đi muốn tự mình bồi dưỡng. Từ nhỏ đến lớn, số lần 2 người gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng cậu lại rất ấn tượng với người anh họ này của mình. Không phải vì đó là người thừa kế mà vì cảm giác mà người đó đem lại cho cậu.

Ở trên người anh họ có một loại hơi thở ấm áp hấp dẫn người khác, khiến người khác rất muốn tới gần. Cho dù tất cả Lý gia nói anh họ không xứng giữ vị trí người thừa kế đầu tiên, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ oán trách hay bất mãn trên mặt anh họ. Nụ cười của anh vẫn mãi ấm áp, nhu hòa khiến người khác không tự chủ mà càng quan tâm tới anh.

Tuy rằng cậu cũng có khả năng trở thành người thừa kế, nhưng mỗi khi gặp anh họ, cảm giác tranh đoạt ấy lại giảm đi mấy phần. Có đôi khi cậu nghĩ để anh họ lên làm gia chủ cũng chẳng sao. Cậu có thể vì anh họ mà tiêu diệt hết những chông gai, tiêu diệt hết những kẻ có mưu đồ bất chính đối với anh ấy...

Lý Thì Du lắc lắc đầu đem ý nghĩ này dẹp bỏ, cha mẹ cậu tuyệt đối sẽ không cho phép cậu làm như vậy.

Cậu thở dài.

Lý Anh Kiệt ra đời lúc anh họ đã đi tinh cầu Lục Thâm nên không có ấn tượng gì về anh ấy cả, nếu nó gặp anh ấy thì suy nghĩ tranh đoạt quyền thừa kế cũng sẽ từ từ mất đi thôi.

"Dù sao ông già nhà cậu thân thể vẫn rất vững vàng, khỏe mạnh, bây giờ mà nói về vị trí người thừa kế thì còn quá sớm rồi. Nhưng mà tớ rất hiếu kỳ, nếu như người nhà cậu biết được em họ của cậu bị người khác cướp ngôi vị đầu bảng thì sẽ như thế nào?"

Vân Tu cười xấu xa, cậu ta thích nhất là nhìn khuôn mặt của những đứa trẻ tự cho mình là thiên tài nhưng sau đó bị gia tộc từ bỏ.

"A, thú vui của cậu cũng không thay đổi nhỉ, nửa năm nữa cậu sẽ biết thôi."

Lý Thì Du trả lời, vẻ mặt thoải mái. Lý Anh Kiệt không phải là người cậu muốn quan râm, nó thắng hay thua không liên quan đến cậu ta cả, dù sao ở Lý gia, thứ thiếu nhất chính là tình anh em, chẳng qua anh họ của cậu là trường hợp đặc biệt.

"Được rồi, chẳng nói đến mỗi tớ, cậu không phải cũng tà ác như vậy sao? Đó còn là em họ của cậu đấy."

Vân Tu tức giận đánh bả vai Lý Thì Du, xem ra Lý Thì Du cũng chẳng quan tâm gì đến Lý Anh Kiệt, quả nhiên người của Lý gia.

Lý Thì Du nở nụ cười với Vân Tu, bạn bè không cần quá nhiều đôi khi chỉ cần một người hiểu mình, thì đó chính là tri kỷ cả đởi.

Kiếp sống học tập của Lăng Lan chính thức bắt đầu, có thể nói cô ở đây cũng rất tốt. Tuy ngày đầu tiên có "bị" thầy chủ nhiệm "trấn áp", nhưng bởi vì cô biểu hiện quá xuất sắc nên Trình Viễn Hàng cũng thay đổi cái nhìn của mình, không còn đặc biệt nhằm vào cô nữa, đây cũng là điểm lợi lớn nhất mà cô thu hoạch được sau trận đấu với Lâm Trung Khanh.

Còn có một chỗ tốt nữa là được tất cả học sinh ban 1 đặc cấp hoan nghênh, tư tưởng của học sinh ở đây chính là cường giả vi tôn, Lăng Lan dùng một chiêu đã hạ được người xếp cuối lớp là Lâm Trung Khanh, khiến mọi người rất bội phục, tất cả đều muốn thiết lập quan hệ tốt với cô. Bởi vì bọn họ tự biết, bản thân không thể giống như Lăng Lan, một chiêu quật ngã Lâm Trung Khanh.

Đương nhiên cũng có người không phục Lăng Lan, lấy Lý Anh Kiệt là người cầm đầu, cực kỳ bài xích Lăng Lan, thậm chí mấy lần còn đối đầu với cô.

Đối với mấy chuyện này Lăng Lan rất lạnh nhạt, cô chưa từng ảo tưởng mình sẽ trở thành người mà hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, nữ chính siêu cấp vô địch, sức quyến rũ bắn ra tứ phía, kinh thiên động địa. Cho nên khi có người đối đầu với cô cũng là chuyện hết sức bình thường. Vả lại cô cũng không vừa mắt thằng nhóc Lý Anh Kiệt kia, lúc nào cũng kiêu ngạo, tự cho rằng bản thân là Khổng Tước, một chút cũng không đáng yêu.

Được rồi, tuy Lăng Lan có một khuôn mặt đáng yêu, dễ thương nhưng cô cũng là một người cực kỳ thích ngắm những thứ dễ thương, cũng cực kỳ thích các đứa trẻ đáng yêu xinh đẹp...

Nhưng lần quyết đấu này không chỉ mang đến tiếng tăm cho Lăng Lan mà còn mang đến một cái đuôi rất lớn.

Đó chính là người không mời mà tới Lâm Trung Khanh, tuy Lăng Lan đã cự tuyệt đặc quyền được phục vụ trong vòng một tháng của Lâm Trung Khanh, nhưng cậu ta nhất quyết không nhận, vẫn kiên trì muốn phục vụ Lăng Lan. Theo cách nói của cậu ta có cược có nhận, có thua có chịu, đã thua thì nhất định phải thực hiện theo lời cá cược, như vậy mới là nam tử hán chân chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top