Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88: truyền thừa của Lăng Tiêu


Viện trưởng tựa cười mà như không cười nhìn Từ trung tướng, cái nhìn của bạn tốt khiến mặt Từ trung tướng có chút nóng lên, xấu hổ nói:

"Tôi không phải cũng vì lo lắng cho tương lai con của Lăng Tiêu sao? Mà chỗ này là địa bàn của cậu, làm sao cậu có thể không an bày tốt chuyện này được chứ, là tôi quá phận rồi..."

"Quan tâm con của Lăng Tiêu cũng là chuyện tốt, như vậy đi, ông đem thứ Lăng Tiêu gửi ở chỗ ông giao cho tôi đi." Viện trưởng ý cười càng sâu.

Từ trung tướng không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt:

"Không được, thứ Lăng Tiêu để lại trước khi ra trận rất có thể là bí mật thăng thần cấp sư sĩ, nó thuộc Liên Bang, thuộc về Quân đội."

Nụ cười của viện trưởng hoàn toàn biến mất: "Lăng Tiêu có gửi tin tới cho tôi nói thứ đó là để lại cho con cậu ấy. Lão Từ, ông cũng đừng quá đáng, Lăng Tiêu hy sinh vì Liên Bang, chúng ta không thể làm việc có lỗi với cậu ấy, có lỗi với con của cậu ấy được."

Sắc mặt Từ trung tướng có chút nan kham, ông nặng nề nói:

"Cho nên, tôi mới hao tổn tâm cơ bảo vệ đứa trẻ đó, thậm chí nâng cấp độ bảo hộ nó, cuối cùng đưa đứa trẻ đó để cho ông bảo vệ còn gì. Không đưa di vật của Lăng Tiêu ra cũng là vì an toàn của đứa trẻ đó, truyền thừa của thần cấp sư sĩ là sự tồn tại khiến tất cả mọi người điên cuồng muốn có, đứa trẻ đó giữ không được."

"Từ Đình Trụ! Ông dm hỗn đản!"

Viện trưởng đập mạnh lên bàn rồi đứng phắt dậy, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh nói chuyện được nữa.

"Diệp Nhất Phàm, ông bình tĩnh một chút đi."

Từ trung tướng trợn mắt đáp trả, vì chuyện này mà gần đây 2 người đều ra về trong không vui.

"Bình tĩnh? Tôi đã bình tĩnh lắm rồi đó, tôi đã nhịn sáu năm rồi. Bây giờ chính là lúc đứa trẻ cần có sư phụ vỡ lòng để dạy bảo, chỉ điểm, làm gì có người nào có thể so sánh với thần cấp sư sĩ chứ? Kia là truyền thừa của Lăng Tiêu."

Viện trưởng cao giọng nói, "Là con trai Lăng Tiêu, nó có quyền kế thừa tất cả mọi thứ của cha nó để lại."

"Tôi cũng đâu có nói là không để nó kế thừa đâu, chỉ cần chúng tôi phá giải được nó, chúng tôi sẽ copy một bản ra cho nó, như vậy nó vẫn có thể kế thừa di vật của cha nó mà."

Từ trung tướng rất tức giận khi bạn tốt hiểu lầm ông, ông cũng đâu có ý định cướp đoạt gì của Lăng Lan, ông chỉ hy vọng truyền thừa của Lăng Tiêu có thể lưu hành trong quân đội, trở thành một tiêu chuẩn huấn luyện thôi. Như vậy thì có thể tưởng tượng đây sẽ trở thành một sự kiện chấn động đến mức nào. Năng lực chiến đấu của quân đội Liên Bang nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng, thậm chí có thể hình thành một hệ thống quân đội có năng lực chiến đấu khủng bố, có thể uy hiếp những quốc gia xung quanh. Phải biết Lăng Tiêu chính là người thành công thăng cấp thần cấp sư sĩ trẻ nhất toàn Liên Bang.

Viện trưởng cười trào phúng nói: "Sáu năm, đã sáu năm trôi qua Quân đội các ông đã phá giải được chút nào không?! "

Từ trung tướng trầm mặc một lúc rồi mới trả lời: "Tôi tin chỉ cần thêm vài năm nữa chúng tôi nhất định có thể phá giải truyền thừa của Lăng Tiêu."

"Đừng tự lừa chính mình nữa, các ông đối cái đó căn bản không có biện pháp nào phá giải."

Viện trưởng tuy chỉ là viện trưởng của một học viện đồng quân trung tâm, nhưng không có nghĩa ông không biết những tin tức nội bộ của quân đội.

Bị bạn tốt tuyệt tình bóc trần, Từ trung tướng có chút xấu hổ.

Viện trưởng làm bộ không thấy Từ trung tướng xấu hổ, tiếp tục nói:

"Cái này chứng minh truyền thừa của Lăng Tiêu đã được cậu ấy thiết kế điều kiện để khởi động, có lẽ chỉ có người kế thừa của cậu ấy mới có thể kích hoạt nó."

Từ trung tướng nghe vậy thì cười khổ, ông cũng biết khả năng này là rất cao, nhưng ông lại không muốn tin, ông còn muốn đánh cược, vì mình, cũng vì toàn bộ Liên Bang.

"Tôi cũng là vì tương lai của Liên Bang, nếu có thể phá giải nó, cho dù không thể cho Liên Bang một thần cấp sư sĩ thì cũng có thể giúp Liên Bang bồi dưỡng ra vô số sư sĩ cao cấp, vận khí tốt một chút có thể có vương cấp sư sĩ."

Viện trưởng nghe vậy cũng dịu xuống: "Cho nên, tôi mới để cho ông sáu năm, để ông nghĩ cách phá giải nó, nếu thành công thì đưa cho Lăng Lan một bản xem như hoàn thành lời nhắn nhủ cuối cùng của Lăng Tiêu."

"Nhưng mà là do người của ông không thể phá giải được mà con Lăng Tiêu đã chính thức tiến vào học viện rồi, sáu tháng tới nó sẽ có tư cách tiến vào thế giới ảo, bắt đầu nhận những chỉ dạy đầu tiên, tôi phải đem di vật mà Lăng Tiêu để lại giao cho nó, không thể chậm trễ hơn được nữa."

Từ trung tướng từ chối cho ý kiến: "Giao cho nó thì sao, không lẽ ông không biết con của thần cấp sư sĩ là không thể vượt qua sư sĩ cao cấp sao. Cho dù dùng thuốc kích phát gen và tập trung bồi dưỡng thì có thể thăng cấp tới vương bài sư sĩ đã là tốt nhất rồi."

"Nhưng nếu để truyền thừa đó ở Quân đội, một khi phá giải được lớp bảo vệ đó thì sẽ có vô số vương bài, thậm chí là vương cấp sư sĩ. Lão Diệp à, ông không thấy nếu truyền thừa đó ở trong tay của quân bộ thì sẽ càng có ích hơn sao, cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa đi."

Viện trưởng cố nén tức giận trong lồng ngực, mở miệng nói: "Đấy là khi các ông có thể phá giải truyền thừa của Lăng Tiêu, nhưng nếu như cả đời các ông không thể phá giải nó thì sao? Nếu Lăng Tiêu thiết kế với điều kiện chỉ để lại cho con của cậu ấy thì sao. Nếu cố tình cưỡng chế phá giải thì có thể khiến cho nó tự động hủy thì sao, như thế chúng ta cái gì cũng không lấy được. Không những vậy con của Lăng Tiêu cũng không được truyền thừa, chúng ta không thể ích kỷ như vậy."

Từ trung tướng là một người cực kỳ cố chấp, những thứ ông đã quyết thì rất khó có thể thay đổi. Cho dù biết những gì viện trưởng nói có thể là sự thật nhưng ông vẫn không muốn đồng tình.

Viện trưởng có chút bất đắc dĩ, tính cách của bạn tốt ông cũng biết rất rõ, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, nghĩ nghĩ một lúc viện trưởng mới nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, ông nói:

"Ông bạn, hay là chúng ta đổi phương thức thử nghiệm đi, nếu như quân bộ của ông đã không thể phá giải được truyền thừa thì chúng ta trước cứ đưa nó lên thế giới ảo đi. Chúng ta có thể yêu cầu học sinh trong học viện đến và phá giải nó, có khi làm như vậy lại giúp chúng ta có hy vọng hơn thì sao, dù sao bọn trẻ có nhiều ý tưởng mà chúng ta không nghĩ ra được mà."

"Hơn nữa, chúng ta sẽ giấu nó dưới danh nghĩa là nhiệm vụ công khai. Như vậy, tôi tin không ai có thể nghĩ tới đó chính là truyền thừa của Lăng Tiêu. Và như thế Lăng Lan cũng có cơ hội thử sức có được truyền thừa của Lăng Tiêu, cũng không có quá nhiều nguy hiểm."

Giấu trời qua biển sao? Từ trung tướng thầm cân nhắc, suy xét được mất. Nhìn Từ trung tướng có vẻ dao động, viện trưởng quyết định thêm chút mồi lửa, ông vỗ vỗ bả vai Từ trung tướng nói:

"Lão Từ, ông đừng quên, bọn trẻ mới là tương lai của Liên Bang chúng ta, cho dù là ai nhận được truyền thừa của Lăng Tiêu thì tuyết đối với Liên Bang chúng ta cũng là trăm lợi không có hại."

Từ trung tướng rốt cuộc cũng bị thuyết phục, bất quá ông cũng đưa ra một yêu cầu:

"Như vậy cũng được, nhưng thứ đó phải được người của chúng tôi theo dõi."

Như vậy cho dù là ai có được truyền thừa thì bọn họ cũng sẽ biết được ngay lập tức, như vậy mới có thể yêu cầu người đó giao nộp nội dung bên trong.

Viện trưởng nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, nhưng cũng đưa thêm yêu cầu, trước khi truyền thừa được phá giải những nhân viên theo dõi không được liên hệ với bất cứ ai, cho dù là trong hay ngoài học viện. Nói cách khác, nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì những người đó sẽ là giáo viên của học viện, sẽ không phải những người không rõ lai lịch ở bên ngoài.

Từ trung tướng cũng đồng ý, dù sao nhân viên theo dõi của bọn họ cũng đi tới học viện đồng quân trung tâm. Dù sao cũng đang ở địa bàn của người khác, không thể không nhường một bước được.

Hai người hẹn thời gian giao nhận truyền thừa của Lăng Tiêu rồi Từ trung tướng mới rời khỏi học viện.

Nhìn Từ trung tướng ngồi trên cơ giáp rời đi, viện trưởng lúc này mới sâu kín thở ra một hơi, nhẹ nhàng mà nói:

"Lăng Tiêu, tôi chỉ có thể làm đến bước này, có thể nhận được truyền thừa của cậu hay không, chỉ còn dựa vào bản lĩnh của con trai cậu."

Vừa kết thúc trận đấu, Lăng Lan không biết rằng trong phòng của viện trưởng cách cô đang đứng vài ki-lo-met, vì quyền lợi của cô mà có hai ông già đã cãi nhau một phen, thậm trị sặc mùi thuốc súng, cuối cùng viện trưởng cũng thắng lợi giúp cô đoạt được cơ hội nhận lấy truyền thừa.

Lăng Lan bước xuống lôi đài thì đã bị ba người Tề Long vây quanh, Tề Long là người lao tới đầu tiên, bất quá bị Lăng Lan cho một cước đá văng ra. Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ở đâu ra có chuyện cho một người đàn ông ôm ấp lung tung được chứ.

Bởi vì Võ Cảnh bị thương có chút nặng, phải nằm trong khoang trị liệu một thời gian ngắn nên trận đấu xếp thứ 3,4 được lùi lại sau vài giờ, vì thế trận đấu của Lăng Lan và Tề Long cũng được đặt lùi lại.

Lúc bốn người Lăng Lan chuẩn bị sang bên cạnh nghỉ ngơi thì Lăng Lan liền cảm giác được một cỗ khí thế cưỡng ép kéo cô vào không gian học tập.

Trời ơi, lại tới nữa, trán Lăng Lan bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô cố gắng ngăn cổ lực kia. Lúc này cô có chút khó hiểu không biết vì sao không gian học tập lại xuất hiện giữa ban ngày như vậy, trước kia chỉ có buổi tối lúc nghỉ ngơi mới xuất hiện mà.

Lăng Lan biết bản thân không thể duy trì tỉnh táo được lâu nên túm lấy Tề Long nói:

"Tề Long, tớ cảm thấy có chút không khỏe, mau đem tớ đặt vào khoang trị liệu, nhanh lên."

Bởi vì chống cự với lực kéo nên giờ phút này sắc mặt Lăng Lan cực kỳ tái nhợt, điều này làm cho mấy người Tề Long luống cuống lo lắng.

Hàn Kế Quân kêu Tề Long nhanh nâng Lăng Lan đặt vào khoang trị liệu rồi nhanh hỏi:

"Lan lão Đại, có phải vì tăng tốc độ của thân thể nên mới khiến cơ thể bị thương hay không?"

Lăng Lan đang không biết phải lấy cớ gì để nói tình trạng hiện tại của mình, lúc này nghe thấy cái cớ hoàn mỹ mà Hàn Kế Quân chủ động đưa ra thì nhanh chóng gật đầu nói:

"Đúng vậy, đó là một loại chiêu thức dựa vào năng lượng thân thể để có thể tăng nhanh tốc độ, nó rất hao tốn năng lượng cho nên bình thường tớ đều không dùng, bất quá phần năng lượng cạn kiệt không quá nhiều thì không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nằm trong khoang trị liệu một thời gian là có thể khôi phục."

Lăng Lan trả lời khiến ba người Tề Long yên tâm, lúc này Tề Long mới nhớ tới vấn đề mà cậu quan tâm nhất nên hỏi:

"Vậy trận chung kết với tớ thì sao, lão Đại cậu có thể tham gia chứ?"

Lăng Lan cười khổ, cô cũng không biết mấy vị đạo sư trong không gian học tập muốn giữ cô đến lúc nào, có thể là vài phút, vài giờ, thậm chí là vài ngày, không thể xác định. Cuối cùng Lăng Lan chỉ có thể nói:

"Chuyện này còn phải xem lượng năng lượng tiêu hao của tớ là nhiều hay ít, nếu ít thì vài phút là xong, còn nhiều thì chỉ sợ không kịp tỉnh lại trước khi trận chung kết bắt đầu."

Lời nói của Lăng Lan khiến Tề Long nhất thời tức giận, cậu nguyên bản hưng phấn vì có thể cùng Lăng Lan đại chiến một hồi.

Lăng Lan thấy thế, thần sắc nghiêm túc nói: "Tề Long, cho dù là tình huống gì, cậu đều phải kiên trì tới cùng, không thể đánh mất mặt mũi của học sinh ban 1 năm nhất được."

Tề Long nghe vậy nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết Lăng Lan có ý gì.

Hàn Kế Quân lại nghe rõ ràng, nhìn vẻ mặt Tề Long vẫn hoang mang, cậu nhanh chóng giải thích:

"Ý của Lan lão Đại là nếu cậu là người cuối cùng đại diện cho ban 1 năm nhất đi khiêu chiến những năm cao hơn thì không thể đánh mất mặt mũi của chúng ta."

Tề Long hiểu rõ, gật đầu: "Yên tâm, tớ là Tiểu Cường đánh không chết mà!"

Tuy rằng Tề Long không hiểu lắm Tiểu Cường trong miệng Lăng Lan là gì nhưng cậu lại rất thích cách dùng từ này, cảm thấy nó lột tả đầy đủ bản chất thật sự của cậu.

Lăng Lan nhịn không được nở nụ cười, đương nhiên ý cười trong đó chỉ có mình cô hiểu. Nhưng không cười được lâu, mặt cô càng trở nên tái nhợt, năng lượng kéo của không gian học tập dần dần tăng mạnh, Lăng Lan xém chút không chống cự được mà trực tiếp mê man.

Nhìn sắc mặt Lăng Lan càng thêm tái nhợt, ba người Tề Long lo lắng không dám nói nữa, sợ ảnh hưởng đến Lăng Lan. Rất nhanh bọn họ liền chạy tới chỗ khoang trị liệu của phòng quyết đấu, Lạc Lãng nhanh mở một khoang ra. Tề Long và Hàn Kế Quân đỡ Lăng Lan nằm xuống, Lăng Lan chỉ còn kịp nói một câu cảm ơn rồi triệt để ngất đi.

Tề Long nhìn Lăng Lan nhắm mắt tiến vào trạng thái mê man thì chậm rãi đóng khoang trị liệu lại. Nhìn dịch thuốc bắt đầu tràn ra, ngập khắp người Lăng Lan, cả bọn chỉ có thể nhẫn nại chờ Lăng Lan khôi phục, và cũng hy vọng Lăng Lan có thể hồi phục nhanh một chút.

Nhưng mà, cuối cùng Lăng Lan vẫn không kịp tỉnh lại, vắng trong trận chung kết cuối cùng, bị phán thua cuộc.

Tề Long trở thành học sinh đứng đầu của năm nhất, có thể khiêu chiến với những học sinh năm cao hơn, đây chính là phần thưởng cho học sinh đứng đầu bảng.

Khiêu chiến vượt khối bắt đầu từ ngày mai, vẫn ở phòng quyết đấu, chỉ có một lôi đài, từ học sinh năm thấp nhất khiêu chiến đi lên đến khi thua mới thôi. Đương nhiên nếu có thể đấu thắng đến trận thứ mười thì người đó có thể thuận lợi đứng trên đỉnh, trở thành 'Vương' của học viện đồng quân trung tâm.

Đương nhiên đây là chuyện của ngày mai, nhưng hôm nay, trong lòng của những đứa trẻ năm nhất đều biết người chân chính đứng đầu của bọn họ là ai, Lăng Lan vị vua không ngai của học sinh ban 1 năm nhất. Điểm này ngay cả bản thân Tề Long cũng không nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top