Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Ma quỷ xuất chiến


Lăng Lan cẩn thận nhìn một vòng xung quanh, có tổng cộng mười bảy tên cướp đang trông coi, nhưng Lăng Lan đoán chắc bọn cướp sẽ không có chừng này người, nếu không một thôn có hơn mấy trăm thanh niên trai tráng, làm sao có thể dễ dàng chịu trói như vậy, rất có thể những tên còn lại đang lùng sục trong ngôi làng.

Giết mười bảy tên cướp này đối với Lăng Lan không phải chuyện khó, nhưng khó ở chỗ làm sao giết toàn bộ bọn chúng trước khi bọn chúng kịp phản ứng.

Lăng Lan nghĩ một lát rồi quay về chỗ núp với những người đồng hành hồi nãy, đem tình huống trước cổng thôn nói cho bọn họ.

Mọi người đều kinh hoàng sợ hãi, có người thậm chí còn ép cơ thể nhỏ lại cố dấu mình vào chỗ núp, chỉ có cậu thiếu niên là giữ được bình tĩnh, muốn quay trở về cứu người thân.

Thấy cậu thiếu niên trẻ kiên trì cùng nhiệt huyết, cố gắng thuyết phục những người khác, mọi người cũng dần dần bình tĩnh, quyết tâm đi cứu người. Đương nhiên bọn họ biết rõ, không có Lăng Lan giúp đỡ thì những việc họ làm chỉ là uổng công, ánh mắt mọi người không tự chủ mà tập trung về phía Lăng Lan, chỉ có ánh mắt của cậu thiếu niên hiện lên vẻ xin lỗi, có lẽ cậu cũng chỉ có ý tốt khi mời Lăng Lan về thôn trang của mình, không cần phải lưu lạc một mình nữa, nhưng cuối cùng lại lâm vào tình trạng nguy hiểm này.

Lăng Lan vốn muốn những người này phối hợp, hấp dẫn sự chú ý của những tên cướp đang đứng trước cổng thôn nên cũng không từ chối, đồng ý theo bọn họ về thôn, sau đó nói kế hoạch của cô.

Có lẽ vì tất cả mọi người đều có thứ muốn bảo vệ nên dù kế hoạch của Lăng Lan rất có thể khiến bọn họ mất mạng nhưng không có một ai lùi bước hoặc phản đối, bọn họ quyết tâm thực hiện kế hoạch của Lăng Lan.

Nhìn tinh thần phấn chấn, hăng hái của bọn họ, hoàn toàn khác với hình ảnh bi thảm khi bị đuổi giết lúc nãy, Lăng Lan hiểu ra, con người cho dù yếu tới mức nào nhưng một khi có thứ cần bảo vệ thì có thể làm bất cứ chuyện gì, giống như bây giờ, bọn họ không còn ích kỷ như lúc đầu nữa.

Lăng Lan mang theo bọn họ đi tới khe núi trước cửa thôn, còn cô thì yên lặng đi vào rồi ẩn núp bên trong, vì thân thể nhỏ bé cho nên dù trong thôn không có thứ gì có thể ẩn núp, Lăng Lan vẫn có thể giấu mình.

Sau khi ẩn mình xong Lăng Lan liền ra hiệu cho những người đang đứng chỗ khe núi.

Đám người đó sau khi nhận được tín hiệu liền đứng lên, giơ những thứ như đá, cây gỗ làm vũ khí lao ra ngoài.

"Lũ sát nhân, tao giết chúng mày!" Tất cả mọi người cùng kêu lên.

Hành động của những người bên này khiến cho những người đang ở trước cổng thôn chú ý, bọn họ có những cảm xúc khác nhau.

Bọn cướp nhìn những người đang lao tới, tay chỉ cầm những thứ tạp nham như đá, củi thì cười rộ lên, vừa khinh thường vừa vui vẻ vì có thêm con mồi tự động đưa tới cửa.

Còn những người bị bắt trói dưới đất thì hoảng sợ hô to: "Chạy đi, đừng tới đây!"

Lúc này, người có thể trốn được thì hãy trốn đi.

Trong số mười bảy tên có một tên thủ lĩnh, hắn ra lệnh cho 10 đàn em lao ra bắt những người lao tới kia.

Lăng Lan bình tĩnh nhìn mười tên đi về phía những người đang lao tới, những người đó theo kế hoạch liền lùi bước, quay đầu bỏ chạy, động tác này của bọn họ khiến cho mười tên cướp kia cười điên cuồng, tiếp tục lao lên.

Bảy tên còn lại cũng không dừng trò chơi giết người của mình, tên thủ lĩnh ra lệnh cho đàn em lôi người phụ nữ vừa nãy hô "Chạy đi" ra, lần này bọn chúng thay đổi phương thức, không hành hạ người phụ nữ đó mà chuyển mục tiêu sang bé gái mới 3,4 tuổi nằm trong lòng người phụ nữ.

Hai tên đàn em lao ra đem người phụ nữ đè xuống, sau đó cướp đứa trẻ ra, mặc kệ tiếng khóc thảm thiết của đứa trẻ và người phụ nữ, chúng lôi cô bé tới gốc đại thụ trước cổng thôn, trói lại, mà lúc này gốc cây quen thuộc đã tràn ngập máu, vô số xác người dân vô tội nằm ở đó.

Người phụ nữ bị mất con thấy thế thì triệt để điên cuồng, bà ấy không chút do dự lao tới, tuy rằng hai tay bị trói ở phía sau nhưng vẫn hung ác cắn tay tên cướp đang giữ con mình. Để con gái có một con đường sống, cho dù mất mạng cũng không là gì, tình yêu thương của người mẹ bộc phát khiến trái tim Lăng Lan run rẩy, có chút đau đớn.

Không gian học tập chết tiệt, vì sao lại để cô nhìn thấy cảnh này chứ, Lăng Lan xém chút không giữ được tỉnh táo, lao ra tàn sát hết đám cặn bã này.

Người phụ nữ biết hành động của mình chỉ vô dụng, con gái bà rồi cũng không tránh khỏi cái chết nhưng bà vẫn không muốn buông tha, siết chặt răng cắn tên cướp đang giữ con mình.

Cho dù bản thân bị người đó đánh tàn bạo, cho dù máu không ngừng trào ra đau đớn lan khắp cơ thể, cho dù một giây tiếp theo bà có thể chết nhưng bà biết nếu bà nhả ra thì con gái nhất định sẽ mất mạng, bà tuyệt đối không muốn nhìn cảnh con gái chết ngay trước mặt mình.

Đứa trẻ nhìn thấy mẹ bị đánh máu chảy khắp người chỉ có thể sợ hãi khóc kêu: "Mẹ, mẹ..."

Hình ảnh chật vật của đồng bọn khiến cho những tên đứng xung quanh cười sặc sụa, chúng không có cái gọi là tình nghĩa, không ai tới giúp tên kia, ngay cả tên thủ lĩnh cũng ngồi cười vui vẻ.

Lúc này Lăng Lan thừa cơ vọt ra phía sau bọn chúng, bắt đầu lộ ra răng nanh của mình.

"Giết đàn bà nhiều quá khiến tao cũng ngấy rồi, có thể giết trẻ con sẽ khiến tao hưng phấn lên một chút."

Tên thủ lĩnh bảo đàn em ra trói đứa trẻ đang khóc kia lại.

Ngay lúc này Lăng Lan ra tay, cô đá một hòn đá nhỏ về phía tên đang chuẩn bị trói đứa trẻ vào gốc cây, con mình thì lao về phía tên cầm thú đang đánh người phụ nữ.

Một tiếng động nặng nề vang lên, tên đang trói bé gái trực tiếp nằm xuống đất, máu văng lên người cô bé đang khóc lóc kia.

Khi lao tới vị trí của tên cầm thú kia, hàn quang trong tay chợt lóe, yếu hầu của tên đó đứt ra, máu văng lên người phụ nữ vừa bị hắn đánh đập. Hắn ngã xuống.

Sau khi thành công giết tên đầu tiên, Lăng Lan cũng không dừng bước, nhân lúc những tên xung quanh chưa kịp phản ứng cô liền vận hết tốc lực, lướt một vòng. Bốn tên đàn em bị giải quyết trong nháy mắt. Lúc này cô lao về phía người thủ lĩnh kia.

Tên thủ lĩnh không thể nghi ngờ chính là người mạnh nhất trong đám cướp, hắn nhanh chóng phát hiện đàn em bị tiêu diệt nhanh chóng, tất cả đều cắt yết hầu, hắn theo bản năng đưa tay lên che cổ như một cách bảo vệ mình.

Nhưng, giấc mộng là tốt đẹp mà hiện thực thì tàn khốc. Lăng Lan làm sao có thể để hắn có cơ hội như vậy? Nếu không cô cũng không phải mất công dụ một phần thủ hạ của hắn đi, cô không muốn bọn chúng có cơ hội gọi đồng bọn.

Tên đầu lĩnh lập tức muốn hô to, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đâm xuyên qua bàn tay mình, rồi đi sau đó đâm sâu qua yết hầu, bởi vì tốc độ quá nhanh nên hắn chẳng thấy đau gì cả, hắn nghĩ sẽ đau lắm nhưng tới chết hẳn cũng không cảm giác được gì.

Con dao trong tay không chút lưu tình đâm vào yết hầu đối phương, đem thanh âm đứt đoạn nơi yết hầu, Lăng Lan thậm chí còn nghe được một tiếng ư ử nhỏ vang lên từ chỗ sâu trong yết hầu của đối phương.

"Các ngươi đáng chết." Lăng Lan lạnh lùng nói một câu rồi rút dao găm ra. Tên thủ lĩnh mở to hai mắt ngửa người ra ngã xuống đất.

Lăng Lan không chần chờ, cô nhanh chóng lao về phía khe núi, cô vẫn nhớ có người đang chờ cô đến cứu viện, còn có mười tên đang chờ cô thanh lý.

Lăng Lan mới ra khỏi cổng thôn không xa thì liền thấy đoàn người kia, thời gian để Lăng Lan giết 7 người kia thật sự quá ngắn cho nên những người nãy vẫn chưa chạy xa.

Lăng Lan lúc này không còn băn khoăn gì, rất nhanh ra tay giải quyết hết, những người làm mồi này cơ bản cũng không gặp chuyện gì, chỉ có một người trong lúc chạy trốn không cẩn thận bị ngã, nhưng cũng không quá nặng.

Mọi người cùng nhau quay về lại thôn trang, giải cứu những người bị trói, sau khi hỏi thông tin, bọn họ mới biết đám cường đạo này là từ phụ cận tới, chúng không chỉ có chừng đó người, còn có rất nhiều người đang ở trong làng lùng sục bắt người, tình hình vô cùng nguy cấp.

Lại một lần nữa Lăng Lan trở thành tiêu điểm của mọi người, cô nhanh chóng phân phó mọi người đi tìm chỗ trốn rồi một mình đi vào trong thôn thăm dò.

Dưới ánh mắt cảm kích của mọi người, Lăng Lan chạy vào thôn trang. Cô làm như vậy không phải thương cho người dân mà cô làm vậy chỉ vì sự tức giận trong lòng, cô muốn giết sạch đám người không bằng cầm thú đó, việc cứu giúp người khác chỉ thuận tiện mà thôi.


Lăng Lan không có ý muốn trở thành đấng cứu thế, cô chỉ hy vọng trên thế giới này không còn những kẻ không bằng cầm thú này nữa.

"Tôi chính là tôi, sống vì trái tim mình." Lăng Lan tạm thời quên đi nhiệm vụ, muốn điên cuồng một lần, giải phóng con quỷ vẫn luôn bị cô giam cầm bấy lâu.

Đúng vậy, dưới sự tra tấn của Ngũ hào, nhân cách của Lăng Lan đã bị phân ra, có một lúc cô thậm chí không thể khống chế được mình, trở thành một con quỷ chuyên đi lấy mạng người khác.

Nhìn một đám cầm thú đội lốt người...đây là thời gian thích hợp làm cho ma quỷ hồi sinh.

Vẻ điên cuồng trong mắt Lăng Lan ngày càng nồng đậm, chỉ là sự điên cuồng này đã được che dấu vô cùng cẩn thận, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top