Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần I: Xuyên, cố gắng sống sót

Chương 1: Đã chết:

Lăng Lan đã chết!

Cô phiêu phù trong không trung quan sát những sự tình phát sinh trên chính cơ thể mình, cô liền biết cô đã chết.

Cô thế nhưng có thể xuyên thấu qua kiên cố vách tường, thấy được trong phòng chăm sóc đặc biệt cha mẹ đang rơi lệ , cũng nhìn đến đệ đệ biểu tình trầm trọng, nhưng lúc không có người chú ý lại nhẹ thở ra một hơi, tựa hồ như đang giải toả áp lực.

Lăng Lan đối với sự việc này cũng không buồn rầu gì cả, nàng rất rõ ràng nàng đã liên lụy gia đình suốt 24 năm, thiếu chút nữa đem cái gia đình không giàu có gì cho cam này suy sụp theo mình. Nếu không phải bởi vì chứng bệnh của nàng quá mức kỳ lạ, có tính nghiên cứu, được đến quốc gia miễn phí dược liệu điều trị, có lẽ cô sớm tại mười mấy năm trước bị bệnh tật bủa vây mà cùng thế giới này cáo biệt.

Bất quá liền tính là kéo dài, cô vẫn như cũ không trốn được cái chết, chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai nhân loại thật sự có linh hồn.

Cô nhìn nhìn một mảnh bầu trời đêm đen mịt, thiên mã hành không* mà nghĩ, thế giới này có thể hay không có đầu trâu mặt ngựa, lại hoặc là như manga anime Tử Thần như vậy, đột nhiên ra tới một cái tự xưng Tử Thần người đem chính mình dẫn vào Tử Thần giới?
* Thiên mã hành không: lang thang, lơ lửng không có mục đích.

Cô đột nhiên cười, tự giễu chính mình ở trên giường bệnh nhàn rỗi không có việc gì làm, lại xem sách báo, manga, anime linh tinh. Tử Thần gì đó toàn trong phim sách Nhật Bản, sao có thể ở Trung Quốc , có lẽ quỷ đầu trâu mặt ngựa sẽ có xác suất xuất hiện cao một chút, cũng có lẽ tiểu quỷ ăn mặc cổ trang đen ngòm dữ tợn?

"Ngu ngốc! Nhân loại làm gì có linh hồn, đây là tinh thần thể của cô , nếu không trở lại, cô liền thật sự sẽ tiêu tán ở trong thế giới này trở thành một năng lượng nhỏ bé thôi".

Một giọng nói trẻ thơ non nớt nổ vang bên tai Lăng Lan, cái khẩu khí kia tuyệt đối là vẻ khẩn trương cùng tức giận.

Không đợi Lăng Lan đặt câu hỏi, cô liền cảm giác được chính mình tựa hồ bị một cổ năng lượng thật lớn túm chặt ra sức kéo đi, sau đó thần trí bắt đầu mơ hồ, cuối cùng trước khi cô hôn mê, Lăng Lan lại tựa hồ nghe thấy cái giọng trẻ con non nớt kia hoan hô:

"Rốt cuộc cũng đuổi kịp, ta còn tưởng rằng ký chủ của ta sẽ không cứu được chứ."

Cùng lúc đó, cả bệnh viện quốc gia nổi tiếng nơi chạy chữa cho cô rơi vào một mảnh bóng tối, theo sau, toàn bộ thủ đô thậm chí xung quanh mấy cái tỉnh khu thành thị cũng lâm vào trong bóng tối.

Tuyệt đối sẽ không thể nào có trường hợp trùng hợp một diện tích lớn như thế gồm thủ đô cùng nhiều tỉnh thành bị cắt điện cùng lúc được nhưng phá lệ đã xảy ra sự kiện cắt điện tập thể này làm cho bầu trời đêm an tĩnh nháy mắt trở lên xôn xao.

Còn tốt là, cắt điện thời gian không dài, chỉ có ba phút. Sở hữu thành thị cũng mau chóng khôi phục bình thường, chỉ có công tỷ điện lực quốc gia một mảnh ồ lên, bởi vì tại đây ba phút, nơi cung cấp điện lực cho cả thành thị thế nhưng thần bí biến mất, thật giống như công ty điện lực tại đây ba phút trước căn bản không có phát điện vậy , nhưng sự thật, cơ sở số liệu cho thấy, ba phút thời gian, bọn họ phát ra điện lực đâu chỉ mất triệu tỷ, so với trước đây có nhiều chứ không có ít hơn.

Chuyện này nhanh chóng được cục an ninh tiếp nhận, cận thận truy xét mấy tháng, cuối cùng đành thông báo ra đại chúng là, máy tính hệ thống giám sát bị hack, bóp méo tin tức, gián đoạn phát ra, cho nên mới xuất hiện sự kiện cắt điện cả thủ đô cùng các tỉnh thành khác xung quanh a. Cứ như vậy, sự kiện cắt điện diện rộng làm huyên náo đại chúng dần dần đi vào quên lãng.

Mà cuối cùng trong hồ sơ tuyệt mật an ninh quốc gia kết quả điều tra viết rằng : Hiện tượng không thể giải thích được, điện lực tự động biến mất, thật giống như là kiệt tác của thần!



Lịch Nhật Nguyệt năm 4731:

Cảng Thiên hà tinh cầu An Tháp, tất cả chiến sĩ tiên phong đang xếp hàng phía trước tàu vũ trụ chuẩn bị vào trong chiến hạm. Ở phía trước mẫu hạm chỉ huy nơi dành cho sĩ quan chỉ huy cao cấp, có một đôi uyên ương đang tay trong tay, dặn dò lẫn nhau trước khi đi

"Lăng Tiêu, anh nhất định phải sống trở về." Lam Lạc Phượng giương đôi mắt ngập nước, khẩn cầu nói.

Lăng Tiêu gật đầu, anh không nghĩ tới mới thành hôn chưa đầy hai tháng, liền phải nhận nhiệm vụ ra chiến trường, nhưng giặc hung hăng càn quấy, tổ quốc lâm nguy, không chấp nhận anh thoái trí lúc này.

"Trong nhà hết thảy đều dựa vào em ."

Sắp tới giờ xuất chinh, Lăng Tiêu càng cảm thấy có lỗi với người vợ mới cưới này của mình, một khi anh xuất chinh, những việc phiền phức trong gia tộc đành phải để lại cho người con gái liễu yếu đào tơ này gánh vác một mình, không biết cô ấy có thể chống đỡ nổi với đám người tham lam đó không? Anh không an tâm một chút nào.

Lam Lạc Phượng hốc mắt phiến hồng, kiên định nói: "Yên tâm, Lăng Tiêu, em sẽ chiếu cố tốt nhà của chúng ta." Cô đặt tay Lăng Tiêu lên bụng mình, xấu hổ nói:

"Đợi hơn tám tháng nữa, anh liền phải làm ba rồi."

"Chúng ta có con rồi ư? Thật tốt quá."

Lăng Tiêu bị tin vui này làm cho chấn động cười ngốc, mừng như điên mà bế vợ mình lên quay vài vòng, cười vang.

Lam Lạc Phượng vội vàng ôm lấy Lăng Tiêu, cũng không có ngăn hành động vui mừng của anh. Hồi lâu, Lăng Tiêu mới đặt Lam Lạc Phượng xuống, đem nàng ôm chặt lấy, nói:

"Lạc Phượng, cảm ơn em!"

"Cảm ơn cái gì? Em là vợ của anh, mà đứa nhỏ...... Cũng là điều em chờ mong từ lâu." Lam Lạc Phượng dịu dàng sờ bụng mình, trong lòng không cầm được vui sướng mà hỏi:

"Em muốn hỏi anh, về sau muốn gọi con là gì đây?"

Lăng Tiêu nghe vậy bắt đầu nghiêm túc suy xét, anh nhìn khuân mặt không giấu nổi niềm vui của vợ mình, linh quang chợt lóe nói:

"Anh quyết định rồi, mặc kệ là nam hay nữ, con của chúng ta đều gọi là Lăng Lan! Đây là con anh và em, sẽ mang họ của hai chúng ta."

Trong nhà Lam Lạc Phượng cũng chỉ có cô là con gái duy nhất, nếu đặt cái tên này có thể sẽ khiến cô vợ nhỏ của mình vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên, Lam Lạc Phượng rất vui, cô đột nhiên gật đầu nói: "Ừm, nghe anh." Vô hình chung cũng không ngăn được nước mắt của cô rơi xuống, làm Lăng Tiêu luống cuống, chỉ có thể khẩn trương giúp cô lau nước mắt.

Vào lúc này, âm thanh thông báo chuẩn bị khởi hành vang lên, Lam Lạc Phượng nhanh chóng thu thập tâm tình, tự mình lau khô nước mắt, cười nói:

"Lăng Tiêu, chuyện anh hứa với em nhất định phải làm được, em cùng Lăng Lan chờ anh trở về."

Lăng Tiêu gật đầu dứt khoát: "Điều anh đã hứa nhất định làm được."

Cứ như vậy Lăng Tiêu mang theo mong đợi đứa con chưa chào đời mà rời đi, còn Lam Lạc Phượng hai mắt đẫm lệ bước nhỏ lên mà nhìn theo mẫu hạm chỉ huy. Thực mau cửa mẫu hạm chỉ huy khởi động đóng lại, ở cảng hàng không hạ chỉ thị, tàu rời giá đỡ, dần dần rời cảng sao An Tháp, dẫn theo vô số chiến hạm, hướng chỗ sâu vũ trụ mà bay đi.

Mà trong lúc này, những người chăm chú nhìn theo mẫu hạm rời cảng không phát hiện, bởi vì vô số chiến hạm cùng khởi động xuất phát, làm cho bầu trời khẽ chấn động vì chịu một cỗ năng lượng khổng lồ, khiến cho không gian bắt đầu vặn vẹo. Nơi mắt thường không nhìn thấy xuất hiện một chấm sáng, lấy vận tốc ánh sáng hướng sao An Tháp mà bay tới

Còn ở trung tâm, Lam Lạc Phượng đột nhiên cảm giác bụng bất thường, nàng không tự chủ được mà kinh hô một tiếng, theo bản năng che bụng lại, cái này làm cho Tần quản gia vốn đang đứng bất động bên cạnh cũng khẩn trương theo.

"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ."

Lam Lạc Phượng nheo mắt cảm nhận thân thể, phát hiện không có vấn đề gì, lúc này mới thả lỏng trả lời:

"Tần thúc, không có việc gì, phỏng chừng là do vừa nãy tâm tình tôi quá kích động thôi."

Lăng Tần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

"Thiếu phu nhân, tôi thấy thiếu gia cũng rời khỏi không phận rồi, chúng ta cũng nên về nhà trước thôi, nơi này quá mức ồn ào, chỉ sợ đối với thân thể thiếu phu nhân không có lợi."

Lam Lạc Phượng cũng không phải người ngoan cố, cô biết Lăng Tần lo lắng cho mình, vì thế cô gật đầu nói: "Nghe theo Tần thúc."

Hai người mau chóng ngồi lên xe bay rời cảng hàng không, về nhà.

P/s: Mình lần đầu biên soạn truyện, có gì chưa được trôi chảy mong mọi người đóng góp······

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top