Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể bạn chưa biết~

Phấn: fan \ Hắc: antifan

Hoa Thần Vũ vừa định mở ra quang não nhìn xem thì tàu bay đã tới trước cổng học viện, hắn đành nén xuống nghi vấn theo dòng người bước xuống. Nào ngờ trong lúc chen lấn hắn vô tình đẫm lên chân ai đó.

"Chết tiệt! Ngươi mau đứng lại!"

Giọng nói bực bội của người kia lập tức vang lên. Hoa Thần Vũ chẳng thể làm gì hơn là xin lỗi, thầm nghĩ hôm nay quả thật đen đuổi.

"Đồng học, lúc nãy chen lấn, chân ta trụ không vững mới vô tình đẫm trúng ngươi. Thành thật xin lỗi. "

Đan Lân tiến lên trước mặt Hoa Thần Vũ, hùng hổ chỉ tay vào đôi giày: "Ngươi biết đôi giày này ta tốn bao nhiêu tiền mới mua được không? Xin lỗi là xong sao?"

Hoa Thần Vũ nghe đến tiền, cả người liền cảm thấy không khỏe, âm thầm vái trời tên này đừng bắt đền.

Hắn nhẹ giọng nói: "Đồng học, ngươi đừng nóng giận."

Đan Lân hiện tại vô cùng bực mình, cảm thấy người khác cùng hắn nói chuyện lại đeo khẩu trang là không tôn trọng hắn. Không nghĩ ngợi nhiều trực tiếp giơ tay giật lấy khẩu trang của Hoa Thần Vũ: "Cùng ta xin lỗi còn dám đeo khẩu trang. Ngươi... Ngươi?"

Bỗng nhiên bị mạnh bạo giật lấy khẩu trang, Hoa Thần Vũ không kịp tránh né, trơ mắt nhìn khẩu trang bị tháo xuống. Phản ứng có điều kiện giơ tay xoa xoa lỗ tai sưng đỏ vì bị đây khẩu trang cứa trúng, nước mắt sinh lí cũng không tự chủ được chảy ra.

Thằng ml này, có cần giựt mạnh vậy không? Đâu chết ta!

Hắn chớp chớp đôi mắt ngập nước, tức giận nhìn Đan Lâm. Mà y thì hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy.

"Ngươi bị điên à. Đôi giày này bao nhiêu tiền, ta trả. Bây giờ thì tránh đường!"

Hùng hổ nói xong, Hoa Thần Vũ xoay người bước vào học viện, trước khi đi còn không quên giẫm thêm mấy cái cho bỏ tức. Chỉ là vừa xoay người, hắn liền thấy một đám đông tụ tập nhìn chằm chằm bọn họ từ bao giờ. Lạ thay, hắn vừa bước lên, đám người tự động tách ra thành một con đường cho hắn đi qua.

Mò mẫm theo kí ức của nguyên chủ, cuối cùng Hoa Thần Vũ cũng tìm đến phòng học, thuần thục tìm đến vị trí của mình nằm gục xuống bàn. Căn bản bỏ qua một đám người đang âm thầm bám theo,bỏ qua ánh mắt sùng bái, si mê, ghen tị, ngưỡng mộ,..., thay nhau bắn tới, bỏ qua luôn cả quang não trên tay họ.

Chỉ có hệ thống mới biết được Hoa Thần Vũ đang nghĩ gì lúc này.

"Chủ nhân, ngươi đừng lo. Ta kiểm tra rồi. Đôi giày kia giá một trăm chín mươi chín tinh tệ. Ngươi chỉ cần bán bốn quả tinh hạch cấp một liền có thể thu về hai trăm tinh tệ. Dư sức trả hắn a."

Hoa Thần Vũ thở dài. Giá đôi giày đó còn nhiều hơn gia tài hiện tại của hắn. Đúng là cái miệng hại cái thân a. Nếu tên kia đòi hắn trả liền, hắn chỉ có nước đào hố chui xuống cho đỡ nhục. May là nhanh chân chạy thoát...

" Vị bạn học này... "

Đang tự nhủ học xong liền về nhà luyện tinh thạch sớm ngày trả nợ, Hoa Thần Vũ nghe một giọng nói ngượng ngùng vang lên trên đỉnh đầu hắn.

Hoa Thần Vĩ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn vị á thú trước mặt, ôn nhu hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

Khoảng cách gần nói chuyện với thư thần thế này, Dương Nhật Minh có chút chịu không nổi. Hắn lấy hết can đảm hỏi: "Ngươi là học sinh mới sao? Đây là bình thường ban, ngươi chắc chắn mình không đi nhầm lớp sao?"

Hoa Thần Vũ lập tức hiểu ra, không quanh co dài dòng thẳng thắn nói: "Ta là Hoa Thần Vũ."

Bom nguyên tử nổ cũng không có sức công phá bằng câu nói này của Hoa Thần Vũ. Mọi người đồng thoạt há hốc mồm không tin tưởng.

"Không thể nào..."

"Hoa Thần Vũ sao có thể là thư thần..."

"Ta không tin... "

Ngay thời điểm mọi người còn đang hoang mang thì tín hiệu vào học bỗng nhiên vang lên. Cả đám như rô bốt lập trình sẵn chạy về lớp nhưng ánh mắt vẫn tràm đầy nghi hoặc.

Rất nhanh, lão sư bước vào như đã ở đó từ trước, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý dán chặt lên Hoa Thần Vũ từ đầu buổi đến khi giải lao.

Hoa Thần Vũ lần đầu bị thú nhân nhìn chằm chằm có chút khó chịu. E cấp tinh cầu giống cái đếm trên đầu ngón tay tay nên không thể sắp xếp riêng một giống cái dạy dỗ giống cái mà để giống cái học chung cùng á thú nhân, thú nhân, lão sư cũng pha trộn nhiều giới . Học viên chỉ có thể tận lực quan tâm hơn mà thôi.

Nhưng những tinh cầu D cấp trở lên giống cái sẽ được xếp lớp riêng, thậm chí có trường riêng. Để tránh đi đám thú nhân như hổ đói ngày nào cũng đeo bám làm phiền, ảnh hưởng việc tu luyện.

Vừa đến giờ giải lao, Hoa Thần Vũ liền tiến lên cùng lão sư nói chuyện chuyển ban.

"Ngươi muốn chuyển ban?"

Hoa Thần Vũ gật đầu:"Đúng vậy, lão sư."

Mộ Dung Cảnh lấy làm lạ nhìn Hoa Thần Vũ: "Ngươi muốn chuyển ban gì? Âm nhạc hay diễn xuất?"

Hoa Thần Vũ lắc đầu: "Đều không phải, là tinh luyện ban."

Mộ Dung Cảnh dùng quang não mở ra tài liệu về Hoa Thần Vũ, ung dung đọc lên: "Thể chất e cấp, tinh thần lực e cấp. Ngươi chắc chắn mình vào được tinh luyện ban?"

Hoa Thần Vũ mặt không đổi sắc nói dối: "Đó là ta mười sáu năm trước, không phải của hiện tại."

Nói xong hắn không quên phóng thích mười tia tinh thần lực xem như bằng chứng.

Mộ Dung Cảnh là thú nhân gien cấp d+, tinh thần lực cũng chỉ có e làm sao chịu nổi uy áp của mười tia tinh thần lực. Ngay tức khắc hắn bị ép đến khó thở, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hoa Thần Vũ.

Nếu đổi thành năm mươi tia, đến cả đứng hắn cũng không làm nổi.  Đây là từ trong linh hồn chèn ép, kẻ yếu cúi đầu trước kẻ mạnh, kẻ mạnh cúi đầu trước vương giả.

Ngay khi được trả lại tự do, Mộ Dung Cảnh lập tức mời Hoa Thần Vũ đến phòng hiệu trưởng bàn về việc chuyển ban, bỏ lại sau lưng những ánh mắt tò mò đến từ xung quanh.

Hắn chỉ là lão sư ban bình thường, quyền lực có hạn. Hơn nữa việc xuất hiện giống cái có thiên phú tinh thần lực không phải là chuyện nhỏ.

Hai người vừa đi, cả lớp học lại nháo nhào bàn luận.

"Không phải gien của hắn rất kém sao?"

"Xưa nay vẻ ngoài cùng gien đều là tỉ lệ thuận a!"

"Hiện tại xuất hiện ngoại lệ. Với vẻ ngoài đó, hàng tá thú nhân phải điên đảo vì hắn."

"Á thú cũng không ngoại lệ. Ban nãy hắn nhìn ta một cái, tim ta đập nhanh muốn chết, máu mũi đều sắp chảy ra."

"Tim ta cũng rung lắc dữ dội. A a a Không ngờ thư thần cắt tóc liền dễ nhìn như vậy. Ta cũng muốn thử!"

"Ngươi ở đó mà mơ đi."

Cứ như thế, Hoa Thần Vũ liền thu vào tay hai mươi nhan phấn đầu tiên. Nhưng phấn có thì hắc cũng có.

Ngay thời điểm mọi người đang vui vẻ thảo luận, một giọng nói không mấy dễ chịu lại vang lên.

Liệt Hỏa khoanh tay trước ngực, hất mặt khinh thường nhìn về phía cửa: "Hừ, mỹ mạo thì thế nào? Phế vật vẫn là phế vật. Còn mong trèo cao đeo bám Thẩm thiếu gia."

Tiếng thảo luận liền im bặt, mọi ánh mắt đều tập trung về phía nguồn âm.

Lúc này mấy cá nhân vốn im lặng nhanh chóng đứng ra nói theo Liệt Hỏa.

"Tôn một phế vật làm thư thần. Não úng cả lũ rồi."

"Sắc đẹp có thể tinh luyện tinh hạch sao? Có thể dựng dục sao? Có thể giúp đỡ Thẩm thiếu gia sao?"

"Quả thực là bình bông di động. Ngắm chán liền bỏ, không có tí giá trị."

Lời quá tiếng lại không hợp tại, lần khai chiến đầu tiên của phấn và hắc nhanh chóng nổ ra.

Dương Nhật Minh, trưởng nhóm fanclub lập tức dizz trở về: "Đây là yêu, là kết bầu bạn. Không phải mua bán mà cần tính đến lợi ích!! ."

Liệt Hỏa cười lạnh: "Tìm bầu bạn là để san sẻ chứ không phải làm gánh nặng. Loại tình cảm yêu bằng mắt của các ngươi duy trì được bao lâu?"

Cả đám nhan phấn bị nói cho cứng họng.

Hiện trạng lớp học nói lên hiện trạng của cả học viện hiện tại, chia làm hai phe. Một phe là nhan phấn cùng một phe là hắc tử.

Xét về số lượng, nhan phấn chiếm phần lớn nhưng khi cãi nhau, nhan phấn vẫn luôn rơi vào phế bị động. Bởi Hoa Thần Vũ trước đây thật sự quá phế, muốn biện hộ cũng biện không nổi.

Mà lúc này, Hoa Thần Vũ đã đang đứng trước bàn hiệu trưởng.

~~~~~~~~~~~~~~
Lịch ra chap mới: 7 vote 3 comment

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top