Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107

"Anh tới đúng lúc, giúp tôi kéo khóa một chút." Diệp Vân Linh đi qua, trực tiếp quay người làm lộ mảnh da trắng như tuyết sau lưng.
Đồng tử Lục Mặc co lại.
Lúc này lại có tiếng bước chân lên tầng, nghe tiếng chắc là Đức thúc.
Lục Mặc im lặng kéo Diệp Vân Linh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Diệp Vân Linh, "Làm sao vậy?"
Lục Mặc đáp, "Tôi thấy bộ này của cô không đẹp lắm, hay là đổi bộ khác?"
Diệp Vân Linh đứng soi trước gương, "Xấu sao? Tôi thấy rất đẹp a." Khi nói lời này cô cũng không suy nghĩ nhiều, chủ yếu do cô đã ở tận thế hơn 10 năm, không có nhiều thẩm mỹ, ngày thường mặc đồ thoải mái là chính.
Lục Mặc, "Đúng."
Diệp Vân Linh, "Không sao, dù sao tôi cũng không quan tâm đẹp hay không, chỉ cần dễ hoạt động là được."
So với những bộ khác đều là dài phết đất, cô cảm thấy cái này rất thuận tiện, vạn nhất cần đánh nhau thì còn có thể nhấc chân đạp người ta một cái.
Rốt cuộc thì ai biết được hôm nay sẽ xảy ra việc gì.
Lục Mặc lại đến trước một đống lễ phục, nhìn một chút rồi lấy ra một bộ lễ phục màu trắng, là váy xẻ tà, xẻ đến tận chỗ sườn eo.
Diệp Vân Linh nhìn bộ lễ phục này lại liên tục khen, "Cái này được, rất tự do."
Xẻ tà cao đến như vậy, đánh nhau khẳng định rất dễ dàng.
Lục Mặc lại trực tiếp thả bộ lễ phục kia trở về, cầm lấy một bộ sườn xám màu đen thêu hoa hồng, cổ áo cao tới cổ, tuy có xẻ tà nhưng cũng không quá cao.
"Mặc cái này." Đem bộ lễ phục kia nhét vào lòng Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh cầm trong tay, hỏi, "Anh xác định sẽ đẹp sao?" Sườn xám này nhìn rất chật, không tiện hành động.
Lục Mặc khẳng định nói, "Sườn xám đoan trang."
Tốt xấu cũng phải cho hắn một ít mặt mũi, Diệp Vân Linh cầm lấy chuẩn bị vào thay.
Lục Mặc, "Tôi ở ngoài chờ cô."
Diệp Vân Linh không quá tình nguyện thay quần áo, vừa mặc sườn xám vừa nhìn một loạt giày cao gót, cuối cùng chọn một đôi cao gót màu đen đeo vào.
Vừa mặc vừa nghĩ, váy này thật không thích hợp để đánh nhau.
Lục Mặc đang chờ ở phòng khách, nghe được động tĩnh phía sau.
Xoay người thấy Diệp Vân Linh mặc bộ sườn xám màu đen thêu hoa hồng mình vừa chọn.
Tóc xoăn môi đỏ, còn có sườn xám bó sát hỗ trợ làm cô càng thêm gợi cảm, lại không làm người khác thấy tùy tiện mà ngược lại có cảm giác đẹp đến không thể trèo cao.
"Đẹp, quá đẹp." Đức thúc với thím Vương thấy cảnh này nhịn không được khích lệ.
Ngữ Nịnh ở một bên cũng khen lấy khen để.
Lục Mặc lại nhìn đến nhíu mày.
Diệp Vân Linh thấy vậy, xoay hai vòng trước mặt hắn hỏi, "Sao vậy? Xấu à?"
Lục Mặc nói, "Không có gì. Thời tiết lạnh, hay là cô khoác thêm cái áo đi."
Diệp Vân linh nhìn thời tiết bên ngoài lên đến 40 độ, hỏi, "Anh nghiêm túc?"
Đức thúc hơi cúi đầu nhịn cười, bả vai lại run đến lợi hại.
Thím Vương lại không cố kỵ nhiều như vậy, trực tiếp bật cười.
Lục Mặc liếc bọn họ một cái, hai người rất nhanh liền thu lại, kết quả hắn vừa quay đi, Đức thúc liền cười ra tiếng.
Diệp Vân Linh chỉ coi như Lục Mặc nói đùa, còn đang suy nghĩ người này còn biết nói đùa, chỉ là không hay lắm.
Mặt Lục Mặc cương lại, một lúc sau mới nói, "Đi thôi."
Giữa tháng 7, trời nóng ve kêu.
Trước cửa hội sở cao cấp lại là siêu xe không ngừng.
Hôm nay chủ tịch tập đoàn Lục thị tổ chức tiệc mừng thọ ở đây.
Bố Lục Mặc là Lục Quốc Trí, tuy nói là vẫn đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Lục thị nhưng hầu hết công việc đều đã giao lại cho Lục Mặc, hiện tại chỉ làm một người về hưu nhàn hạ.
Trong nguyên tác cũng không có cốt truyện gì về ông, cũng chỉ có sơ lược qua về tiệc mừng thọ này.
Trong tiểu thuyết đến tên cũng không có, trực tiếp gọi là bố Lục.
Chắc là cũng do cô xuyên vào, cốt truyện tự động bổ sung, cái tên này cũng là do cô uyển chuyển nghe được từ Đức thúc.
Đều nói giàu không quá ba đời, Lục gia lại là từ mười đời trước đều là người giàu có, cho nên tài sản cũng vô cùng khổng lồ.
Trong nguyên tác không nói đến Lục gia giàu như nào nhưng lúc trước cũng có lộ ra là không có nhà ai có thể đọ tiền tài với Lục gia, bao gồm cả nam chủ.
Tham gia tiệc mừng đều phải có thư mời để vào.
Thư mời này cũng không phải ai cũng có.
Lục Quốc Trí cũng không muốn làm lớn, chỉ mời một ít người có quan hệ thân thiết, những người chỉ có quan hệ hợp tác cũng không mời, dù như vậy cũng có không ít người gửi tặng quà cho ông.
Một hàng bốn người Diệp Vân Linh bước vào gây ra động tĩnh không nhỏ.
Lục Ngữ Nịnh hôm nay mặc một bộ váy công chúa, trên đầu đội vương miện kim cương nhỏ, giống như tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Lục Tử Hạo mặc một bộ tây trang màu đen soái khí, khuôn mặt có năm phần giống Lục Mặc kia còn nhỏ tuổi đã bày ra khí tràng của tổng giám đốc bá đạo.
Lục Mặc mặc một bộ tây trang đặt riêng, cắt may vừa vặn ôm trọn thân hình hoàn hảo của hắn, đôi chân thẳng tắp thon dài đúng là hormone biết đi.
Mà Diệp Vân Linh mặc bộ sườn xám màu đen trực tiếp hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lục Quốc Trí bên kia đang nói chuyện phiếm với những người bạn già, vui vẻ trò chuyện cùng vợ gần đây đi du lịch ở đâu, gặp những cái gì hay ho.
Chọc cho những người bạn già hâm mộ, hận những đứa nhỏ trong nhà không có tiền đồ, không thể tiếp nhận sớm trọng trách trong tay bọn họ.
Lúc bọn Lục Mặc đến vẫn là vợ Kha Xuân Phỉ nói cho ông biết.
Lục Mặc dẫn bọn cô ngồi xuống chủ vị, cũng không có chuyện chờ làm khó dễ cô trong tưởng tượng.
Thậm chí Lục lão phu nhân với Lục lão tiên sinh còn rất tốt với cô, giống như thật sự là người một nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top