Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 122

Không hổ là nam chủ trong tiểu thuyết, trí nhớ thật tốt a.
Cô quay đầu hỏi Lục Tử Hạo, "Nhóc không nhớ những món đó sao?"
Theo đạo lý, Lục Tử Hạo trong tiểu thuyết cũng là một tồn tại không kém với nam chủ, không có đạo lý là trí nhớ không bằng a.
Lục Tử Hạo, "Con nhấc không kịp."
Diệp Vân Linh, "Để ta giành, nhóc tới đáp."
Lục Tử Hạo gật đầu.
Thấy Diệp Vân Linh tham gia giơ tay, Diệp Vi Vi cũng không chịu yếu thế.
Nhìn Phương Từ không ngừng đáp đúng, tâm tư Diệp Vi Vi lại nổi lên, không ngừng thúc giục Phương Từ cố lên.
Vốn chỉ là hỏi đáp bình thường mà bị cô làm như đang thi đấu, cô thúc giục làm rối loạn suy nghĩ của Phương Từ, làm bé bỏ qua mất hai món ăn.
Mà những người khác căn bản không có cơ hội trả lời.
Cuối cùng đồ ăn đều chia cho Diệp Vân Linh với Diệp Vi Vi.
Đương nhiên sau khi kết thúc thi đấu hai người đều đẩy thức ăn vào giữa để mọi người cùng ăn.
Chắc cũng do buổi sáng quá mệt mỏi mà vào lúc ăn cơm trưa mọi người chỉ lo ăn mà rất ít nói chuyện.
Ăn cơm trưa xong mọi người theo thường lệ đi nghỉ ngơi một chút.
Lần này tổ tiết mục cũng không để mọi người thi đấu để chọn phòng nữa mà sắp xếp cho mọi người đều ở phòng view biển.
Diệp Vân Linh sau khi đến khách sạn thì mệt đến nằm liệt trên giường, hôm nay lăn lộn quá vất vả rồi.
"Đừng ngủ." Lục Tử Hạo ngay trước khi Diệp Vân Linh nằm xuống gọi cô dậy.
Diệp Vân Linh đang chuẩn bị nằm xuống dựa vào lực eo mạnh mẽ mà đứng dậy, khó hiểu hỏi Lục Tử Hạo, "Nhóc sao vậy? Trên giường có rắn à?"
Lục Tử Hạo nhìn quanh phòng một lần, lại nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.
Lúc này Diệp Vân Linh cũng phản ứng lại, trong phòng chỉ có một cái giường.
Hai tập trước thì một là Diệp Vân Linh ngủ võng hoặc là bọn họ vừa lúc lấy được phòng tổng thống kép.
Diệp Vân Linh ngáp một cái nói, "Việc này thật sự hơi khó."
Mặt Lục Tử Hạo hơi đỏ, bé vốn muốn nói chỉ có một cái giường thì ngủ chung cũng được, nhưng trên người Diệp Vân Linh toàn là cát nên cần tắm một chút rồi hãy lên giường ngủ, như vậy mới sạch sẽ vệ sinh.
Bé vừa định nói thì đã nghe Diệp Vân Linh nói, "Cho nên ta ngủ giường, nhóc ngủ đất đi."
Lục Tử Hạo hé miệng muốn nói chuyện rồi lại khép lại, biểu cảm mơ màng có chút không dám tin.
Có lẽ không thể nghĩ tới là Diệp Vân Linh có thể nói ra để một đứa nhóc như mình nằm ngủ dưới đất.
Diệp Vân Linh cũng nhìn ra được bé đang thắc mắc, lại ngáp một cái nói, "Vùng biển này quá ẩm ướt, tuổi ta lớn rồi, ngủ dưới đất ẩm ướt sẽ bị phong thấp. Nhóc còn nhỏ, có thể chịu được cái tra tấn này."
Lục Tử Hạo tức sôi máu, "Con còn đang lớn, sẽ không cao lên được."
Diệp Vân Linh, "Sẽ không, đến lúc nhóc lớn sẽ rất cao. Dù sao ta cũng ngủ giường, nếu muốn có thể ngủ cùng nhau."
Lục Ngữ Nịnh tiến lên ôm Diệp Vân Linh nói, "Dì Vân đừng vậy mà, dì Vân ngủ với con, hai chúng ta ngủ cùng nhau."
Diệp Vân Linh khiêu khích nhìn Lục Tử Hạo, vẻ mặt rất thiếu đòn.
Diệp Vân Linh cũng chỉ muốn trêu Lục Tử Hạo một chút, từ khi cô thấy trong phòng chỉ có một cái giường đã chuẩn bị tốt ngủ dưới đất.
Chỉ cũng chiếm chút tiện nghi trên miệng, rốt cuộc nếu ngủ dưới đất Lục Tử Hạo sẽ không chịu được lạnh.
Cô đang nghĩ liền thấy Lục Tử Hạo bị mình chọc đến đỏ bừng mặt.
Cô vừa mới khoe khoang xong liền thấy Lục Tử Hạo giây tiếp theo đá giày trực tiếp nhảy lên giường, bò vào trong chăn.
Một lúc sau Diệp Vân Linh mới phản ứng lại, hỏi, "Nhóc không sợ có vi khuẩn à? Không thèm tiêu độc trước à?"
Đáp lại cô là cánh tay thò ra từ trong chăn ném đi cái áo chống nắng.
Diệp Vân Linh, "Nhóc giỏi, nhóc lợi hại."
Vừa trải đệm ra đất vừa cảm thán rốt cuộc tiết mục đã này đã đem một đứa nhỏ ngoan ngoãn thành cái dạng gì.
Nghĩ lại trước khi quen thuộc thì tên nhóc này một bộ dạng không chịu khuất phục, hiện tại lại không còn chút nào.
Lục Ngữ Nịnh cũng không biết nhiều như vậy, thấy Diệp Vân Linh trải đệm dưới sàn liền đến giúp đỡ, "Dì Vân, để con giúp dì. Con ngủ chung với dì."
Diệp Vân Linh, "Đừng, con ngủ trên giường với anh đi."
Tiếng Lục Tử Hạo từ trong chăn truyền ra, "Hai người đều lên giường ngủ."
Diệp Vân Linh dừng động tác trên tay, còn tưởng mình nghe nhầm, "Nhóc nói cái gì?"
Lục Tử Hạo dứt khoát mở chăn ra, ngồi thẳng dậy nói, "Con nói cả hai đều lên giường ngủ đi."
Diệp Vân Linh, "Nhóc muốn ngủ giường mà?"
Lục Tử Hạo bị hỏi lại, hít một hơi, mặt nhỏ phồng như quả cầu.
Người xem thấy một cảnh như vậy đều cười ha ha.
[Lục Tử Hạo, 'Con muốn ngủ với dì, nhưng con không nói.']
[Ý tiểu Lục tổng còn chưa rõ sao, rõ ràng là bảo cả ba người ngủ trên giường cùng nhau.]
[Nhìn tiểu Lục tổng tức thành cá nóc thật đáng yêu. Khuôn mặt kia nhìn rất dễ nắn.]
[Các cô phát hiện ra chưa, tiểu Lục tổng bình thường chưa bao giờ tức giận lại luôn bị Diệp Vân Linh chọc tức.]
[Cặp mẹ con này cũng có tình cảm nhưng không nhiều.]
Diệp Vân Linh bên này dựa vào biểu cảm của Lục Tử Hạo cũng phản ứng lại, "Ngủ cùng nhau?"
Lục Tử Hạo trùm chăn, từ bên trong truyền ra giọng nói rầu rĩ, "Muốn hay không thì tùy."
Diệp Vân Linh bế Lục Ngữ Nịnh lên, tính nằm lên giường, "Ngủ, tất nhiên ngủ."
Có giường không ngủ là đồ ngốc.
Di, từ khi nào mà ta lại hèn mọn như vậy, theo tính cô lúc trước không phải sẽ trực tiếp đá củ cải trên giường xuống đất rồi một mình chiếm lấy giường sao?
Sau khi ôm Lục Ngữ Nịnh lên giường, cô quay lại vừa cầm chăn vừa an ủi.
Haizz, ta là người đẹp tốt bụng, không so đo với một đứa nhóc.
Sau khi ôm chăn lên, Diệp Vân Linh vốn tính một mình một chăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top