Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 149

Hai người Lục Tử Hạo với Lục Ngữ Nịnh tám chín phần là bị bắt cóc rồi.
Hai đứa nhỏ bị bắt cóc trên tay ông, việc này nếu truyền ra ngoài, đừng nói chương trình không thể quay tiếp, sự nghiệp của ông cũng sẽ xong đời.
Diệp Vân Linh bên kia day day huyệt thái dương hơi đau, hồi tưởng lại cốt truyện.
Theo cốt truyện ban đầu thì Lục Tử Hạo với Lục Ngữ Nịnh mãi đến khi quay tập cuối cùng mới bị bắt cóc.
Khi đó Lục Mặc với nguyên chủ cãi nhau rất lớn, tổ tiết mục tính mời chồng của khách mời tham gia tập cuối cùng để tạo kinh hỉ.
Nói là kinh hỉ nhưng trên thực tế đều thông báo từ trước.
Khi đó quan hệ hai người đã trở nên không tốt, Lục Mặc tất nhiên không muốn đi, hơn nữa đã hạ quyết tâm sau khi kết thúc quay chương trình sẽ ly hôn.
Người khác đều có đôi có cặp, Lục Mặc vắng mặt làm nguyên chủ bị toàn mạng chê cười.
Cuộc bắt cóc kia cũng là do nguyên chủ một tay thúc đẩy.
Một là để trả thù Lục Mặc, hai là nghĩ rằng nếu cô có thân phận ân nhân cứu mạng của hai đứa nhỏ thì Lục gia sẽ ngượng không dám đuổi cô đi.
Chỉ là trong lần bắt cóc đó chân Lục Tử Hạo bị thương, dù Lục gia có nhiều tiền thế nào, mời bác sĩ giỏi thế nào cũng chỉ bảo đảm được không ảnh hưởng đến bé đi đường bình thường, chỉ là không thể đi nhanh hay chạy bộ.
Mà Lục Ngữ Nịnh trong lần bắt cóc đó cũng bị thương ở trán mà hủy dung, hơn nữa cũng bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng.
Chuyện lần này đối với hai đứa nhỏ hay Lục gia đều là đả kích rất nghiêm trọng.
Diệp Vân Linh lúc trước cũng từng suy nghĩ qua làm sao để tránh cho đoạn cốt truyện này không xảy ra.
Hiện tại cô cái gì cũng chưa làm mà cốt truyện lại xảy ra trước.
Diệp Vân Linh bắt mình bình tĩnh lại, cô phải bình tĩnh lại mới có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Có người trong tổ tiết mục đề nghị báo cảnh, Diệp Vân Linh lại ngăn cản, "Không thể báo cảnh."
Sự tình còn chưa làm rõ, không thể báo cảnh.
Trong cốt truyện nguyên tác thì chính là báo cảnh xong đã chọc giận bọn bắt cóc, lúc đó bọn họ mới bắt đầu hạ sát thủ với hai đứa nhỏ.
Lúc ấy vẫn là do nguyên chủ kế hoạch, cô tuy không muốn mạng của hai đứa nhỏ lại lựa chọn hợp tác với bọn bắt cóc, sao có thể biết rằng bọn bắt cóc sẽ tin tưởng cô.
Hiện tại bọn bắt cóc tại sao lại bắt cóc trước, chính mình lại không có tham gia phần cốt truyện này.
Diệp Vân Linh duỗi tay nói, "Trả điện thoại cho tôi."
Tần đạo đã sớm cầm điện thoại cô đến, vội đưa điện thoại cho cô, khuyên, "Hay là chúng ta báo cảnh đi."
Diệp Vân Linh giơ cho hắn một động tác yên lặng, vừa lúc điện thoại trong nhà thông qua, là Đức thúc nhận điện thoại.
Diệp Vân Linh nói thẳng, "Đức thúc, Tử Hạo với Ngữ Nịnh bị bắt cóc rồi."
Tay đang cầm điện thoại của Đức thúc run lên, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Diệp Vân Linh lại nói, "Tôi nhớ ông từng nói bên người Tử Hạo với Ngữ Nịnh luôn có người âm thầm bảo vệ."
Đức thúc tay trái cầm điện thoại trong nhà, tay phải lấy điện thoại của mình ấn số nói, "Hiện tại tôi sẽ liên hệ bọn họ, để bọn họ đi tìm ngài."
Đều không cần nói rõ cũng biết những bảo tiêu đó khẳng định không phát hiện Lục Tử Hạo với Lục Ngữ Nịnh bị bắt cóc, đến Đức thúc cũng được cô thông báo mới biết.
Chứng tỏ bọn bắt cóc không kinh động bảo tiêu mà bắt bọn nhỏ đi.
Hai lần trước quay chương trình đều ở trong thôn, lần này quay ở thành thị vùng duyên hải, không có cách nào có người thủ ở mỗi cửa thôn.
Nhưng bảo tiêu cũng dưới tiền đề không ảnh hưởng đến quay chụp mà đi theo.
Có thể bắt cóc bọn nhỏ đi dưới tình huống như vậy cũng không phải người ngốc nghếch.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vân Linh lại gọi cho Lục Mặc.
Tuy biết Đức thúc sẽ báo cho hắn nhưng người bị bắt cóc trên tay mình, Diệp Vân Linh cảm thấy mình phải có trách nhiệm tự mình báo cho hắn.
Lục Mặc sau khi biết Lục Ngữ Nịnh với Lục Tử Hạo bị bắt cóc, tạm dừng hai giây mới nói, "Diệp Vân Linh, tôi trên thương trường đã đắc tội không ít người, đối phương có thể là hướng về tôi mà đến. Tôi biết chuyện này khả năng có quan hệ với cô là không lớn, nhưng tôi hiện tại sẽ có sự trợ giúp của cô."
Diệp Vân Linh không kiên nhẫn nghe những lời này, nói, "Đừng nói với tôi những lời vô dụng này nữa. Người là bị bắt cóc trong tay tôi, tôi nhất định phải cứu bọn nó ra, gọi cho anh là muốn hỏi trên người bọn nó có GPS hay không?"
Lục Mặc, "Có."
Diệp Vân Linh thở một hơi nhẹ nhõm, cô đoán đúng rồi.
Trước kia biết được từ trong miệng của Lục Ngữ Nịnh là Lục Mặc từ nhỏ bảo vệ bé với anh trai vô cùng nghiêm ngặt, có một lần bé ham chơi chuồn ra từ cửa sau trường học rất nhanh đã bị bố bắt được.
Sau đó liền đoán được trên người bọn nó có thiết bị GPS, này chắc là tầng bảo vệ cuối cùng của Lục Mặc với bọn nhỏ đi.
Nhưng không đợi Diệp Vân Linh thả lỏng lại nghe Lục Mặc nói, "Nhưng bên này tôi thấy định vị của hai đứa vẫn như cũ ở chỗ tổ chức lửa trại tối nay."
Đến cả tối nay bọn họ tham gia cái gì cũng biết, xem ra mọi lúc đều quan sát các cô.
Diệp Vân Linh, "Xem ra GPS đã bị bọn họ phát hiện."
Nếu là người còn ở đây thì VJ sẽ không bị đánh ngất.
Trong thời gian nói chuyện thì bảo tiêu cũng đã chạy đến, còn mang đến hai cái vòng cổ ngôi sao với mặt trăng, xem ra GPS được giấu trong đây, chỉ tiếc đã bị phát hiện.
Tần đạo nhìn trận tượng này sợ ngây người, không biết những người này từ đâu đến.
Không lâu sau có người chạy đến bên này lại bị bảo tiêu ngăn lại.
Không nghĩ tới người đến là Tưởng Mỹ Hàm với Dương Diệp, cô ta hơi sốt ruột, Dương Diệp là bị cô túm đến, nói, "Diệp Vân Linh, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Diệp Vân Linh không biết Tưởng Mỹ Hàm đến làm gì nhưng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của cô ấy nên vẫn trước tiên cho cô ấy đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top