Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154

Phương Từ là con vợ trước của Tưởng Đình Sâm, là một cái cản trở, chỉ cần nó còn sống một ngày thì dù cô ta có sinh con ra, người thừa kế cũng không đến phần con của mình.

Người thừa kế Tưởng gia nhất định phải là con của cô ta.

Lúc trước Lục gia đến cầu hôn muốn cưới con gái của Diệp gia, Diệp Vi Vi không phải chưa từng nghĩ đến gả cho Lục Mặc.

Chỉ là nghĩ đến tính tình Lục Mặc lãnh đạm, tìm một người phụ nữ kết hôn chỉ là cần một người vợ duy trì bộ mặt bên ngoài mà thôi.

Hơn nữa Lục Mặc chết còn sớm hơn Tưởng Đình Sâm, cho nên Diệp Vi Vi đời này vẫn muốn gả cho Tưởng Đình Sâm, cô ta đi lấy chồng cũng không muốn làm quả phụ.

Với lại sau khi Lục Mặc chết, tình huống trong Lục gia còn phức tạp hơn, cô ta chưa từng tiếp xúc qua những cái này, không có ưu thế bẩm sinh, còn không bằng tiếp tục gả cho Tưởng Đình Sâm, mọi việc trong tương lai cô ta đều biết trước.

Vốn dĩ mọi chuyện còn đang tiến hành rất thuận lợi, Diệp Vân Linh lại đột nhiên chạy ra phá hủy kế hoạch của cô ta.

Cũng may cái người đàn bà đáng ghét này sắp biến mất rồi.

Lại lần nữa cầm ảnh thưởng thức bộ dáng thống khổ kia của Diệp Vân Linh, tinh thần với thể xác lại vui sướng thêm vài phần.

Phương Từ bên kia đang mò theo tường đi lên, chắc vì đang trên biển với đã trói bọn nó nên bọn bắt cóc khá thả lỏng cảnh giác với bọn nó.

Tầng mà bọn nó bị nhốt này đến cả một người canh cửa cũng không có.

Lần theo cầu thang đi lên, bậc thang này mỗi bước đều dễ phát ra tiếng vang.

Vì tận lực không phát ra tiếng, Phương Từ cởi giày ra đi chân trần, hơn nữa còn có tiếng sóng biển che giấu nên không bị phát hiện.

Theo quan sát thì du thuyền này có 3 tầng, ba người bọn họ là bị nhốt ở tầng dưới cùng.

Đi lên cầu thang đến tầng 2 thì thấy có ba người đang đánh bài, ba người vừa đánh bài vừa ăn trái cây, tâm trạng rất là thả lỏng.

Phương Từ thò ra nửa cái đầu, không nhìn thấy điện thoại, chắc là bọn họ đều mang theo trên người.

Chậm rãi cúi thấp thân mình, xem ra muốn trộm được điện thoại để phát ra tin tức cầu cứu thì phải nghĩ cách khác.

Đúng lúc này, Phương Từ nghe thấy có tiếng vang lên từ boong tàu, vội chạy về phòng.

Nghe tiếng có vẻ là có người từ tầng ba đi xuống, ba người kia cũng không đánh bài tiếp, cùng hô, "Đại ca."

Trần Vũ Hàng hỏi, "Mấy đứa nhóc kia tỉnh chưa?"

"Vừa đi xem qua, chưa tỉnh."

"Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đi xuống thôi, không tỉnh thì đánh thức bọn nó dậy."

Trần Vũ Hàng mang theo mấy tiểu đệ của mình xuống tầng 1.

Đi vào căn phòng ẩm ướt kia thì thấy ba đứa nhỏ còn đang hôn mê, đang muốn đi lên đánh thức thì thấy Lục Tử Hạo với Phương Từ thức dậy.

Trần Vũ Hàng ngồi trên ghế mà tiểu đệ mang đến, một chân gác lên chân kia, tay bỏ vào túi áo, thoạt nhìn như một tên giang hồ.

Trần Vũ Hàng, "Tỉnh rồi thì tốt, đỡ phiền toái cho bọn tao."

Có người chỉ Lục Ngữ Nịnh bên cạnh nói, "Đại ca, còn con nhóc thối này chưa tỉnh, có cần đánh thức nó không?"

Trần Vũ Hàng, "Không cần, hai đứa kia tỉnh là được rồi. Mấy con nhóc như này vừa tỉnh liền khóc, phiền. Nó nếu tỉnh lại thì cho nó thêm ít thuốc mê cho đỡ phiền."

Một người khác nhìn thấy Lục Tử Hạo với Phương Từ đang run rẩy, sung sướng nói, "Đại ca, nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn nó kìa."

Hai cái đùi của Phương từ run như cầy sấy, nói, "Các người, các người muốn làm gì?"

Lục Tử Hạo rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, sợ hãi nói, "Bố tôi là tổng tài Lục thị, nhà chúng tôi rất có tiền, các người thả chúng tôi ra, tôi có thể bảo bố cho các người tiền."

Thân mình cũng run đến lợi hại.

Nhìn hai thiếu gia nhà giàu ở trước mặt bọn họ sợ hãi như vậy, trong lòng bọn bắt cóc đều có cảm giác thỏa mãn dị thường.

Trần Vũ Hàng lấy ra một hộp thuốc từ túi áo khoác, châm thuốc hút một hơi, phun ra một vòng khói nói, "Bọn tao cũng không muốn làm gì, chỉ muốn xin bố hai nhóc ít tiền tiêu. Chỉ cần mấy nhóc ngoan ngoãn phối hợp thì tao sẽ thả bọn mày ra."

Khi Trần Vũ Hàng nói thì hai tiểu đệ khác đã đeo xong mặt nạ, hơn nữa Trần Vũ Hàng cũng đeo một cái mặt nạ lên, bắt đầu gọi điện thoại.

Một người khác cầm băng dính dán miệng Phương Từ với Lục Tử Hạo lại, không để cho bọn nó phát ra âm thanh.

Lục Mặc ở nước ngoài nhận được điện thoại, khi video được nối đến thì hắn đang ngồi trong văn phòng, vẻ mặt không chút nào ngoài ý muốn nói, "Tôi vẫn luôn đợi các người gọi đến. Nói đi, cần điều kiện gì mới thả con tôi ra."

Trần Vũ Hàng cười ra tiếng, "Cùng người thông minh nói chuyện thật tốt, không cần vòng vo tam quốc. Để tao nói thẳng, muốn con cũng được, một đứa 3000 vạn, trong vòng ba giờ cầm tiền đến, nếu không tao ném hết xuống biển cho cá ăn."

Lục Mặc, "Tiền thì có thể, nhưng tôi phải đem tiền đến đâu? Hơn nữa người cũng biết hiện tại tôi không ở trong nước, phải điều khiển từ xa. Ba tiếng đồng hồ có phải hơi ngắn không? Hiện tại bên các người là buổi tối, ngân hàng sớm đã tan tầm, ba tiếng không thể nào lấy được 6000 vạn. Hay là lùi thời gian một chút đi, 6 giờ thế nào?"

Trần Vũ Hàng, "Cho rằng tao đang thương lượng với mày à? Tao chỉ thông báo cho mày biết mà thôi. Nếu mày dám động tay chân gì thì đừng trách tao sẽ cho con trai mày thấy máu."

Lục Mặc mím chặt cằm, nói, "Được, ba tiếng thì ba tiếng. Nhưng tôi có điều kiện, tôi phải thấy con trai với con gái tôi có bình an hay không."

Trần Vũ Hàng thỏa mãn yêu cầu này của hắn, quay màn hình video sang Lục Tử Hạo, cũng xé luôn lớp băng dính trên mặt bé.

Lục Tử Hạo sợ tới mức hai hàm răng vang lên bần bật, khóc lóc, "Bố ơi, bố mau cứu con, bố có đủ tiền hay không. Nếu bố không đủ thì tiền ăn vặt ngày thường ông bà cho con đều giữ lại, đặt trên ngăn thứ hai bàn sách, trên đó có để tiền tiêu vặt mấy năm nay con giữ lại, bố lấy nó cứu con với em gái đi. Hu hu hu hu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top